Chương 331: Đừng kiêu ngạo
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1582 chữ
- 2022-02-04 05:54:11
Thú Phệ Căn cũng thích ăn đồng loại!
Khoa Đầu Hỏa lập tức gào lên.
Tô Lâm An cũng không biết mình lấy sức lực ở đâu ra, đá mạnh một 8cú vào con thú Phệ Căn đang hôn mê kia.
Cú đá này của nàng vô cùng mạnh mẽ, đã đạp bay con thú Phệ Căn đó ra một quãng xa.
Hòn đảo dưới chân nàng cũng càng lúc càng nhỏ, chất lỏng xung quanh sôi lên sùng sục, không ngừng cắn nuốt lấy tất cả mọi thứ ở nơi đây.
Ngươi không thấy có gì bất thường à?
Khoa Đầu Hỏa ngoan ngoãn ở trong nguyên thần Tô Lâm An, hoàn toàn không dám ra ngoài.
Những sinh vật khác, sau khi vào bụng thủ Phê Căn sẽ tắt thở ngay lập tức, ngay cả con thú Phệ Căn nhỏ kia cũng vậy.
Tô Lâm An lập tức sốt ruột, vội vàng nhét Tiên Sứ Lệnh vào lại trong túi.
Nàng cũng đã nhận ra, trừ cơ thể này của nàng, những thứ khác một khi bị lộ ra trong bụng thủ Phê Căn thì chắc chắn sẽ bị ăn mòn một cách nhanh chóng.
Nếu con thú Phệ Căn này ở thượng giới sẽ có tu vi gì?
.
Xem ra nó không thể đuổi theo nhà tổ của Nam Ly gia nữa rồi.
Sau khi đấm đá một hồi, Tô Lâm An bèn nghỉ ngơi.
Nàng chạy tới cái hồ trên hòn đảo nhỏ kia để ngâm mình.
Sau khi rửa sạch dịch nhầy và mùi tanh trên cơ thể thì nàng thay một bộ quần áo mới, ra ngoài ngồi lên tảng đá cạnh hồ, chống má rầu rĩ.
Giờ chúng ta phải làm sao mới ra ngoài được đây?
Nàng dùng thần thức quét qua xung quanh.
Chỉ mới không quá một nén hương, cái bóng đen ở đằng xa đã thu nhỏ đi rất nhiều, có lẽ đã bị dịch dạ dày của thú Phệ Căn tiêu hóa mất.
Khoa Đầu Hỏa do dự một hồi, đáp:
Cảnh giới Thiên Tiên?
Tô Lâm An hoàn toàn không biết gì về Cảnh giới Thiên Tiên,
Cụ thể chút đi?
Ba vị giới chủ đều có tu vi Cảnh giới Thiên Tiến.
Tô Lâm An hiểu ngay tức khắc.
Vậy há chẳng phải ngay cả giới chủ, ta cũng không sợ hay sao?
Nàng vừa đổi cơ thể đã đứng ngay trên đỉnh cao của cuộc đời rồi.
Theo lý thuyết thì là như vậy, nhưng giới chủ có niệm lực dồi dào chống đỡ, có thể phát huy ra uy lực mà những tu sĩ Cảnh giới Thiên Tiên bình thường không thể bì lại được.
Khoa Đầu Hỏa nói,
Còn người có nhục thân mạnh mẽ, nhưng tu vi thì lại không bằng, hơn nữa tín đồ quá ít, không đủ niệm lực.
Điều quan trọng nhất là vạn vật tương sinh tương khắc, cơ thể này của ngươi không phải nhục thân vốn có, mà là củ cải.
Cho nên, chắc chắn sẽ có một thứ gì đó khắc chế được cơ thể của ngươi.
Tô Lâm An căn bản không kịp quay đầu.
Nàng cũng không né tránh mà liều mạng dốc hết sức mình, đẩy mạnh nhà tổ về phía trước.
Vào khoảnh khắc nhà tổ được đẩy vào hư không vô tận, Tô Lâm An bỗng nhận ra xung quanh nàng đã tối đen.
Tiếp theo, nàng nhận ra xung quanh đất rung núi chuyển, thủ Phê Căn rên lên một tiếng đau đớn, cơ thể như đang quằn quại giữa hư không.
Sau khi Tô Lâm An thấy có tác dụng thì lại nhảy nhót lung tung trong bụng nó như con bọ chét.
Nhất thời, tiếng rên rỉ của thú Phệ Căn vang lên không ngừng bên tai.
Nàng bị thú Phệ Căn nuốt vào bụng rồi.
Giờ phải làm sao đây?
Khoa Đầu Hỏa cũng hơi lo sợ.
Tô Lâm An:
Ta nghĩ...
Nàng dùng thần thức quan sát xung quanh, phát hiện hòn đảo này có lẽ là một phần của châu Vân Lai, là thức ăn mà thủ Phê Căn vẫn chưa kịp tiêu hóa.
Cò3n hố đen đang bay từ đằng xa tới bỗng đổi hướng, bổ nhào về phía con thú Phệ Cắn đó.
Tô Lâm An không kịp nghỉ ngơi, nàng ẩn một tay l9ên kết giới nhà tổ, thi triển ra sức lực dời non lấp bể, đẩy mạnh nhà tổ về phía trước! Tốc độ của nhà tổ khó mà tăng lên, chỉ có cách mượn t6hêm lực ở ngoài mới được.
Đợi đến khi thủ Phê Căn nuốt xong con nhỏ, mục tiêu tiếp theo chắc chắn sẽ là nhà tổ biết di chuyển này.
Nàng nhất định phải khiến nhà tổ bay nhanh hơn, sớm đi vào hư không vô tận thật sự.
Chủ nhân này đúng là vô liêm sỉ thật, nó chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ nàng, để nàng đừng kiêu ngạo quá mức.
Về việc tín đồ và niệm lực có thể gia tăng sức mạnh của một người đến nhường nào, Tô Lâm An cũng khá rõ.
Miếng đất dưới chân nàng càng lúc càng nhỏ.
Người nàng dính đầy chất lỏng sền sệt, đang trượt thẳng xuống theo một con đường tối mịt, cuối cùng, rơi vào một vùng hoang đảo.
Đây là đâu? Lúc đầu nàng vẫn chưa phản ứng lại được, sau khi ngơ ra vài giây, Tô Lâm An bỗng nhận ra...
A aa a a!
Nhưng Tô Lâm An cái đồ biến thái này còn nhảy nhót lung tung trong bụng nó, chẳng có lấy chút dấu hiệu khó chịu nào.
Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Không.
Tô Lâm An lắc đầu.
Cơ thể củ cải này của nàng quả đúng là rất cổ quái, có vẻ mạnh quá thì phải, khiến nàng cũng thấy khó mà tin được.
Con thú Phệ Căn kia khủng bố đến cỡ nào, chính nàng đã tự trải qua rồi.
Nhưng sau khi bị nuốt vào bụng nó, nàng lại chẳng làm sao, điều này đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Năm xưa, Mục Cẩm Vân dùng ẩn Công Đức để trấn áp nàng, đánh tan nguyên thần nàng.
Dù sao, nó cũng chưa từng nghe nói ai bị thú Phệ Căn nuốt rồi mà vẫn sống sót ra ngoài được, đầu có kinh nghiệm để phân tích cho nàng.
Tô Lâm An nhìn vào một dải đất, mắt chợt sáng lên rồi nói:
Ta muốn đi tắm cái đã!
Cả người toàn dịch nhầy, còn có mùi đất tanh nồng nặc, nàng đã sắp bị ngạt chết rồi đây! Có điều trước đó, nàng phải gây chút phiền phức cho con thú Phệ Căn này, tránh cho nó lại tiếp tục đuổi theo nhà tổ.
Tô Lâm An nhảy vọt lên, đấm vào vách bụng của thú Phệ Căn.
Tổ đại lực sĩ đẩy nhà tổ tiếp tục bay nhanh về phía trước.
Khi nhìn thấy nhà tổ đã vào hư không vô tận, hai mắt Tô Lâm An sáng rực.
Nhưng vào đúng lúc này, nàng lại cảm nhận được một mùi đất tanh đang ập tới từ phía sau lưng.
Chỉ thấy một hòn đảo lơ lửng đang xuyên qua hư không, còn ở phần đuôi của hòn đảo nổi, có một bóng người nho nhỏ đang bay trên cao, đẩy hòn đảo khổng lồ về phía trước khiến cho tốc độ bay của nó nhanh hơn, dần dần xông vào hư không vô tận thật sự.
Nếu như có ai nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ phải trợn mắt há mồm.
Nhưng thú Phệ Căn cũng có thể xuyên thẳng qua hư không vô tận mà.
Nếu như nó cứ bám sát không chịu thả...
Trong lòng Tô Lâm An đầy lo lắng bất an.
Nhưng hiện giờ, nàng chỉ có thể hy vọng nó ăn xong con thú Phệ Căn nhỏ kia thì sẽ ngủ tiếp.
Phải biết rằng hồi trước, khi ở dưới kẽ nứt, sau khi nó ăn xong ngọn núi nhỏ kia thì cũng nằm xuống ngay, không để tâm đến những thứ khác nữa.
Mà ở phía xa xa có một cái bóng đen sì như đồi núi liên miên, xem ra chính là con thú Phệ Căn nhỏ vừa bị nó nuốt vào.
Nghĩ ra cách chưa?
Khoa Đầu Hỏa sốt ruột hỏi.
Lúc này nó cũng chẳng nghĩ ra được cách gì.
Mà củ cải này, lại được tìm thấy trên núi Kỳ Liên.
Hai thứ này đều không phải vật tầm thường.
Muốn giết nàng thì cứ giết, lại làm ra hai thứ này để tụ lại nguyên thần nàng, rốt cuộc là tại sao chứ? Nàng lấy Tiên Sứ Lệnh ra xem, nhận ra Tiên Sứ Lệnh bỗng nhiên nóng hầm hập.
Thấy chẳng bao lâu nữa mình sẽ không còn nơi đặt chân, chỉ có thể ngâm mình trong dung dịch buồn nôn kia, Tô Lâm An lại càng lo lắng.
Nàng hô lên:
Này, thú Phệ Căn, chúng ta thương lượng chút nhé, thế nào?
Dù sao ngươi cũng đâu tiêu hóa nổi ta, chẳng bằng cứ thả ta ra, bằng không, ta sẽ luyện quyền trong bụng người đó.
Thú Phệ Căn chẳng có phản ứng gì.
Vào lúc định ra tay, Tô Lâm An nhận ra toàn thân thú Phệ Căn lại rung mạnh.
Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Thần thức của nàng không thể xuyên qua cơ thể thú Phệ Căn, nhưng niệm lực thì được.
Có điều cơ thể của thú Phệ Căn sừng sững như núi cao, dày đến mức khiến người ta phải đau lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.