• 2,159

Chương 329: Ta siêu dữ


Khoa Đầu Hỏa nhìn thấy thì mắng luôn đầu nàng bị lừa đá,
Giờ vẫn chưa vào đến hư không vô tận thật, vẫn nằm trong kẽ nứt hư không quanh ch8âu Văn Lai.

Nếu đợi vào hư không vô tận rồi mà người còn làm vậy lần nữa, ta đảm bảo ngươi cũng chẳng biết mình chết thế nào đâu!
3.

Gió bão kẽ nứt rất nguy hiểm.
Nó cũng thấy hơi tủi thân.
Tuy rằng nơi đây vẫn chưa phải vùng hư không vô tận, nhưng cũng không phải chẳng có vấn đề quái gì.
Nếu như quanh đây có thú Phệ Căn cảm nhận được châu Vân Lai bị hủy diệt mà chạy tới, thì việc đầu tiên nó làm không phải cắn nuốt châu Văn Lai, mà là tấn công bọn họ! Vào lúc Khoa Đầu Hỏa hô lên không ổn, Tô Lâm An cũng nhận ra một tảng đá đang bay tới từ phía đó hơi kỳ lạ.
Đợi đến khi dùng niệm lực quan sát kỹ, Tô Lâm An mới phát hiện đó căn bản không phải là tảng đá bị bắn ra, mà là một linh thuyền có hình dạng như tảng đá lớn!
Tô Lâm An liếc ngón tay đang vươn đến sát rìa kết giới của mình,
Cho nên, giờ ta còn có thể thò hai ngón tay ra ngoài thử xem sao.
Nếu như vào hư không vô tận thì hết cơ hội rồi...
Ngọn lửa của Khoa Đầu Hỏa cũng trắng bệch.
Linh thuyền của bọn họ nhỏ, khi bay cũng rất linh hoạt, có thể tránh được những kẽ nứt sinh ra do châu Vân Lai bị hủy diệt, cũng có thể né đi những tảng đá to bay đến.
So sánh ra, tốc độ của nhà tổ khổng lồ chậm hơn rất nhiều.
Tô Lâm An nhìn thấy tay mình chẳng sao cả, bỗng bật cười.
Gió bão kẽ nứt cái gì...
Nhưng những vật sống trong đá Thiên Vẫn, cùng lắm cũng chỉ là một hạt giống, hoặc là một mồi lửa như ta thôi.
Nó thở dài,
Hoặc không thì là trứng linh thú.
Chắc chắn là không có người sống.

Những sinh linh này được đá Thiên Vẫn ôm lấy, cũng giống như côn trùng tình cờ bị nhốt trong nhựa thông nhiều năm, cuối cùng tạo thành hổ phách vậy.
Theo lời của Khoa Đầu Hỏa, đợi vào được hư không vô tận thì coi như bọn họ đã an toàn thật sự.
Đám phân thân tu sĩ kia không đuổi theo vào hư không vô tận được, mà nếu họ ngồi trên linh thuyền hư không đuổi tới...

Uynh uỳnh uỳnh!
Có dị vật liên tục đập vào kết giới, mà Tổ Lâm An lại nhạy bén nhận ra, trong đó có vài thứ không giống với những tảng đá bắn tung tóe bên ngoài.
Nàng nhíu mày hỏi:
Đống đó là cái gì vậy?
Cứ như một đống phân chim đập vào kết giới, đồng thời cũng bị sức mạnh của kết giới nghiền nát vụn.
Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng Tô Lâm An cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Khi nàng đang định nhập thiền điều hòa hơi thở, bỗng cảm thấy cuồng phong đột nhiên gào thét bên ngoài kết giới! Có một vài viên đá lớn đang lao về phía họ.
Trong hư không vô tận cực kỳ nhiều đá bay loạn, sao có thể gió yên sóng lặng thể này được chứ.
Nó thấy Tô Lâm6 An chẳng hiểu gì bèn giải thích một loạt cho nàng biết thế nào là hư không vô tận, và rốt cuộc hư không vô tận có uy lực mạnh đến nhường 5nào.

Gió bão của hồ Giới vốn có uy lực vô cùng, giờ chúng ta còn bay từ hạ giới lên thượng giới.
Chẳng vì gì khác, mà nàng chỉ không thích mình bị mất hai ngón tay thôi.
Giờ cả người đang trọn vẹn, cũng không thể vì muốn thử độ bền của củ cải ra sao mà cố ý khiến mình bị thương được.
Nàng nhìn những móc sắt bám vào kết giới, cũng chẳng thèm để tâm đến gió bão kẽ nứt bên ngoài mà đột ngột thò tay ra ngoài kết giới, tóm lấy chúng rồi bóp thật mạnh.
Rắc một tiếng, móc sắt cũng vỡ vụn theo âm thanh này.
Đá Thiên Vẫn bao chặt lấy chúng ta từng lớp một, sau đó rơi xuống từ thượng giới.

Có rất nhiều sinh linh bị chết ngay trong lúc bao bọc ấy.
Có một vài sinh linh sống được thì lại không tránh khỏi gió bão hư không.
Ngọn lửa của nó bỗng lớn lên, ánh lửa bao phủ lấy cả ấn Công Đức,
Ví dụ như cả viên đá đó vốn lớn như một ngọn núi, nhưng sau khi bị gió bão nghiền ép giằng xé va đập vài trận, đến cuối cùng khi rơi xuống hạ giới của các ngươi, cũng chỉ nhỏ bằng nắm đấm thôi.

Ta vốn cũng là thiên hỏa uy phong lẫm liệt ở thượng giới, kết quả thì sao, đã yếu đến mức không chịu nổi thì thôi, ngay cả nguyên thần cũng bị tàn khuyết không hoàn chỉnh, bị mất đi rất nhiều ký ức.

Vậy ngươi nghĩ thử xem, nếu như có tu sĩ nhân loại trực tiếp xuyên qua hư không, thực lực phải cao đến mức nào mới có thể chịu được gió bão hư không này?
Nó ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
Có khi chỉ nghị chủ của lưỡng nghi mới làm được.

Thần thức nhìn không rõ cho lắm, Tô Lâm An bèn dùng niệm lực để xem.
Kết quả, nàng nhìn thấy toàn bộ châu Vân Lai bị bỏ mặc ở phía sau nổ tung tóe, cả vùng đất màu mỡ như bị một sức mạnh khổng lồ hút lên trời cao, lại rơi xuống nặng nề, bắn ra khắp nơi, khiến cho cả vùng ấy long trời lở đất.
Ngươi không thấy đám tu sĩ thượng giới kia còn chẳng dám rời khỏi linh thuyền, chỉ ở trong linh thuyền gây rối hay sao.
Vừa khéo những thứ mà bọn họ dùng chính là đổ để bắt thú Phệ Căn, cho nên có thể sử dụng ở trong hư không.
Cơ thể.
Củ cải! Của! Nàng! Chẳng bị ảnh hưởng gì cả!? Khoa Đầu Hỏa:
...

Ta thật sự không lừa ngươi.

Tu sĩ của Huyết Nguyệt Giới đã đuổi tới, còn tính dùng thú Phệ Căn để đối phó với họ, tới lúc đó ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Nơi đây vẫn chưa phải hư không vô tận, uy lực của gió bão không lớn đến vậy.

Cách để sinh linh thượng giới xuống thẳng hạ giới mà không phải đi qua con đường nối, chỉ có một.
Nó nói tới đây thì liếc xéo Tô Lâm An.
Tô Lâm An cũng sực tỉnh lại ngay, đáp lời:
Giống như ngươi sao? Đá Thiên Vẫn?

Đúng vậy.
Tốc độ hiện giờ của họ đã là nhanh hết mức có thể rồi, không thể tăng thêm được nữa.
Mà linh thạch bình thường của hạ giới không có tác dụng gì với trận pháp.
Thế nhưng nó lại dính ở trên kết giới, khiến cho kết giới trong suốt của nhà tổ đã hiện lên vài thứ nhão nhoét, trông chẳng khác gì phân chim.
Khoa Đầu Hỏa bay lên liếc một hồi, cuối cùng kinh ngạc nói:
Đó là máu của thủ Phê Căn!
Thú Phệ Cần mắt kém, nó thường phân biệt phương hướng bằng mùi.
Con đường phi thăng bình thường thì không đi, lại chọn cách xuyên qua hư không.
Uy lực như vậy, đừng có nói ngươi, đến ngay cả...

Ông nội Ma Quân Phệ Hồn của người, cũng không chịu nổi!
.
Nghi chủ trở lên, chính là thần.
Trong giới tu chân, tuy rằng có tu sĩ tự xưng là thần là quan gì đó nhưng trên thực tế, thiên hạ không có thần.
Nhà tổ của Nam Ly gia lớn đến vậy, đâu phải là thứ mà linh thuyền hư không bình thường có thể so bì được.
Bọn họ có thể dễ dàng thoát khỏi sự truy kích, đợi đến khi vào sâu trong hư không thì đâu đâu cũng là kẽ nứt chứa gió bão, đám người kia thân mình còn chẳng lo xong, lấy đâu ra cơ hội để ra tay.
Nó tỏ vẻ mình đã trợn trắng mắt với Tô Lâm An,
Ngươi thích thì cứ thử xem!
Nó thẩm nói trong lòng:
Nếu không phải là đã nhận chủ, ta sẽ phóng lửa ra đốt người luôn.
Vậy chẳng phải là có thể nhìn ra được cái cơ thể củ cải này của người mạnh đến mức nào rồi hay sao?
Cuối cùng Tô Lâm An cũng không tự chui vào chỗ chết.

Giờ chúng ta vẫn chưa vào hư không vô tận sao?
Tô Lâm An nhìn xung quanh sương mù dày đặc, lập tức thấy hơi kỳ quái.

9Đấy là lẽ dĩ nhiên.

Châu Vân Lai, bị hủy rồi!
Nếu như họ còn chưa rời khỏi châu Vân Lai, thì giờ khắc này chắc chắn không thể sống nổi.
Châu Vân Lai bị hủy diệt, xung quanh cũng rung chuyển không yên.
Lực hút khổng lồ ấy tựa như một vòng xoáy khiến nhà tổ đang đi về phía trước cũng bị cản trở đôi chút, lắc trái nghiêng phải.
Từng tảng đá lớn không ngừng đập vào kết giới của nhà tổ, làm cho tu sĩ trong nhà tổ cũng hoảng sợ bất an theo.
Huống hồ, lúc trước vì mũi tên vàng, tu sĩ châu Vân Lai gần như đã hết sạch linh thạch, bởi vậy không thể tăng tốc.
Thấy linh thuyền hình tảng đá kia không ngừng quăng phân chim tới, còn bắn móc sắt về phía nhà tổ, giống như muốn kéo nhà tổ lại, cuối cùng Tô Lâm An đã nổi giận.
Đến lúc đó trời rộng đất lớn, chỉ cần họ không tự đâm đầu vào Huyết Nguyệt Giới thì tu sĩ của Huyết Nguyệt Giới cũng đâu thể làm gì.
Chẳng lẽ đám người đó còn chạy đến địa bàn của người khác đào ba thước đất lên tìm người hay sao.
Bởi thứ khiến nhà tổ bay được không phải là linh thạch, mà là một suối nguồn trong đỉnh Thủy của trận pháp ngũ hành.
Tốc độ suối linh chảy ra từ suối nguồn đó là cố định.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.