• 2,159

Chương 330: Xấu quá


Hơn nữa sợi xích sắt đó rung lên rung xuống, rung mạnh đến mức xé toạc cả những kẽ nứt xung quanh.

Lần này, linh thuyề8n như tảng đá của bọn họ không xong

rôi!
Tới lúc đó nó sẽ trở nên mơ màng, tiện cho bọn họ xuống tay.
Chỉ là, chuyện xảy ra tiếp sau đây hơi nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Thủ Phê Căn đang muốn tấn công điên cuồng vào hòn đảo nổi, khi đang xông về phía hòn đảo thì lại bị nữ tu kia đấm cho một cú lệch đầu...
Tô Lâm An nhìn thú Phệ Căn đã ngất đi trước mặt mình, hỏi:
Xử lý thứ này thế nào đây?
Nàng nhảy lên lưng thú Phệ Căn,
Ta cho vào Vũ Thương nhé?
Vũ Thương có thể miễn cưỡng chứa được, nhưng nhất định phải bắt thứ này phục tùng.
Nếu không khi tỉnh lại, nó sẽ quậy bên trong Vũ Thương long trời lở đất.
Vấn đề là, phải làm sao mới có thể chế ngự nó hoàn toàn?
Hay là, nhận chủ?
Khoa Đầu Hỏa hỏi,
Còn có thể có được một tọa kỵ hư không.
Rất khó để khiến thú Phệ Căn nhận chủ, cho dù là giới chủ thì cũng khó có thể chịu được sức mạnh nguyên thần của thú Phệ Căn.
Chúng ta cứ thử xem đã.
Sự chú ý của thú Phệ Căn đã bị vết máu thu hút, mục tiêu của nó là hòn đảo nổi.
Máu dính trên hòn đảo nổi còn chứa độc chuyên để đối phó với thú Phệ Căn.
Nếu nó hít phải độc đó sẽ rất có khả năng ngủ say, như vậy sẽ tiện để họ bắt nó lại.
Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là, linh thuyền như đá tảng kia bị ném bay đi, đập mạnh vào người thú Phệ Căn! Tô Lâm An đánh thú Phệ Căn cực kỳ vui vẻ.
Chỉ là nàng cảm thấy đấm thì hơi mệt.
Pháp thuật tấn công của nàng lại chẳng có hiệu quả gì, chỉ có thể dùng cơ thể cứng chắc này để chống đỡ.

Đi thôi!
Mấy người bàn bạc qua với nhau rồi nghiến răng hô lên:
Đi thôi...
Tu sĩ sở hữu linh thuyền hình tảng đá kia bèn điều khiển linh thuyền muốn quay lại lối đi.
Tuy rằng châu Vân Lai đã bị hủy diệt, nhưng Kiển Mộc vẫn còn đó, con đường kia cũng không bị ảnh hưởng.
Chẳng qua chỉ như là bọn họ vừa chặt một đoạn rễ của Kiến Mộc mà thôi.
Thấy nó liên tục bị quăng đi quật lại, người sở hữu linh thuyền xót ruột không thôi, bèn nói:
Linh thuyền của ta sắp không chịu nổi rồi, mọi người mau mau nghĩ cách đi!
Hắn không ngừng thúc giục:
Nhanh lên!
Một người khác thì lấy một miếng ngọc bích hình tròn ra,
Lấy Ảnh Trầm Bích ghi lại tình hình ở đây, tới lúc về cũng dễ ăn nói với Trương công tử hơn!
Không phải họ không dốc hết sức, mà là căn bản không ứng phó nổi.
Những người khác thấy vậy cũng dồn dập lấy ngọc bích ra ghi hình lại.
Vào đúng lúc này, có một bóng mờ thật dài xuất hiện giữa hư không.
Nàng dùng sức thật mạnh, vung linh thuyền tảng đá đó lên, coi nó như một pháp bảo dạng tạ xích, đập vào thú Phệ Căn.
Giống như một khối thiên thạch nhỏ, đập uỳnh một cái lên đầu thú Phệ Căn.
Sau mấy lần, thú Phệ Căn cũng hơi ngơ ngác.
Thông thường, nếu như thật sự dẫn được thú Phệ Căn tới mà hình thể của nó lại khá lớn, thì họ sẽ nghĩ cách để nhốt nó lại rồi truyền tin cứu trợ, sẽ có nhiều người tới giúp đỡ hơn.
Nhưng đông người thì lợi ích cá nhân của mỗi người cũng ít đi.
Lúc này nhìn thấy mục tiêu của thú Phệ Cần là hòn đảo nổi, sáu người họ đều nảy lên một ý nghĩ, muốn tự mình bắt lấy con thú Phệ Căn này.
Tiếp sau đó, cả chiếc linh thuyền bay vút lên, xoay tròn với tốc độ cao!
Gió bão kẽ nứt giằng xé, xoay tròn với tốc độ cao, kết giới phòng ngự của linh thuyền này cuối cùng cũng không chịu nổi mà vỡ ra.
Người ở trong còn chẳng đứng vững nổi, cơ thể phải chịu đựng uy áp khổng lồ nên nhất thời hoa mắt chóng mặt, căn bản không thể phản ứng kịp.
Sáu người mặt cắt không còn giọt máu.
Tu sĩ thượng giới muốn làm ngư ông đắc lợi đều im thin thít...

Ta cảm thấy, chúng ta vẫn nên về báo cáo trước thì hơn!
Nhiệm vụ này, không thể hoàn thành được.
Lúc này khi mọi người đang tranh cãi, hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như mọi người đều bị mất sạch thì khi về hắn cũng sẽ phải chịu ít tội hơn.
Năm người còn lại bùng nổ tranh cãi, khi đang nỗ lực muốn thuyết phục đối phương thì họ cảm nhận thấy linh thuyền bỗng rung lên.

Ơ, chẳng phải vừa rồi có sáu người hay sao?
Nàng ngẫm nghĩ, hiểu ra có một tên đã bỏ trốn.
Lúc đầu nàng bóp vụn mất một cái móc sắt, kẻ đó không bị dây sắt ràng buộc nên khi nàng quăng đá đập lên người thú Phệ Căn, hắn cũng nhân lúc hỗn loạn để bỏ chạy.
Không đuổi theo giặc cùng đường, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là làm cho nhà tổ mau chóng đi vào hư không vô tận.

Rốt cuộc người phụ nữ đó có tu vi gì vậy!
Một tu sĩ mang vẻ mặt lạ3nh lùng nói,
Không ngờ nàng ta lại có thể hiện thân ngay giữa gió bão kẽ nứt.
Ta không thể nhìn thấu được tu vi của 9nàng ta, lẽ nào tu vi của nàng ta đã đạt đến Cảnh giới Thiên Tiên rồi sao?

Cảnh giới Thiên Tiên là gì?
Nào ngờ khi muốn trở lại, hắn mới nhận ra rằng sợi xích sắt kia vẫn đang móc vào linh thuyền, hắn không thể quay đầu được.
Thấy bên đó đang đánh nhau dữ dội, hắn nghiến răng nói:
Ném hết móc câu của các ngươi ra!

Vậy sao mà được, ngươi có biết một cái móc câu này đáng giá bao nhiêu niệm châu không?
Những thứ này đều mượn được từ bãi săn, nếu như bọn họ làm mất thì chỉ e phải táng gia bại sản mới đền nổi!
Tiền quan trọng hơn hay mạng quan trọng hơn!
.
Trong sáu người, có một người đã sớm bị bóp vụn mất móc câu, sắc mặt vẫn luôn sa sầm không nói một lời.
2 Có phải nó nên cảm thấy may mắn khi mình vẫn được coi là một ngọn lửa nhỏ đẹp đẽ, cho nên không bị Tô Lâm An chuyên trông mặt mà bắt hình dong ghét bỏ không.
Nhưng lúc này, Tô Lâm An bỗng nói:
Trên người con thú Phê Căn này không có hoa!
Nàng vốn định nhân lúc thú Phệ Căn hôn mê đi hái hoa Tang Lam trên đuổi nó.
Đó cũng chính là linh hoa Tang Lam quý báu có thể làm nguyên thần mạnh hơn, mở rộng biển ý thức mà Khoa Đầu Hỏa từng nói đến lúc trước, là thứ còn đắt giá hơn cả chất dịch nhầy trên người thú Phệ Căn.
Vào khoảnh khắc nó xuất hiện, hư không vốn trắng xóa bỗng thay đổi bất ngờ chỉ trong chốc lát, một vùng lập tức tối đen đi như bị mây đen che kín.

Thú Phệ Cần tới rồi!
Sáu tu sĩ thượng giới thấy thú Phệ Căn thì lập tức mừng rỡ như điên, vì họ sớm đã vẩy máu của thủ Phê Căn lên kết giới của hòn đảo nổi đó.
Lúc này thú Phệ Căn vừa xuất hiện, thậm chí sẽ không quan tâm đến việc ăn châu Văn Lai nữa mà lập tức tấn công hòn đảo nổi kia, cũng giảm được phần lớn áp lực cho họ.
Hai vị nghi chủ của lưỡng nghi hiện giờ, đều có tu vi là Cảnh giới cấp Thần.

Chẳng phải đã nói châu Vân Lai chỉ có một phân thân tu sĩ hạ phàm hay sao, giờ xem tình hình này...
Tu sĩ kia sầm mặt lại nói,
Chúng ta không đối phó nổi.
Bọn họ chỉ là cảnh giới Nhân Tiên, cho dù người phụ nữ kia không phải Thiên Tiên hay Địa Tiến gì đó, thì cũng không phải là người mà họ chọc nổi.
Linh thuyền như tảng đá bị người quảng nghịch như quả bóng nhỏ.
Quả nhiên, thú Phê Căn bay về phía hòn đảo nổi, uốn lượn như trường long.

Sợ là con thú Phê Căn này đã sống đến vạn năm rồi.
Nếu như nữ tu kia va chạm với nó, chắc chắn là cả hai sẽ bên què bên cụt! Hôm nay nếu không có hòn đảo nổi làm mồi nhử, có lẽ chúng ta không đối phó nổi.
Thú Phê Căn có hình dáng khổng lồ, sức chiến đấu cực kỳ mạnh.
Mà chiếc linh thuyền hình đá tảng kia cũng bị vỡ tung, có năm đốm đỏ bay ra khỏi linh thuyền.
Tô Lâm An biết đó là tinh huyết.
Nàng muốn học theo Mục Cẩm Vân bắt lấy chúng nhưng lại không nắm chắc được, chỉ có thể trơ mắt nhìn năm đốm sáng đó chạy mất.
Nhưng quanh người thú Phệ Căn đầy chất nhầy trơn nhớt, sức mạnh của nàng cũng không thể gây ra sát thương trí mạng cho nó.
Đánh tới đánh lui, người nàng dính đầy dịch nhầy cứ như một cây củ cải vừa được vớt từ bùn nhão lên.
Cuối cùng nàng nhìn thấy linh thuyền tảng đá phía bên kia, hai mắt rực sáng.

Được! Liều thôi!

Thú Phệ Căn hít phải thuốc độc rồi.
Nếu thú Phệ Căn có dấu hiệu bị trúng độc, chỗ mắt ở trên đầu sẽ ửng đỏ lên.
Mà lúc này thú Phệ Căn sẽ nổi điên, tấn công liên tục vào mục tiêu đã xác định sẵn, cũng chính là hòn đảo nổi kia.
Nó trút cơn giận càng điên cuồng thì độc tính cũng phát tác càng nhanh.
Lên đ6ến cảnh giới Thiên Tiên là có thể đi tranh đoạt ngôi giới chủ.
Giới chủ của Huyết Nguyệt Giới, Thần Quân Lăng Nguyệt,5 tu vi là Cảnh giới Thiên Tiên cao cấp.
Sau khi đột phá khỏi Cảnh giới Thiên Tiến sẽ vào cảnh giới cấp Thần.
Nếu cưỡng chế kỷ khế ước rất có khả năng sẽ bị cắn trả, nhưng Tô Lâm An thì không giống vậy.
Trong biển ý thức của nàng có ấn Công Đức.
Tổ Lâm An bĩu môi,
Nhưng nó xấu quá.
Khoa Đầu Hỏa:
...
Thú Phệ Căn là con linh thú xấu nhất mà nó từng gặp, không có con nào xấu hơn.
Loại sinh vật này không bị gò bó bởi gió bão kẽ nứt, ở nơi này mà vẫn có thể bơi lội như cá.
Cho dù có là giới chủ tự mình tới, nếu như không mang theo vài món vũ khí pháp bảo chuyên dùng để đối phó với nó thì cũng cực kỳ khó nhằn.

Có cần truyền tin về, gọi thêm người qua không?

Chuyện này...
Lần trước khi nàng bị nhốt trong kẽ nứt, con thú Phệ Căn mà nàng gặp có một đóa hoa Tang Lam ở trên đuôi, nhưng nàng căn bản không dám hái.

Mà giờ trên đuôi của con thú Phệ Căn này lại không có hoa! Lẽ nào, nó không phải là con thú Phệ Căn kia! Vào đúng lúc này, phía xa bỗng có một âm thanh cực lớn vang lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.