• 2,167

Chương 358: Hồi ức


Lần cuối cùng nàng và Khương Chỉ Khanh gặp nhau, có lẽ là ở núi Long Đầu trên châu Vân Lai, cũng chính là bí cảnh nơi Thỏ8 và hoa Đan Chu ở.

Khi ấy, nàng là nữ ma đầu mà người người đòi đánh, vừa vặn gặp phải một đám tu sĩ chính đạo. 3

Đám lâu la nho nhỏ ấy, tu vi cũng không tính là cao lắm nhưng lại không biết tự lượng sức mình mà đòi trừ yêu di9ệt quái.
Kết quả là nàng chạy mãi chạy mãi, cuối cùng gặp được bí cảnh xuất thể.
Bí cảnh vừa hiện ra thì kẽ nứt bên ngoài cũng thình lình xuất hiện.
Đất đá bay mịt mù, đất trời đổi sắc.
Ngọn lửa nho nhỏ cũng nhìn lên trời,
Bọn họ gọi những nơi không thể đến được là ngoại vực.

Dù sao thì rất lâu về trước, trong hư không vô tận bỗng nhiên xuất hiện một đường nứt.
Bên kia của kẽ nứt ấy thông với ngoại vực.
Sau khi phía chúng ta nhận ra thì sinh linh ngoại vực cũng phát hiện điều ấy.
Có phải người rất nhớ vẻ đẹp của ta, nhớ đến khoảng thời gian tươi đẹp khi ở bên ta lúc trước không?
Thực tế chứng minh, cũng là nàng cả nghĩ.
Không bao lâu sau, Khương Chỉ Khanh phi thăng lên thượng giới.
Một đời Kiếm Tiên, cuối cùng trở thành truyền thuyết của châu Văn Lai.
Về cơ bản thì những điều Khoa Đầu Hỏa nói là thông tin mà tu sĩ thượng giới đều biết.
Giờ nó cũng không còn ghét đầu Thiên Ma nữa.
Nó chỉ cảm thấy nếu như Tô Lâm An có bản lĩnh, thả đầu của người ta ra được thì tất nhiên sẽ lại được một khoản công đức cực lớn, có thể khiến nàng thu được rất nhiều lợi ích.
Không ở trong mắt nhưng lại ở trong lòng.
Khi ấy, nàng đã nghĩ như vậy, chẳng vì gì khác mà chỉ là bởi tự tin.
Tiếc rằng sau này nàng lại bị vả mặt.
Bởi trưởng bối trong sự môn của bọn họ ở cách đó không xa nên bọn họ bạo gan, muốn kéo dài chút thời gi6an.
Lúc đó nàng cũng không nhân từ nương tay.
Đối với loại người chủ động tìm đến cái chết, tất nhiên nà5ng sẽ thỏa mãn yêu cầu của đối phương.
Mà trong truyền thuyết ấy, chẳng có lấy một câu nào về Tổ Lâm An nàng.
Khi họ gặp lại, đó là phần thân của hắn hạ phàm, không ngừng truy sát nàng.
Cuối cùng, nguyên thần của nàng vụn nát.
Sau khi trị thương cho thú Phệ Căn, không ngờ Khương Chỉ Khanh không hề dùng Thanh Phong Quyết để làm sạch vết bẩn trên người, mà bước tới ven sông, rửa tay trong nước.
Xem ra hắn cũng biết, ở bên ngoài chẳng hề có linh khí, tất nhiên sẽ dùng tiết kiệm.
Rửa tay thì thôi, nhưng hắn còn cởi quần áo trên người, định xuống sông tắm rửa? Tô Lâm An:
...
Nàng hơi dời tầm mắt đi, lại nhìn về phía nghĩa địa ở phía xa.
Nàng học trận pháp trong bí cảnh, còn vẽ tranh chân dung cho Khương Chỉ Khanh.
Vào ngày phá trận ấy, nàng còn ăn mặc diễm lệ vô song, tự trang điểm cho mình cực kỳ xinh đẹp.
Kết quả sau khi phá trận xong, Khương Chỉ Khanh kia chạy ngay lập tức! Chạy rồi chạy rồi chạy rồi...
Cũng chẳng biết, rốt cuộc là những bộ phận khác trên cơ thể nàng ta bị phong ấn ở đâu.

Rốt cuộc Thiên Ma ngoại vực ở đâu? Có phải, nàng ta muốn về nhà không?
Nàng nằm lên cây gậy trúc, ngửa mặt nhìn trời.
Nói là ngoại vực, nhưng ngoại vực là nơi nào mới được chứ?
Hư không vô tận quá mênh mông, cho dù là nghi chủ của lưỡng nghi cũng không thể tìm thấy điểm kết thúc của hư không, cho nên mới gọi là hư không vô tận.
Khoa Đầu Hỏa bay lên đầu Tô Lâm An.
Năm ấy có rất nhiều linh thú đã biến dị.
Những hung thú biến dị được tăng mạnh thực lực, cũng gây nên tổn hại cực lớn đối với nhân tu.

Hung thú ở vài nơi đều cực kỳ hung ác, cho đến giờ cũng vẫn vậy.
Đó chính là nơi Thiên Ma chết nhiều nhất vào năm ấy.
Khoa Đầu Hỏa ngẫm nghĩ rồi nói,
Vài tu sĩ có bản lĩnh còn phong ấn những nơi đó lại, dùng làm nơi thí luyện.

Dù sao thì một người đẹp trai đến vậy, đứng bên cạnh nàng cũng không bị lu mờ.
Sau này khi đan độc trong cơ thể Tô Lâm An càng lúc càng nặng, nàng còn từng quay lại bí cảnh một lần, để lại một câu nói ở chiếc chăn trên giường.

Ôi, ngươi về rồi ư.
Khi trước chân Thiên Ma vốn đứng thẳng, lúc này lại nằm trên mặt đất, xung quanh phủ đầy cỏ dại rêu xanh, nhìn qua còn tưởng là một ngọn núi có hình giống cái chân.
Lúc này quanh ngọn núi đó không có bao nhiêu khí huyết sát.
Nó yên lặng nằm ở đó khiến cho Tô Lâm An cực kỳ kinh ngạc.
Chẳng biết có phải do cứu người đồng hành với mình hay không mà Khương Chỉ Khanh còn bị thương nặng hơn cả nàng.
Sau đó, hai người bị nhốt lại trong bí cảnh một khoảng thời gian rất dài.
Kiếm Tiên bị thương, nàng cũng không đánh thắng được đối phương.
Khoảng thời gian sau đó, lúc nào nàng cũng thể hiện sắc đẹp tuyệt thế của mình trước mặt Khương Chỉ Khanh, dùng tất cả mọi cách để trêu chọc vị Kiếm Tiền ấy, khiến cho thái độ của hắn chuyển biến từ cách xa ngàn dặm đến dần thích nghi được bên cạnh có một người phụ nữ dính vào mình.
Khiến cho gương mặt không cảm xúc của hắn hình thành thói quen nhíu mày, nhắm mắt.
Nói là nhắm mắt làm ngơ, nhưng cũng chỉ là lừa mình dối người.
Ngàn năm sau nàng mang theo ấn Công Đức mà sống lại.
Trong chuyện này rốt cuộc có ẩn chứa những bí mật gì? Nàng hỏi thẳng thì hắn có nói hay không? Gậy trúc bay lên khoảng không phía trên nhà tổ.
Nàng ngồi trên gậy trúc, nhìn ra ngoài xuyên qua kết giới của nhà tổ.
Vừa khéo nom người này chẳng tồi, dáng vẻ lạnh lùng không gần nữ sắc, khiến cho Tô Lâm An đã nảy ra ý nghĩ khác.
Nàng rất tự tin về dung mạo của chính mình, kết quả Kiểm Tiên lại chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.
Thế này còn khó chịu hơn là giết nàng.
Nhưng ngay lúc nàng ra tay lại gặp phải Kiểm Tiên của Tàng Kiếm Sơn, Khương Chỉ Khanh.
Tên này tới nhanh nhất.
Tô Lâm An cảm giác được còn có những kẻ khác đang dần lại gần nên rời đi không hề do dự.
Mấy năm đó nàng trốn chạy khắp nơi, không hề biết rằng nơi này có bí cảnh xuất thể, cũng chỉ đánh bậy đánh bạ xông vào.
Nhưng nếu đã gặp được, nàng lại ở trong phạm vi của bí cảnh thì tất nhiên sẽ muốn vào tìm tòi hư thực.
Kết quả, trong bí cảnh cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng nàng bị nhốt lại với phương Chỉ Khanh.
Tình nghĩa giữa nàng và hắn, cô nam quả nữ ở chung một chỗ lâu đến vậy, có lẽ chỉ đổi lại được một điều, đó là hắn không ra tay giết nàng.
Sau khi phá trận, hẳn ngự kiểm rời đi, để lại cho nàng một bóng lưng cô độc lạnh lẽo.
Khi ấy nàng còn rất thất vọng.
Sau đó Thiên Ma ngoại vực xâm lược, đồng thời bắc một cây cầu xương ở kẽ nứt.

Sau này những vị đại năng phía chúng ta xả thân phá hủy cây cầu xương ấy, khiến cho Thiên Ma không thể tới đây nữa.
Những Thiên Ma ở lại bên phía chúng ta cũng không thể trở về, cuối cùng bị chúng ta bao vây giết sạch từng tên.

Vốn mọi người còn lo người phía bên kia sẽ xây cầu xương tiếp, nhưng không ngờ sau khi cây cầu xương đó bị phá hủy thì kẽ nứt bỗng xuất hiện kia cũng biến mất.
Vậy mới xóa được nỗi lo sau này.

Có điều, khí huyết Thiên Ma vẫn có chút ảnh hưởng tới phía chúng ta.
Giờ nàng chẳng còn công đức gì để tích lũy nữa.

Còn về chuyện thả đầu Thiên Ma ra sẽ gây ảnh hưởng ra sao với bên ngoài, thì có gì mà phải suy nghĩ chứ! Tất nhiên tốt cho mình là được rồi, quan tâm người khác làm gì!
Tiếc là giờ ngươi không đủ thực lực
Khoa Đầu Hỏa thở dài sâu xa, ngọn lửa đổi thành màu xanh lục, khiến cho đầu Tô Lâm An hiện ra chút ánh sáng xanh.

Nàng không để ý những chuyện này.

Nhìn cái chân tàn của Thiên Ma ở phía đó, nàng luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái cho lắm.

Nàng dịch chuyển tầm nhìn, lại ngó về phía ven sông, tức thì nhìn thấy Khương Chỉ Khanh đang bước lên bờ, Mái tóc hắn ướt đẫm, giọt nước khúc xạ ánh sáng khiến cho Kiếm Tiền xưa nay cô độc lạnh lùng cấm dục cũng có thêm đôi phần quyến rũ khác lạ.

Cùng lúc hắn đạp nước đi lên, chiếc áo xanh treo ven sống cũng bay tới rồi lập tức choàng lên người hắn.

Đợi đến khi lên hẳn bờ, tóc của hắn đã khô, tay còn cầm trâm gỗ tự búi tóc cho mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.