• 2,159

Chương 213: Mâu thuẫn


Diệp Vạn Không vuốt chòm râu dài, khẽ mỉm cười nói:
Ừ, dĩ nhiên rồi.
Ánh mắt ông nhìn Tô Lâm An chứa đôi phần dò xét. Để ý t8hấy trứng trùng cổ Phệ Tâm trong người nàng, Diệp Vạn Không nói tiếp:
Có biết Vạn Tượng Tông không?


Tô Lâm An lắc đ3ầu.

Diệp Vạn Không thở dài một tiếng,
Sau này, mọi người đều sẽ biết thôi. Ẩn thế một ngàn năm, hiện giờ, không thể 9không xuất hiện giữa nhân gian...


Nếu ngươi đã thích nó đến vậy thì đưa nó theo đi.
Diệp Vạn Không trông rất dễ nói chuyện, sắc mặt cũng khá nhã nhặn ôn hòa,
Ngươi tu luyện cho thật tốt. Nếu như thật lòng thích nó, ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ của tông môn để lấy điểm cống hiến. Trong đó có bảo vật để thăng cấp huyết mạch máu cho linh thú.

Người này tính toán lớn thật.
Cơ thể này của Tô Lâm An quả thực có tư chất không tồi. Có điều là người của Vạn Tượng Tông, thì có đệ tử tư chất ưu tú thế nào mà ông ta chưa từng gặp, cần gì phải giữ vẻ mặt hòa nhã với một bé gái như nàng? Tu sĩ Độ Kiếp kỳ ngồi ở vị trí cao, cho dù là tính cách hiền lành cũng sẽ tạo cho người ta một cảm giác xa cách ăn trên ngồi trước. Nhưng người này thì không như vậy, biểu hiện của ông ta như một đại thúc nhà hàng xóm, vô cùng quan tâm chăm sóc đến hai đứa trẻ. Điều này, sao có thể khiến người ta không nghi ngờ được chứ.
Nàng có thể không đi được không?

Trước kia thật ra Nhất Tinh là tỳ nữ nhà ta. Tỷ ấy nhát gan không thích nói chuyện. Tiền bối tuyệt đối đừng trách tỷ ấy nhé.
Thấy Trình Nhất Tinh không đáp lời, Trình Nhất Hiên vội vàng nói.

Ừ.
Diệp Vạn Không gật đầu, nói:
Đi thôi.

Con hạc giấy kia đậu trên cây sáo của ông, ở trong có tiếng của một người phụ nữ truyền ra:
Ngươi đã tìm được hai nhóc may mắn đó chưa?


Rồi. Tội lỗi do Minh Tông tạo ra, chúng ta lại chỉ có thể che giấu, ôi...
Diệp Vạn Không thở dài,
Hai đứa bé này giờ nhà mất người vong. Đợi sau khi đưa chúng về, ngươi hãy sắp xếp chúng vào cùng với mấy đệ tử được nhận lần này.


Thế nhưng đám đệ tử kia không cần biết thân phận địa vị thế nào, đều phải tham gia khảo nghiệm nhập môn. Nếu như hai đứa trực tiếp gia nhập, e là sẽ có người không phục trong lòng, ngầm đối phó với chúng.

Nhưng trên người hai đứa trẻ này có thứ gì quan trọng đáng để ông ta phải chú ý tới?
Nếu như bởi vì bọn họ đã trốn ra khỏi chỗ rễ cây kia, ông ta muốn giết hai đứa nhóc để diệt khẩu thì dễ như trở bàn tay, cần gì phải đưa về Vạn Tượng Tông chứ.
Tô Lâm An vẫn luôn nghi ngờ kẻ bắt trẻ con để nuôi cổ ở dưới rễ cây có liên quan gì đó với Vạn Tượng Tông. Mà vị này là người của Vạn Tượng Tông, nhưng lại không diệt khẩu mà muốn đưa họ về. Tô Lâm An lại thầm phỏng đoán trong lòng, chẳng lẽ hiện giờ Vạn Tượng Tông đã chia thành hai phe. Một phe bắt những đứa trẻ có tư chất tốt từ khắp nơi về bồi dưỡng thành cao thủ đoạn tình tuyệt nghĩa, phe còn lại muốn tìm chứng cứ để vạch trần phe kia?

Tỷ tỷ, sao tỷ lại thu phục được nó?
Trình Nhất Hiên dùng khuỷu tay khẽ huých vào cánh tay Tô Lâm An,
Không ngờ tỷ lại gặp được hươu Thông Linh!

Tuy đúng là ở Vạn Tượng Tông có rất nhiều linh thú cấp cao, nhưng mấy con đó còn cách đây rất xa. Trái lại con linh thú cao lớn khỏe đẹp trước mắt này lại khiến Trình Nhất Hiên rất ngưỡng mộ. Điều quan trọng nhất là, con linh thú này là do tỷ tỷ tự tay thu phục lấy.

Sao nó lại nghe lời vậy? Tỷ không bảo nó đi thì nó sẽ không đi sao?
Trình Nhất Hiên lại hỏi.
Giá trị hiện giờ của họ, không phải chính là chứng cứ hay sao. Chỉ e bọn họ chính là nhân chứng sống hiếm hoi còn lại! Tất nhiên, Mục Cẩm Vân cũng được tính là một.

Từ đây tới Vạn Tượng Tông phải mất một ngày, các ngươi cứ nghỉ ngơi ở trên thuyền đi.
Nói xong, Diệp Vạn Không lấy ra một cây sáo dài, đứng thổi ở đầu thuyền.
Tiếng sáo du dương trầm bổng, như nước suối mát lạnh, khiến nguyên thần người ta dễ chịu.
Linh thú cấp năm, hẳn là đã hiểu được tiếng người, lại chẳng ngờ con hươu Thông Linh kia không hề động đậy, nghiêm chỉnh đứng trên linh thuyền, ngây ra không hề có ý rời đi.

Con hươu này?

Rõ ràng thoạt nhìn thì chưa hề ký khế ước, lại trung thành với cô bé này đến vậy, dù cho nó tự do nó cũng không rời đi sao?
Đôi mắt tròn xoe của hươu Thông Linh như đang nói:
Ở trên cao vạn trượng trả lại tự do cho hươu, coi nó là hươu ngốc chắc?

Tô Lâm An lại nói:
Hươu còn người còn.

Nếu đuổi hươu thì cũng đuổi nốt cả ta đi...
Hươu Thông Linh khuỵu gối nằm xuống, Trình Nhất Hiên dựa vào lưng hươu ngủ thiếp đi. Nguyên thần của Tô Lâm An vẫn tỉnh táo, nhưng nàng cũng giả bộ ngủ gà ngủ gật, nghiêng ngả dựa vào hươu Thông Linh, khóe miệng còn chảy ra một vệt nước miếng.
Dọc đường, Diệp Vạn Không vẫn luôn thổi sáo, không hề thi triển pháp thuật hay dụ dỗ gì với họ.
Chỉ là vào lúc chạng vạng, Diệp Vạn Không nhận được một con hạc giấy.
Ông nói xong thì khẽ phất ống tay áo, Tô Lâm An lập tức cảm thấy cơ thể của mình và hươu Thông Linh ở dưới không chịu khống chế mà bay lên. Sau khi bốn chân của hươu Thông Linh rời khỏi mắt đất, nó vô cùng hoàng loạn, tứ chi vùng vẫy giữa không trung như đang vẩy nước. Một lúc sau nó mới thích ứng được, lại phát ra tiếng kêu hưng phấn, rống lên u u u u không ngừng. Rõ ràng là một con hươu có dáng vẻ tuấn tú đẹp đẽ, nhưng vào khoảnh khắc đó, trông nó ngốc vô cùng. Mà động tĩnh này của nó cuối cùng cũng khiến Diệp Vạn Không liếc mắt qua,
Ở Vạn Tượng Tông có rất nhiều linh thú cao cấp. Con hươu này...

Ông ngừng một lát rồi nói:
Để nó về lại núi rừng đi.

Lúc này linh thuyền đã bay lên, đang lơ lửng giữa trời cao vạn trượng, Diệp Vạn Không mỉm cười nhìn về phía hươu Thông Linh, bảo:
Ngươi đã tự do, muốn đi đâu thì đi đó.

Nhìn thấy một lớn một nhỏ nhìn mình chằm chằm với ánh mắt sáng rực, Tô Lâm An vỗ đầu hươu Thông Linh, nói:
Nó không biết bay.

Diệp Vạn Không:
...

Trình Nhất Hiên:
...


Các ngươi chính là lứa đệ tử đầu tiên mà Vạn Tượng Tông thu nhận ở ngoài. Sau này6 nhất định phải chăm chỉ tu luyện, lấy việc cứu vớt chúng sinh thiên hạ làm nhiệm vụ của chính mình, đã rõ chưa?
Diệp Vạn Kh5ông cất cao giọng nói.

Vâng! Nhất Hiên đã rõ.
Trình Nhất Hiên kích động đáp lại. Sau khi cậu bé nói xong lại gọi Trình Nhất Tinh:
Tỷ tỷ cũng đáp lời đi chứ.

Tô Lâm An:
...

Thực lực của hai đứa đều không cao, tuy tư chất là không tồi nhưng không thể bì được với đám đệ tử tinh anh được tuyển chọn kỹ càng từ châu Vân Lai. Hiện giờ cứ thế đi vào, sợ là không thể khiến mọi người tin phục.


Ngươi lo lắng cho chúng sao?
Diệp Vạn Tông cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn thiếu nam thiếu nữ đang say ngủ kia, nụ cười trên gương mặt ông dần cứng lại, giống như bị đóng băng. Một sự lạnh lẽo khiến người ta phải sợ hãi lộ ra từ ánh mắt ông,
Những đứa trẻ có thể sống sót mà ra khỏi căn phòng đó...


Giọng nói của ông dần nặng nề hơn,
Chẳng đứa nào là người tốt cả.



Nếu như hung tính của chúng không thể nghịch chuyển, vậy chỉ có thể...
Tay của ông nhẹ nhàng xoa đầu Tô Lâm An, tuy rằng không nói tiếp, nhưng chủ nhân của hạc giấy đã hiểu ý của ông.


Được, vậy ta sẽ sắp xếp.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.