• 2,167

Chương 212: Tái ngộ



Ô, thằng bé đó là kẻ lừa đảo? Chẳng phải trong lâu có tin tức của Trình gia nó hay sao? Thân phận không sai mà.



Không phải, n8gười Trình gia đã chết sạch trong một đêm, nhưng không ai biết đến, ngay cả chúng ta cũng không nhận được tin gì.



Nghe nói sa3u khi họ vào viện, cả Trình gia đều hóa luôn thành tro bụi...

Có cần quay lại trả hàng không?
Mà thôi, mấy con linh thú khác còn tệ hơn.
Nàng cưỡi hươu Thông Linh, đang muốn tiếp tục lên đường thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm gào thét xông tới từ đỉnh đầu. Da đầu Tô Lâm An căng lên, trong lòng thầm hoảng sợ,
Độ Kiếp kỳ!

Nó liền tức giận, cặp sừng trên đầu đỏ như sắp nhỏ máu, ngay giây sau đã có vô vàn đốm lửa rơi từ trời cao xuống, trực tiếp thiêu đốt về phía kẻ đang cưỡi lên lưng nó.
Tô Lâm An không né không tránh mà đưa một tay ra, vỗ nhẹ một cái lên đầu hươu Thông Linh,
Yên tĩnh một chút.

Uy áp thần hồn mơ hồ được thi triển, cả thân mình con hươu Thông Linh cứng đờ, suýt chút nữa quỳ thẳng xuống đất. May mà Tô Lâm An níu chặt lấy tai nó, mới khiến cho nó dốc hết sức lực để liều mạng chống đỡ.

Tô Lâm An một lòng mong về chốn cũ, nàng biết trong thành không thể bay nên bèn cưỡi linh thú ra khỏi thành. Nơi đây vốn là ngoại thành, ra ngoài cũng rất tiện, đi qua một khúc rẽ đã tới cửa ra ngoài của ngoại thành Huyền Phong. Đợi sau khi ra khỏi cửa, Tô Lâm An bèn thúc mấy cái vào bụng hươu Thông Linh, nói:
Bay lên đi.

Hươu Thông Linh lập tức bắt đầu chạy điên cuồng. Ra khỏi thành là một con đường đầy cát, nó vừa cất bước đã khiến cát bay mù mịt.
Ở nơi này mà cũng có một Độ Kiếp kỳ tới.
Nơi đây chính là thành Huyền Phong xa xôi hẻo lánh nhất, Nguyên Anh kỳ cũng có thể xưng vương xưng tướng khắp thành, vậy mà lại có một Độ Kiếp kỳ xuất hiện. Vì sao người đó lại tới đây?
Hẳn là không phải để tìm nàng. Nàng cứ giả bộ như không biết, tiếp tục cưỡi hươu nhỏ thoải mái nhàn nhã đi về phía trước thôi...
Còn việc sau khi về tới nhà phát hiện nhà nát người vong, cậu nhóc sẽ ra sao, thì Tô Lâm An không hề định tiếp tục để tâm tới nữa.
Nàng lắc đầu, tiếp tục đi tới chợ linh thú. Nàng vốn còn lo lắng ấn Công Đức sẽ có phản ứng, kết quả nó vẫn không hề có chút động tĩnh nào. Giờ Tô Lâm An mới thở phào một hơi. Thật sự, nếu như còn bắt nàng phải đi tìm thằng nhóc đó, Tô Lâm An cảm thấy mình sẽ bị tức phát điên mất!
Nàng thà bỏ cơ thể này còn hơn. Cùng lắm là một đập hai tan thần hồn đều diệt, hứ!
Hay là, nó căn bản không thể bay?
Hươu Thông Linh không biết bay, sao có thể chứ? Tô Lâm An hô dừng,
Ngươi không biết bay?

Thần thức quét một vòng qua người hươu Thông Linh, Tô Lâm An đã nhận ra, rất có khả năng con hươu Thông Linh này thật sự không biết bay. Hươu Thông Linh không phải là linh thú trời sinh đã biết bay, nhưng sau khi đột phá cấp bốn, loại linh thú này sẽ dựa vào truyền thừa trong huyết mạch để học được một môn pháp thuật phi hành, vận chuyển linh khí tới tứ chi để tạo thành luồng khí xoáy, khiến cho nó có thể bay lên giữa không trung. Tuy rằng cũng không bay cao lắm, nhưng tốc độ rất nhanh. Đây chính là lý do mà Tô Lâm An vừa liếc một cái đã chọn ngay con hươu Thông Linh này.
Không được nhũn chân!
Không thì nàng sẽ không vui!
Tu sĩ Kim Đan kỳ nhìn đến ngu người.
Khi ấy tình thế cấp bách, cách duy nhất mà Tô Lâm An nghĩ đến chính là để Trình Nhất Hiên tới trấn Thanh Thủy. Thằng bé cũng được coi là con cháu của thế gia tu chân, tu vi cũng đã là Ngưng Thần kỳ, ở nơi linh khí mỏng manh này thì cũng không phải là quá kém. Năm ấy Mục Cẩm Vân là một thiếu niên Luyện Khí kỳ mà còn dám một thân một mình tới Trương gia ở trấn Thanh Thủy đòi nợ, vậy thì thằng bé chỉ cần cẩn thận một chút, tìm tới trấn Thanh Thủy là không thành vấn đề.
Mà tới được trấn Thanh Thủy, sự an toàn nhất định có thể được đảm bảo. Hơn nữa hiện giờ trấn Thanh Thủy đang được Vũ Thương bảo vệ, chắc chắn linh khí cũng sẽ nồng đậm lên không ít. Cậu nhóc an tâm tu luyện ở đó thì chắc chắn có thể được bình an.
Lại chẳng ngờ tới, trong hoàn cảnh không có người tỷ tỷ này để dựa vào, gan của cậu nhóc cũng lớn như vậy, có thể tự tìm cách quay về Tứ Thủy.

Thôi đi đi!
Tu sĩ Kim Đan kỳ lắc đầu lia lịa,
Lấy được đồ thì đi mau đi, ta nhìn ngứa cả mắt.

Một viên linh thạch thượng phẩm cũng không phải là quá lỗ, tuy rằng hắn tức giận trong lòng nhưng cũng không đến mức nuốt lời. Chỉ là nhìn thấy con nhóc kia thì liền khó chịu, bèn mau chóng đuổi người. Người quen biết bên cạnh cười nhạo hắn,
Kim lão tam, sao lại để một con nhóc hù dọa chứ. Lúc trước ta bảo ngươi bán cho ta giá một viên linh thạch thượng phẩm thì ngươi nhất quyết không, giờ sang tay đã bán ngay cho con nhóc đó. Chẳng lẽ là nhìn trúng người ta sao?


Ta thèm vào.


Ta nói, bay?

Hươu Thông Linh càng chạy hăng hơn.
Linh thú cấp năm cho dù không thể nói tiếng người, cũng có thể hiểu được những câu đơn giản. Giống như con Toàn Sơn Giáp Tiểu Khôi mà Bạch Vô Thường nuôi hồi trước cũng có thể hiểu được tiếng người. Lẽ nào con hươu Thông Linh này là đồ ngốc sao?
Ầy... Con ấn trong biển ý thức kia, sẽ không thật sự nhẫn tâm nhìn nàng chết đấy chứ?

Con hươu Thông Linh này bán thế nào?
Tô Lâm An đi tới trước mặt một tu sĩ, hơi hất cằm lên, hỏi với vẻ thờ ơ.
Tu sĩ kia có tu vi Kim Đan kỳ, trên cổ tay đeo đến mấy chiếc vòng linh thú. Loại linh thú này là bị hắn cưỡng chế bắt được, dùng vòng linh thú khóa lại, cũng chưa từng dùng linh phù ngự thú của Ngự Thú Tông, sau khi mua về còn phải nghĩ cách tự thu phục. Nếu không hàng phục được nó thì khế ước không thể thành công, linh thú cũng sẽ không nghe lời sai bảo, nói không chừng còn cắn ngược lại chủ.
Tu sĩ Kim Đan kỳ mặc áo xanh lục kia liếc Tô Lâm An, hững hờ đáp lại:
Hươu Thông Linh cấp năm. Khi ta bắt nó phải tốn rất nhiều công sức, một đứa nhóc Trúc Cơ kỳ như ngươi không thuần phục nổi nó đâu. Vòng thú ngươi cũng không khống chế nổi, nếu muốn mua thì gọi người lớn nhà ngươi tới đây.

Hắn ngừng một chút, tiếp tục nói:
Năm viên linh thạch thượng phẩm, không mặc cả.

Thành Huyền Phong ở nơi hoang vu hẻo lánh, linh thạch thượng phẩm đã vô cùng quý giá. Vừa từ thành Vân Đoan tới đây, Tô Lâm An vẫn chưa thích ứng được với giá cả nơi này, theo bản năng cho rằng sẽ rất rẻ. Nàng ngẫm nghĩ, một con linh thú trung cấp còn chưa được thuần phục, giá có cao thì cũng chỉ hai viên linh thạch thượng phẩm mà thôi. Hơn nữa hiện giờ trong túi nàng chỉ có đúng một viên linh thạch thượng phẩm, lại còn là vừa mới bán dược thảo mà có được.
Tô Lâm An nghe thấy lời này thì nghĩ ngay tới một phép thần thôn9g, tên là Nhất Chỉ Lưu Quang. Chính là một mệnh lệnh được đưa ra, tất cả sức sống đều bị cắt đứt, nhưng vẫn duy trì nguyên vẹn thời điể6m cuối cùng trước khi chết. Mà một khi có người quấy nhiễu, khoảng thời gian bị ngưng đọng lại này sẽ biến thành bọt nước, tiêu tán thà5nh tro bụi chỉ trong nháy mắt.
Đi đâu cũng thấy
dấu răng
của Vạn Tượng Tông. Tông môn ẩn thế kết nối hạ giới và thượng giới này rốt cuộc định làm gì?

Vẫn chưa tìm được chút dấu vết nào ở nơi đó sao?


Chưa. Cứ như vừa đi tới trấn đó đã đụng phải Quỷ Đả Tường vậy...

Mấy người cùng bàn tán trong phòng, còn đặt kết giới, Tô Lâm An lại nghe rõ mồn một. Nàng suy nghĩ một chút đã đoán ra được đại khái câu chuyện.
Trình Nhất Hiên không nghe lời nàng, đi thẳng tới thành Huyền Phong tìm các Thiên Cơ. Vừa khéo Thiên Cơ Các có một đoàn muốn tới vực băng Bắc Cực, sau khi điều tra được thân phận của thằng bé thì tiện đường đưa về Trình gia ở Tứ Thủy. Kết quả không ngờ là người Trình gia đã chết sạch, nhà cửa biến thành tro bụi trong nháy mát, bọn họ chẳng kiếm chác gì.
Tu sĩ Kim Đan kỳ kia nhíu mày đưa vòng thú tới,
Nhóc con đúng là có bản lĩnh thật. Ngươi nói xem, sao người làm được?

Thần thức của ta là Độ Kiếp kỳ, nói ra ngươi làm được sao?
Tô Lâm An thầm nghĩ trong lòng. Nàng cố làm ra vẻ thần bí, nháy mắt,
Nói ra thì trưởng bối nhà ta không đập chết ta sao?
Động tác này, nếu như là một cô bé xinh xắn đáng yêu làm thì tất nhiên sẽ vô cùng vui mắt, chỉ tiếc rằng hiện giờ bộ dạng này của Tô Lâm An hơi khó coi, làn da vàng như nghệ còn gầy quắt, mặc quần áo màu tím, hiệu quả nghĩ thôi cũng biết.

Linh thú cấp năm thôi mà, tự ta cũng thu phục được nó.
Tô Lâm An đứng trước mặt hươu Thông Linh. Con hươu này cao hơn nàng một chút, đôi mắt màu xanh biếc như ẩn chứa lá non của mùa xuân, đôi sừng hươu như san hô đỏ dưới biển, trên bề mặt còn có ánh nước lăn tăn.

Chỉ dựa vào ngươi?
Tu sĩ Kim Đan kỳ hơi trợn mắt, liếc xéo Tô Lâm An,
Con nhóc này chớ có nói bừa. Hôm nay tâm trạng ta khá tốt, lười tính toán với ngươi. Nếu ngươi muốn mua thật thì mau về nhà tìm người lớn tới đây.


Nếu như ta thu phục được nó thì bán cho ta với giá một viên linh thạch thượng phẩm, thế nào?

Nhưng nàng quá vội, không để ý kỹ. Hiện giờ nàng nhận ra kinh mạch ở hai chân sau của nó có lẽ đã bị thương khi còn nhỏ, khiến cho pháp thuật phi hành kia khó mà thi triển một cách thuận lợi được. Điều đó cũng có nghĩa là, nó thật sự không biết bay.
Nhưng tứ chi của nó cường tráng mạnh mẽ, tốc độ khi chạy cũng không kém là mấy.
Tô Lâm An:
...


Thật sự nghe lời sao?

Tô Lâm An vỗ một cái nữa lên đầu hươu Thông Linh,
Bước hai bước.
Hươu Thông Linh thành thật tiến lên hai bước, sau đó đứng trước mặt tu sĩ Kim Đan kỳ, dùng sừng hươu chọc vào vòng thú trên tay hắn, đồng thời phát ra tiếng kêu u u, ý bảo hắn lấy vòng thú ra.
Tô Lâm An móc viên linh thạch thượng phẩm kia ra rồi đưa qua,
Này, linh thạch của ngươi, hươu của ta.

Tu sĩ Kim Đan kỳ lườm nàng,
Ngươi cũng dũng cảm ghê đấy. Được, ngươi mà thu phục được nó, ta sẽ bán cho ngươi với giá một viên linh thạch thượng phẩm.

Nói xong, hắn lấy một chiếc vòng linh thú xuống, gõ nhẹ,
Không giữ được thì phải hô cứu mạng, rồi lấy linh thạch thượng phẩm trong túi ngươi đền lại cho ta.

Hắn vừa dứt lời, con hươu Thông Linh cấp năm kia đã cảm thấy áp chế trên người nhẹ hẳn. Đầu nó ngoắc trái ngoắc phải, đang định hất người cản đường phía trước ra, lại chẳng ngờ tuy rằng người đó đã tránh, nhưng trực tiếp nhảy lên lưng nó ngồi.
Tuy rằng trên mặt tỏ vẻ rất thong dong, nhưng trong lòng Tô Lâm An vẫn hơi căng thẳng. Dù sao cũng không thể là tới vì núi Kỳ Liên ở trấn Thanh Thủy. Nếu như người đó chạy đi dò xét sự bất thường quanh vùng núi Kỳ Liên, thì sẽ chú ý tới trấn Thanh Thủy. Trấn Thanh Thủy vừa được Vũ Thương bảo vệ không bao lâu, che giấu tu sĩ dưới Độ Kiếp kỳ hoặc thậm chí là Độ Kiếp sơ kỳ cũng không thành vấn đề, còn Độ Kiếp trung kỳ này...

Nàng không chắc chắn cho lắm.

Nhưng nàng không lường được, ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.


Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷ tỷ của ta ở đó!


Tô Lâm An ngẩng mạnh đầu lên. Ánh nắng chói chang, chiếu xuống khiến nàng hơi hoa mắt. Nàng chỉ thấy Trình Nhất Hiên đã sửa soạn sạch sẽ, mặc một chiếc áo bào màu xanh lục nhìn tươi mới như một búp măng non. Cậu bé ngồi trên một chiếc thuyền màu xanh, kích động vẫy tay với nàng,
Tỷ tỷ. Tỷ vẫn còn sống, thật tốt quá.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.