• 2,159

Chương 359: Báo n


Tô Lâm An nghĩ lại thì thấy tu vi của Khương Chỉ Khanh không bằng nàng, hẳn là không nhìn thấy nàng được, lúc này tầm mắt chạm nhau chẳng qua c8hỉ là trùng hợp.

Nàng nghĩ như vậy thì đã bình tĩnh lại, cũng không định lượn quanh nữa mà chuẩn bị quay về tu luyện, đợi Khương Chỉ K3hanh tới cửa cầu cứu.

Nào ngờ nàng còn chưa vào lá Ngưng Băng đã thấy Khương Chỉ Khanh cưỡi con thú Phệ Căn non của hắn bay đến bên ng9oài nhà tổ, đồng thời nói:
Tổ đạo hữu, ta có chuyện muốn thương lượng.

Có liên quan đến con ấn kia.
Ôi chao, hắn lại tự qua nói chuyện ư? 6Tô Lâm An cực kỳ quan tâm đến ấn Công Đức.
Cũng không biết nó được luyện chế từ chất liệu gì mà nom trong suốt óng ánh, còn có thể cong vạn thành đủ mọi hình dáng.
Đôi môi đỏ của nàng ngậm khẽ ống hút, chất lỏng màu đỏ hồng chậm rãi chạy lên, chảy vào miệng nàng dọc theo ống hút.
Hắn chưa từng thấy kiểu uống này bao giờ.
Nếu lúc này Khương Chỉ Khanh đã chủ động nhắc đến, nàng cũng không làm bộ nữa mà mở kết giớ5i ra cho Khương Chỉ Khanh vào.
Sau khi vào trong, Khương Chỉ Khanh vỗ nhẹ thủ Phê Cần một hồi.
Trấn an thú Phệ Cần bỗng cực kỳ hưng phấn xong, hắn mới nói:
Nơi đây linh khí dồi dào, tọa kỵ này của ta muốn ở lại quanh đây để tu dưỡng trị thương...
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
Để bù lại, ta sẵn lòng cung cấp năm mươi cận dịch nhầy của thú Phệ Căn, đồng thời luyện chế lại trận pháp bên ngoài đảo nổi của các ngươi.

Khương Chỉ Khanh:
...
Bao nhiêu năm không gặp, người trước mặt cũng đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Có lẽ sự thay đổi lớn nhất là, trong mắt nàng đã không còn hắn.
Khương Chỉ Khanh vỗ lưng thú Phệ Căn:
Thu nhỏ lại chút.
Đợi đến khi thú Phệ Căn chỉ còn dài ba thước, Khương Chỉ Khanh nói tiếp:
Qua đó chơi đi, ta có chuyện cần bàn bạc với Tô đạo hữu.
Thấy chủ nhân không có ý ra mặt bênh vực mình, thú Phệ Căn u oán trườn đi.
Tô Lâm An mời Khương Chỉ Khanh vào Vũ Thương.
Sau khi hai người ngồi xuống ở ngoài căn nhà trên núi Kỳ Liên, nàng còn lấy hai cốc linh ẩm và một đĩa linh quả ra bày trên bàn đá, đồng thời giới thiệu:
Cốc của ngươi là linh trà Không Sơn, sau khi nung qua linh hóa thì được pha bằng sương sớm đóng băng trên hoa Thiên Bích ở đỉnh Thủy.
Cho lá trà cực nóng vào trong nước đá cực lạnh, có tác dụng nâng cao tinh thần bồi dưỡng khí huyết.
Nóng lạnh thay nhau xuất hiện, khiến hắn cảm thấy hơi kỳ diệu.
Trên ống trúc có một cái nắp, trên nắp có một lỗ nhỏ.
Khi cầm trên tay, trong lỗ nhỏ bắt đầu có sương trắng bốc ra.
Cảm nhận được sự uy hiếp trong lời nói của Tô Lâm An, con thú Phệ Căn này còn không phục, bỗng mở cái miệng lớn về phía Tô Lâm An.
Thú non tuy nhỏ, nhưng cái miệng mở ra cũng như một hố đen.
Kết quả Khương Chỉ Khanh còn chưa kịp quát bảo nó dừng lại, đã thấy một cây gậy trúc màu xanh biếc vung tới đánh
bộp
một cái, quất cho thú Phệ Căn lộn nhào xuống đất, khiến cho mặt đất cũng rung chuyển một hồi.
Mùi hương lạnh lẽo thấu xương xông ra từ cái lỗ nhỏ, chỉ hít sâu một hơi đã thấy thấm vào tận tâm can, tinh thần sảng khoái.

Không ngờ một ngàn năm này trôi qua, Tô đạo hữu cũng đã say mê trà đạo?
Phải biết rằng, trước kia nàng không thích uống trà.
Nàng thường nhấc bầu rượu, cũng chẳng cần dùng chén mà ngẩng đầu dốc thẳng vào miệng.
Hắn đã từng, bị yêu tinh trong tranh mê hoặc tâm trí.
Tô Lâm An lắc đầu, nâng ống trúc trước mặt lên.
Cốc trà của nàng được đậy rất chặt, lại có một ống hút mềm mại.
Tô Lâm An nhìn mà tê cả da đầu, muốn kéo phẳng những nếp nhăn đó ra cho nó.
Khi nàng nghĩ tới đây, trong đầu bỗng lóe lên cảnh tượng Tiểu Khối năm đó ngày nào cũng phải tự chải vảy, khiến cho những miếng vảy hình thoi xuôi hết về một phía đều tăm tắp.
Tô Lâm An mím môi lại, đặt nhẹ gây trúc trong tay xuống rồi nói:
Sao mấy nếp gấp trên người ngươi chỗ rộng chỗ hẹp vậy?

Sau này chỉnh mấy cái nếp gấp đó ngay ngắn lại cho ta.
Thú Phê Căn:
...
Người nó run lên, quay đầu nhìn Khương Chỉ Khanh với điệu bộ đáng thương.
Mà dáng vẻ cắn ống hút của nàng cũng bớt chút quyến rũ, thêm chút đáng yêu mà trước kia không hề có, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi nàng lại thấy một vẻ quyến rũ mơ hồ đan xen.
Khương Chỉ Khanh liếc nhìn qua, sau đó cụp mắt xuống.
Chợt hắn nghe thấy Tô Lâm An ở đối diện nói:
Trà do Trữ Tần pha.

Lần đầu người tới thượng giới, có gì không hiểu cứ hỏi ta.
Tô Lâm An chỉ vào một nơi cho thủ Phê Căn,
Ngươi có thể chơi đùa quanh đây.
Không được chạy lung tung, dọa người khác sẽ không hay đâu.
Dù sao thì, loài thú Phệ Căn này quả thật là xấu đến đáng sợ.
Nơi nàng chỉ là một hẻm núi khá tối tăm.
Ánh mắt đó không còn vẻ lạnh lùng như trước, khiến cho Tô Lâm An hơi ngẩn ra.

Nếu như không có ẩn Công Đức, nàng sẽ không thể phi thăng.
Khi nói chuyện, trên gương mặt hắn không có biểu cảm gì, đầu ngón tay vẫn đặt trên ống trúc.
Không biết có phải do linh trà ở trong ống trúc vẫn nóng lạnh đan xen hay không, mà ngón tay hắn hơi ửng đỏ, đến ngay cả gò má cũng đỏ hây hây.
Tuy rằng tư thể phóng khoáng, nhưng vẫn có vẻ đẹp chỉ thuộc về riêng mình nàng.
Dường như ngay cả góc độ ngẩng cổ cũng đã được nàng tính toán kỹ càng.
Chiếc cằm hơi nhọn, cần cổ thon dài, rượu chảy xuống dọc theo cằm, tất cả đều là một bức họa quyến rũ thần hồn.
Khương Chỉ Khanh không giỏi về trận pháp, có điều trình độ về mặt luyện khí của hắn không hề tồi.
Hắn cũng biết nhiều kiến thức về thương giới hơn, vừa nhìn đã thấy ngay trận pháp phi hành hư không ở ngoài hòn đảo nổi này có chút thiếu sót, hơn nữa tay nghề luyện chế và quét chất dịch nhầy của thú Phệ Căn cũng hơi kém.
Nếu hắn sửa lại một chút thì có thể nâng cao năng lực phi hành của hòn đảo.

Giờ nàng đã phi thăng lên thượng giới, ắt hẳn là biết, trong mắt tu sĩ thượng giới thì tu sĩ hạ giới chẳng là cái gì cả, chẳng qua chỉ là công cụ làm sạch linh khí mà thôi.


Nàng đã dùng quá nhiều đan dược, cả người đầy đan độc.
Nàng cưỡng chế nhanh chóng nâng cao cảnh giới trong khi bị đuổi giết không ngừng nghỉ, trong khi tu luyện thì không có thời gian để điều chỉnh, cho nên mới bị tâm ma quản thân.

Ấn Công Đức có thể giúp nàng.
Hắn nói một mạch xong thì hơi dời tầm mắt đi.

Ngoan ngoãn một chút!
Tô Lâm An nói.
Cây gậy trúc này đánh thú Phệ Căn đến mức ngơ cả người.
Khi nó bò dậy còn quên mất mình biết bay, ngọ nguậy bò dưới đất như một con giun, những nếp gấp trên người bị xô hết lại.
Rõ ràng vẫn là Kiếm Tiên đó, nhưng lại để lộ chút vẻ bối rối trước mặt nàng.
Dường như, hắn rất để ý đến suy nghĩ của nàng về những lời này.
Tô Lâm An dùng đầu ngón tay gõ khẽ lên mặt bàn.
Ta không uống trà.
Nàng lắc ống trúc trong tay,
Trong này là rượu hoa quả.
Không có vị rượu, ngọt lắm.
Trong ống trúc có đá viên, bị nàng lắc qua lắc lại thì phát ra tiếng lạo xạo, còn có cả tiếng xì xì, cũng không biết nàng đã cho những thứ gì bên trong.
Khương Chỉ Khanh vốn cúi đầu cụp mắt, khi Tô Lâm An vừa dứt lời thì hắn cũng đặt ống trúc trong tay xuống, nhìn lên bàn đá, nói:
Ẩn Công Đức, chính là vật báu mà trời xui đất khiến cho ta có được ở thượng giới.
Thú Phệ Cắn không thích ánh sáng mạnh, nơi đó là thích hợp nhất với nó.
Cũng may Khương Chỉ Khanh cũng gặp được thú non.
Nếu như là thú Phệ Căn trưởng thành, thì gần như không có khả năng đưa nó ra khỏi hư không vô tận.
Tất nhiên, mùi vị càng không tồi.
Rõ ràng chỉ là một cái cốc được làm từ ống trúc, nom bình thường chẳng có gì đặc sắc.
Nhưng khoảnh khắc cầm lấy nó, Khương Chỉ Khanh lại cảm nhận được một luồng lạnh lẽo thuận theo ống trúc chui vào đầu ngón tay hắn.
Sau khi sự kích thích lạnh lẽo trôi đi lại có độ ẩm nhè nhẹ.
Nó chỉ còn cách thần khí một bước nữa.

Một vị hoang chủ trên thượng giới đã đánh một chưởng xuống châu Vân Lai, chính là bởi người lấy ấn Công Đức đi sao?
Khương Chỉ Khanh chưa gật đầu, cũng chưa phủ nhận.

Tại sao...
Nàng còn chưa nói xong đã thấy Khương Chỉ Khanh bỗng ngước mắt lên.
Ánh mắt sáng rực của hắn nhìn nàng chằm chằm.
Ngón tay nàng nhỏ nhắn thon dài, sức lực cũng cực lớn.

Nàng vốn muốn thể hiện vẻ ung dung nhàn nhã, gõ bàn nói chuyện tử tế với Khương Chỉ Khanh.

Nào ngờ thoáng cái không chú ý, đầu ngón tay nàng lại chọc thủng một lỗ trên bàn.

Khi Khương Chỉ Khanh quay đầu nhìn qua thì thấy ngay ngón tay của Tô Lâm An bị mắc vào cái lỗ nhỏ trên bàn, nàng đang rút ngón tay ra với vẻ mặt câm nín.

Khương Chỉ Khanh:
.
Tô Lâm An ho khẽ một cái, rút ngón tay ra xong thì ngồi nghiêm chỉnh lại rồi nói:
Cho nên người làm thế vì muốn tốt cho ta?
Nàng liếc xéo hắn,
Lẽ nào người muốn nói, sau khi người phi thăng thì mới nghĩ đến cái tốt của ta, rồi nhớ mãi không quên?
Khương Chỉ Khanh không đáp lời, chỉ ngồi thẳng hơn một chút.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.