• 2,159

Chương 392: Truyền thừa


Tiểu Lục vốn là một nhánh của Kim Đồng Mộc, cho dù nó có là linh mộc bảo vệ yếu ớt nhất đi chăng nữa thì cũng là một thể với những 8linh mộc khác.

Nếu như hắn bị hủy diệt thì tất nhiên những linh mộc khác sẽ nhận ra.
Còn hiện giờ, phần rễ cây trong con ấn giống như bị quệt một nét mực.
Vệt đen sì ở phía dưới hoàn toàn trái ngược với đại thụ long lanh tỏa sáng ở trên.

Hỗn Độn.
Vùng Hỗn Độn, cửa Hỗn Độn.
Sau cánh cửa đó, nhốt những nguyên thần ác ôn trong mắt ấn Công Đức sao? Người vừa đi vào chính là gã áo đen mà nàng giết? Ấn Công Đức thế mà lại hoàn toàn giấu giếm nàng, cưỡng chế hút lấy nguyên thần của gã áo đen kia? Điều đó cũng có nghĩa, nàng không hề giết chết gã hoàn toàn mà nguyên thần của gã đã bị ẩn Công Đức bắt giữ, nhốt vào trong cánh cửa lớn kia.
Tô Lâm An gọi Tiểu Lục mấy tiếng mà hắn vẫn không hề tỉnh lại.
Nàng ngẫm nghĩ, 6lén nhổ một ngụm nước miếng lên rễ cây của Tiểu Lục, sau đó ngồi dựa vào nhánh cây nghỉ ngơi.
Nàng nhìn ấn Công Đức đầu tiên.
Trước kia, dưới đáy ấn Công Đức có một vệt màu xám mờ nhạt.
Vô vàn giọng nói tràn ngập trong biển ý thức của nàng, mà trong biển mây trước mắt thì có một ảo ảnh hiện lên.
Đó lại là một người cầm cây rìu lớn, một rìu bổ xé bầu trời.
Tổ Lâm An kinh hãi ra mặt.
Kẻ vừa lên tiếng, là khí linh của ẩn Công Đức? Giọng nói này, Tô Lâm An cực kỳ quen thuộc.
Cách phán đoán thiện ác của ấn Công Đức quá mức đơn giản, còn làm ra một cánh cửa Hỗn Độn.
Nơi đó hẳn có thể được coi là nhà giam.
Từng đôi tay quỷ trắng bệch đó hệt như những nhánh cây khô, chen lẫn nhau thò ra từ làn sương mù đen đặc, tóm về phía mắt cá chân nàng.
Móng vuốt quỷ xông lên trước tiên cao nhất còn đi kèm với một gương mặt xấu xí khô quắt.
Nó có màu gì? Trừ việc nhớ rằng ở nơi đó có một cánh cửa ra, những thứ khác, nàng thật sự không thể nhớ nổi.
Lúc này, ẩn Công Đức đã trở lại như thường.
Tô Lâm An:
...

Sao nghe ngu ngốc quá vậy.
Cơ thể nàng xảy ra sự thay đ5ổi cực lớn, nàng vẫn chưa kịp kiểm tra.
Đến ngay cả ẩn Công Đức trong biển ý thức, sau khi nàng giết chết gã áo đen kia thì cũng đã có sự thay đổi không giống với bình thường.
Nếu như phần phía trên khiến người ta cảm thấy thoải mái thanh thản, vậy thì ở phía dưới lại khiến cho họ cảm thấy khiếp đảm, dường như có sự bẩn thỉu và bóng tối bị chôn vùi trong một nét mực đó.
Chẳng lẽ, trong con ấn này, không chỉ có thiện mà còn có ác.
Bởi trước kia nàng đã từng nghe nó nói.
Khi ấy, cũng chính là giọng nói này đã bảo với nàng rằng muốn khôi phục lại nguyên thần, tụ lại nhục thân thì phải hành thiện tích đức.
Chỉ là nàng chú ý thấy vết mực màu đen vốn cô đọng kia bỗng cuộn trào như sóng.
Giống như nàng như đang đứng ở bên vách núi, phía dưới có vô vàn oan hồn đang kêu rên, vô số đôi tay đang thò ra từ phía dưới, muốn kéo nàng xuống.
Nghĩ như vậy, nàng đưa thần niệm vào con ấn hết sức cẩn thận dè dặt.
Khi chạm vào phần màu đen ở dưới đáy ẩn thì thần niệm của Tô Lâm An bỗng rung lên.
Dường như, nàng đã nghe thấy vô vàn tiếng gào thét.
Trán nàng đau nhói như bị kim châm, có điều sức mạnh khí huyết trong cơ thể bỗng nhiên vận chuyển, chút đau đớn đó lại biến mất chỉ trong nháy mắt.
Không nói đến những cây khác,3 hoa linh Tường Vi chắc chắn sẽ chạy đến thôn Cổ Mộc với tốc độ nhanh nhất.
Bởi vậy, đối phương chỉ đánh thuốc chứ không d9ám thực sự làm gì tổn hại tới hắn.
Tô Lâm An nhìn vệt mực đen ở dưới đáy ấn Công Đức, khuôn mặt chỉ còn vẻ cạn lời.
Nàng đã sống cùng với ấn Công Đức bao nhiêu năm như vậy, nào biết được ấn Công Đức này lại bỗng ra tay lừa nàng.
Nàng vén làn tóc rối bên mai theo bản năng, sau khi vuốt tóc ra sau tai thì chân bỗng lùi về sau một bước.
Bàn tay quỷ suýt nữa đã tóm được chân nàng tức thì vỗ vào khoảng trống.
Mà Tô Lâm An trước là sửng sốt, sau đó lại chú ý thấy mái tóc trên cái đầu nhô ra kia lưa thưa khô cứng, bởi vậy nàng lạnh lùng nói:
Rớt xuống đó rồi sẽ xấu đến vậy sao?


Trọc đầu?

Đợi đến khi nó muốn tấn công lần nữa, thần thức của Tổ Lâm An đã tỉnh táo lại, nàng bừng dậy từ ảo giác, trước mắt đầu có vực sâu vách thẳm.
Vào khoảnh khắc tỉnh dậy, nàng chỉ nhìn thấy một cánh cửa lớn đen ngòm.
Cũng chẳng biết từ khi được luyện chế ra cho tới bây giờ, ẩn Công Đức đã nhốt bao nhiêu người trong cánh cửa đó nữa?
Nghĩ đến những cánh tay xuất hiện trong ảo cảnh kia, Tô Lâm An bắt đầu nghi ngờ đó rốt cuộc có đúng là ảo cảnh hay không, hay là, bên trong có nhốt nhiều nguyên thần như vậy thật?
Khi nàng đang dùng thần thức quan sát khí huyết ở trong kinh mạch, thì một vùng biển mây mênh mông bỗng xuất hiện trong biển ý thức của nàng.
Ánh bình minh vừa ló rạng, trên biển mây chứa đầy ánh sáng, giống như có người dùng phẩm màu không ngừng quét lên khiến cho tầng mây càng lúc càng đỏ.
Khi giọng nói đó vang lên, Tô Lâm An lại nhìn thấy một bóng người xám xịt bị đưa vào trong cánh cửa lớn đóng chặt kia.
Cũng vào khoảnh khắc đó, Tô Lâm An mới ý thức được hai chữ lóe lên trên cánh cửa kia.
Vừa nghĩ, nàng đã thấy có phần không rét mà run.
Nhưng tạm thời nàng không làm gì ấn Công Đức được, chỉ có thể thăm dò bán thần khí không ổn định này, tiếp tục sống thổi.
Nguyên thần tụ lại, nhục thân đã thành.
Sau này chém sạch kẻ ác trong thiên hạ, đánh chúng vào vùng Hỗn Độn, chịu khổ chịu nạn, không nhập luân hồi, không thể sống lại.
Trong ấn Công Đức, có một giọng nói tang thương khàn đục vang lên.
Cuối cùng, áng mây nối liền trời biến đã biến thành màu đỏ rực lửa, đến ngay cả ấn Công Đức màu xanh biếc dường như cũng được thoa son, trên ngọc có mây màu.
Vài âm thanh vụn vặt đột nhiên vang lên bên tai nàng, mới đầu chỉ là xì xào khe khẽ, sau đó thì như hạt châu rơi trên mâm ngọc, như suối nước róc rách, cuối cùng lại như sóng lớn vỗ bờ, sấm vang chớp giật.
Những cánh cửa lớn đó biến mất chỉ trong nháy mắt, hơn nữa ấn tượng của nàng về nó cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Nàng vốn nhớ rõ kiểu dáng và hoa văn của nó, có điều chỉ một chốc sau, nàng lại không nhớ nổi xem rốt cuộc cánh cửa ấy có hình dạng gì, là cửa đá, hay là cửa gỗ?
Kiểm tra xong ấn Công Đức, Tô Lâm An mới bắt đầu chú ý đến cơ thể của mình.
Nàng nhận ra bên trong cơ thể mình, ở gần ẩn đường cũng có một đốm đỏ.
May là nàng kíp thời tỉnh lại, nếu không thì thật sự đã bị bắt vào làm một con yêu quái đầu trọc rồi! Nhưng nàng lại không thể làm gì ấn Công Đức được.
Trong khi Tô Lâm An đang bán thầm thì đầu lại như bị gõ mạnh một cái, sau đó một tiếng
thùng
vang lên trong biển ý thức, hệt như tiếng chiếc chuông đồng trong miếu cổ nơi núi sâu bị gõ vang, phát ra tiếng kêu chấn động lòng người.
Đây là dấu hiệu sức mạnh khí huyết của nàng ư? Tại sao người khác có tới mấy đốm, mà nàng lại chỉ có một.
Trong cơ thể nàng đã có kinh mạch khí huyết, lúc này khí huyết dồi dào, tự mình tuần hoàn.
Vị đại năng luyện chế ấn Công Đức năm xưa...
E là cả ngày rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm.
Trước kia, thực lực của nàng không đủ, cho nên không thể khởi động năng lực còn lại của ấn Công Đức.
Hiện giờ tu vi nàng đã tăng lên, ấn Công Đức đã có thêm bản lĩnh trừ ác, nhốt những kẻ ác trong thiên hạ vào trong thứ gọi là cánh cửa Hỗn Độn kia?
Lại có người phụ nữ đưa ngón tay ra ấn một cái, dáng người khôi ngô cầm rìu kia già đi nhanh chóng bằng tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, dường như sức sống đã bị một ngón tay này hủy diệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.