• 2,167

Chương 325: Tin tốt


Nó sợ đụng phải đầu sóng ngọn gió, bị gió lốc xé xác.

Khoa Đầu Hỏa dứt khoát ở bên trong biển ý thức, cố gắng thu mình lại dướ8i đáy ấn Công Đức, giảm thấp cảm giác tồn tại của mình.
Trong toàn bộ tình hình như vậy, Mục Cấm Vân cảm thấy mình không thể chịu nổi, nên dứt khoát, nghiến răng diễn một màn kịch.
Cho nàng xem, cũng để cổ Phệ Tâm thấy.
Tô Lâm An nhìn kỹ Tiên Sứ Lệnh, sau đó, nàng lộ vẻ ngạc nhiên, lại hiểu ý mà mỉm cười.
Bên má phải của nàng có một lúm đồng tiền mờ nhạt, trồng bớt đi chút lạnh lùng, lại thêm một xíu ngọt ngào.

À đúng rồi.
Khoa Đầu Hỏa nghĩ ngợi,
Trước khi biến mất, Mục Cẩm Vân còn nói mấy chữ, đừng tin...

Đừng tin cái gì?

Ta cũng đâu có biết, hắn nói đến đây thì viu một cái biến mất luôn.
Khoa Đầu Hỏa đáp với giọng điệu bất đắc dĩ.
Tô Lâm An xoa cằm ngẫm nghĩ,
Nếu như những lời người nói vừa rồi là đúng, thì hẳn điều hắn muốn nói là đừng tin Khương Chỉ Khanh.
.
Loại lệnh bài này không có nhiều, cũng coi là quý giá, nhưng tác dụng thì chẳng lớn, chỉ có thể dùng khi xuống hạ giới.
Những ai lại thừa hơi đến mức ngày nào cũng chạy xuống hạ giới cơ chứ.
Khi Khoa Đầu Hỏa đốt vào trong, hắn không hề phản kháng.
Nhục thân và nội tạng đều đã bị cổ Phệ Tâm cắn sạch, nhưng hắn cố nhịn, lấy cơ thể làm lồng giam, cùng nhảy vào chỗ chết với cổ Phệ Tâm.
Khi đó tình trạng của nàng cũng rất tệ, không thể dùng được linh khí lẫn thần thức, tất nhiên là không thể nhận ra được tình hình thật sự của hắn, cũng không biết mấy người Nam Ly Nguyệt có còn sống hay không.
Nếu không thì sao nàng lại bị mê hoặc cơ chứ.
Tuy nhiên, cuối cùng Tô Lâm An vẫn tìm đến nó.

Khi ngươi đốt3 hắn, có thấy gì bất thường không?

Hắn có nói gì với ngươi không?
Tô Lâm An liếc qua biển ý thức của mình, sau khi nhìn thấy Khoa 9Đầu Hỏa, nàng thờ ơ hỏi.
Khi đó, hắn vốn đã rất yếu, hơn nữa khó mà kìm được dục vọng muốn giết nàng.
Hắn có thể làm được đến mức này...
Nó thận trọng đáp:
Ta cũng đã bảo rồi, phân thân được hóa thành từ một giọt tinh huyết của bản tôn, thỉnh thoảng sẽ được bản tôn dùng để làm việc.
Trong tình huống đó, phân thân sẽ hiểu rõ được thân phận của mình.
Cho nên thông thường thì tu sĩ thượng giới sẽ không tiến hành nhân chủ với loại lệnh bài này, khi nào cần dùng thì đến tông môn đặt một miếng mang theo bên mình mà thôi, lúc về sẽ trả lại ngay.
Những tấm của Mục Cẩm Vân lại đã nhận chủ.
Ai mà ngờ được, một tiểu ma đầu chủ động ký khế ước với cổ Phệ Tâm, lại trả giá tất cả vì nàng chứ.
Khi ấy hắn vốn đã bị thương nặng.
Khóe mắt Tổ Lâm An có một giọt lệ, khi nàng lấy tay ôm mặt thì đã dùng ngón tay khẽ gật đi.
Đến khi thả tay ra, nàng lại tươi tắn như hoa, mỉm cười nói:
Ngươi bảo cuối cùng hắn hóa thành một đốm sáng đỏ rồi biến mất.
Uy lực khi tu sĩ thượng giới tự nổ là không thể khinh thường, mà để bảo vệ nàng, hắn đã lấy người mình ra che chắn.
Sau đó, chẳng phải là cơ thể hắn quá mức quy yếu, ý chí còn bị cổ Phệ Tâm nhân cơ hội không ngừng gặm nhấm.

Hơn nữa, Mục Cẩm Vân ấy mà, ta đã nhìn hắn lớn lên từng chút từng chút một.
Nàng không hiểu rõ lắm về phân thân, hỏi Khoa Đầu Hỏa:
Bộ có tình huống như vậy hả?
Khoa Đầu Hỏa nghĩ một hồi rồi nói:
Hình như cũng từng có ngoại lệ như vậy.
Nếu như phân thân gặp được một cơ duyên lớn nào đó mà có được ý chí của riêng mình, trái tim của riêng mình, vậy thì...
Tô Lâm An dừng tay lại, cắm cành cây vào đất không động đậy.
Trước đó hắn đã từng hỏi, nàng có tin hắn không? Hắn đã trả giá nhiều đến vậy, mới có thể làm nàng động lòng một chút, mới có được sự tin tưởng của nàng.
Nếu như sau này nàng lên thượng giới, mấy chuyện đền ơn đáp nghĩa gì đó đều dành cho Khương Chỉ Khanh, thì cái tên Mục Cẩm Vân lòng dạ hẹp hòi ấy sẽ tức giận tới mức nào chứ.
Nàng nhíu mày hỏi:
Thì làm sao?

Trời đất không dung!
Rắc một tiếng, nhánh cây trong tay Tô Lâm An bị bẻ gãy.
Nàng lại hỏi:
Vậy nếu hắn không có ý thức riêng của mình, chỉ đơn giản là một phần thân thôi thì sao?

Khi phân thân chết đi, tất nhiên là sẽ quay lại bản thể rồi.
Như bổn phân thân của tu sĩ thượng giới kia, chắc chắn họ biết được mình là phần thân! Loại này thì, không cần phải chia cho họ chấp niệm gì đó để né tránh thiên đạo khi độ kiếp.

Phân thân được dùng để loại bỏ chấp niệm, thông thường mà nói sẽ không biết mình là một phân thân.
Muốn qua mắt được thiên đạo để độ kiếp, tất nhiên là phải tự giấu chính mình trước.

Ngươi nói, khi ấy phân thân của Khương Chỉ Khanh cầm Tiên Sứ Lệnh hạ phàm truy sát ngươi, vậy đó chính là phần thân xuống có nhiệm vụ, là loại thứ nhất.
Nó chỉ còn thiếu nước nói toạc ra, có khi chấp niệm của phương Chỉ Khanh không phải là yêu ngươi đâu, mà là giết người đó.
Sau đó tình cảm chấp niệm gì đó của hắn, gần như không có ảnh hưởng gì mấy với bản tôn.
Khoa Đầu Hỏa ngẫm nghĩ,
Bản tôn chỉ như vừa xem một vở kịch thôi.
Hắn không phải là người trong vở kịch đó, tất nhiên sẽ không có tình cảm trong kịch.
Tô Lâm An lại nói:
Ta nhớ người đã từng nói qua, phân thân chứa đựng chấp niệm của bản tôn.
Khoa Đầu Hỏa vừa nghe đã nghiêm túc hẳn lên, ngọn lửa cũng bốc lên hừng hực thẳng tắp.
Hạ giới không ổn định lại ít tài nguyên, khắp nơi toàn linh khí có độc, điều quan trọng nhất là phải chịu sự áp chế của quy tắc thiên đạo.
Về cơ bản thì có rất ít tu sĩ xuống đây.

Ta..
Khoa Đầu Hỏa đang nghĩ, nó nên trả lời thành thật, hay là nói dối để giữ bí mật đây? Ý nghĩ n6ày vừa nảy lên, Khoa Đầu Hỏa đã thấy cả người lạnh lẽo, bởi vậy nó quăng hết mấy chuyện giữ bí mật gì đó ra sau đầu, nói hết một
5
mạch tình hình khi đó ra, còn thêm:
Mục Cẩm Vân cũng tự tin thật đấy, lại còn nói ngươi đã động lòng rồi, nếu biết được sự thật thì sẽ áy náy, thậm chí còn yêu hắn nữa.

Đúng là đồ vô liêm sỉ! Hừ!
Khoa Đầu Hỏa thở hổn hển nói,
Tự cho mình là đúng, hắn chẳng qua cũng chỉ là một phân thân mà thôi, sao có thể sánh với người được cơ chứ!
Đợi sau khi nói xong, nó mới nhớ ra điều gì đó, u oán nhìn Sơn Hà Long Linh vẫn đang say ngủ.
Trước kia, nó ghét nhất là Sơn Hà Long Linh lúc nào cũng giở trò nịnh nọt, mà giờ, chẳng biết từ lúc nào, nó đã giống hệt Sơn Hà Long Linh rồi.
Tuy rằng nàng vẫn luôn phỏng đoán là như vậy, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nàng nhíu mày nói:
Chẳng phải phân thân có tướng mạo và hơi thở thần hồn giống bản tôn hay sao, nhưng Mục Cẩm Vân đâu có giống Khương Chỉ Khanh.
Nàng nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, lại ngồi lên băng ghế đá nhỏ bên sân, trong tay còn cầm một nhánh cây dài, nhàm chán chọc qua chọc lại trên nền bùn đất.
Nó thật sự lo đến nát cả tim, lo chủ nhân tự luyến quá mức, coi kẻ thù thành người yêu, bởi đã động lòng với Mục Cẩm Vân mà sau này gặp lại Khương Chỉ Khanh cũng nhìn nhằng nương tay.
Có điều, Mục Cẩm Vân có phải là phần thân của Khương Chỉ Khanh hay không, thật ra bọn họ cũng chưa chắc chắn được hoàn toàn.
Chứng tỏ, hắn thật sự rất yêu nàng.
Tại sao chứ?
Rất rõ ràng, hắn là phần thân.
Vậy chẳng lẽ Mục Cấm Vân đúng là phần thân của Khương Chỉ Khanh hay sao?

Dù đúng là hồi trước nàng từng chủ động quyến rũ thiếu niên đó, sau khi tâm ma của hắn hình thành thì nàng cũng biết mình chính là tâm kiếp của hắn, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng, dù có như vậy, thì cũng chẳng đủ để khiến hắn trả cái giá đắt đến thế.
Nghĩ tới đây, Tô Lâm An bỗng lấy tay chống má, nói với giọng sâu xa:
Ta đúng là quyến rũ thật.
Khoa Đầu Hỏa:
...
Ta bỗng cảm thấy các ngươi đúng là một cặp trời sinh đấy.
Tô Lâm An nghe đến đây lại cười khẽ,
Hắn nói cũng hơi có lý đó.
Có yêu hay không, nàng chẳng nghĩ nhiều đến thế.
Nhưng hắn đã làm nhiều như vậy, cảm động là thật.
Tuy tấm Tiên Sứ Lệnh này ở chỗ nàng, nhưng nó là một vật có chủ.
Tiên Sứ Lệnh chỉ là lệnh bài mà tu sĩ thượng giới cần có để xuống hạ giới.

À, hắn còn để lại một tấm Tiên Sứ Lệnh!
Trước đó Khoa Đầu Hỏa vẫn luôn dùng ngọn lửa quấn lấy Tiên Sứ Lệnh, muốn lén lút ăn sạch để tẩm bổ, nào ngờ giờ vẫn chưa thể hòa tan nó.
Lúc này Khoa Đầu Hỏa thấy Tô Lâm An hỏi han thì mới chủ động dâng ra, tránh để ngày nào đó bị nàng phát hiện, còn bị ăn một trận đòn.
Mà giờ, tẩm Tiên Sứ Lệnh này vẫn là vật có chủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.