• 2,159

Chương 393: Một đường sống


Cả tấm lệnh bài bị mồ hôi thấm ướt, trên lệnh bài đã đọng vài giọt nước nho nhỏ, giống như đã sắp không hấp thụ được nữa.

Vự8c Cửu Cực.

Lạc Hiên ngồi khoanh chân ở nơi sâu nhất trong tầng tám.

Ta không hề nhìn ngươi.
Giọng nói của hắn cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng lúc này, Mục Cẩm Vân cảm nhận được tiếng tim đập rất lớn của hắn, hơn nữa lồng ngực còn hơi ngứa ngáy.
Rõ ràng hắn đã chuẩn bị xong để nghỉ ngơi, nhưng lại hơi không kiềm chế được, muốn duỗi tay ra gãi vào cỗ như đang có kiến bò qua bò lại ở nơi trái tim.
Trên giấy đã có rừng trúc cùng non nước, chính là cảnh đẹp trước mặt hắn.
Vào khoảnh khắc hắn quay đầu lại, cuối cùng Tô Lâm An đã hạ bút, nhanh chóng phác họa ra dáng người trên giấy, chính là hắn...
Không đúng, chính là bóng dáng Khương Chỉ Khanh ngoái đầu nhìn lại.
Bởi lẽ đó, sự bất thường của nơi đây cũng không hề khiến người canh giữ tổng tám Đỗ Trọng Sơn chú ý.
Lúc t5rước, người nhà của tên điên họ Lý không kiếm được bất cứ ích lợi gì ở đây, cũng không tìm thấy được hài cốt của gã ta thì đã rời đi.
Kể từ đó, tầng thứ tám này đã không còn ai bước vào nữa, còn Lạc Hiền mãi vẫn chưa hề xuất hiện.
Ký sinh trong cơ thể của người khác, muốn tăng thực lực nhục thân của người đó lên một cảnh giới lớn thì còn khó hơn tự đột phá nhiều, hoàn toàn có thể coi là đi ngược với lẽ trời.
Bởi vậy, trạng thái hiện giờ của Mục Cẩm Vân không hề ổn.
Linh khí ở sâu trong cấm địa đã tụ cả lại quanh người hắn, còn có vô số hung thú xếp hàng chờ để cống hiến huyết khí.
Hắn đang nhìn đến mức hơi mê say, bỗng thấy nàng chợt ngụp vào trong nước.
Lòng hắn giật thót, đột nhiên căng thẳng vô cớ.
Nhưng chỉ chốc sau, nàng lại chui ra từ trong nước, người khoác giọt sương, làn da như ngọc.
Nhưng việc đột phá lên cảnh giới Thiên Tiên còn có liên quan đến tâm cảnh.
Trong khi hắn đang im lặng chịu đựng nỗi đau đớn thì biển ý thức cuộn trào, cảnh vật trước mắt cũng thay đổi.

Khương Chỉ Khanh, ngươi nhìn bên này đi!
Hắn quay phắt đầu qua, chợt nhìn thấy người con gái đứng bên sông đang cầm một chiếc bút vẽ lên giấy.
Khi nàng vung vẩy mái tóc dài, giọt nước bay tung tóe tỏa ra ánh sáng rực rỡ lung linh dưới nắng, sáng chói đến mức khiến người ta phải hoa mắt.
Nàng vào lúc này, trong vẻ ngang bướng lại có thêm nét cực kỳ quyến rũ.
Hắn nghe thấy nàng nói:
Khương Chỉ Khanh, ngươi nhìn trộm ta?

Ầm Ĩ
Mục Cẩm Vân nghe thấy mình nói vậy.
Quả đúng là như vậy.
Hắn lại nhìn thấy nàng soi nước vuốt tóc, nghiêng mặt, mím môi cười khẽ, cười lộ răng, vân vân...
Những việc này đều đã rất quen thuộc với nàng.
Chỉ thấy nàng vẫn cười tủm tỉm tiếp tục vẽ nốt bức tranh trên giấy, dường như tiếng thở dài vừa rồi không phải do nàng phát ra.
Đợi sau khi vẽ xong, nàng lại thưởng thức thêm một hồi rồi mới cuộn tranh lại, sau đó ngẩng đầu tựa vào bờ sông, ngồi yên bất động nhìn dòng nước trong veo kia.
Căn cứ vào hiểu biết của hắn về nàng, Mục Cẩm Vân tin rằng, lúc này nàng đang tán thưởng cái bóng của chính mình trên mặt sông.
Đây là cảm giác của hắn, hay là...
Của Khương Chỉ Khanh? Kết quả hắn thấy Tô Lâm An vốn đang cười tủm tỉm chợt đổi sắc mặt, rõ ràng là nàng không vui cho lắm.
Mục Cẩm Vân có thể đoán được đại khái vì sao nàng không vui.
Thế nhưng, hắn vẫn thấy không đủ.
Chân thân hiện giờ của hắn chỉ là một con sâu nhỏ.
Thế nhưng, hắn lại cố tình muốn dùng con sâu nhỏ này để điều khiển nhục thân đột phá.
Xung quanh hắn đều là những con thú hung hãn nh3ất.
Chúng nằm sấp vây quanh hắn, tạo nên một lá chắn hình vòng tròn kiên cố.
Nơi đây, cho dù là hoàng chủ của Thu H9oang - Thu Mộc Ca tự mình đánh tới, cũng không thể dễ dàng xuyên qua vô số lớp lá chắn ấy để mà tìm thấy Lạc Hiên được bao bọc ở bê6n trong.
Cũng chính vì vậy, hắn mới nảy ra suy nghĩ tăng cấp thực lực cho Lạc Hiên.
Linh khí điên cuồng chảy vào trong cơ thể, không ngừng va chạm trong kinh mạch của hắn mang đến cảm giác cực kỳ đau đớn.
Bởi nguyên thần và nhục thân gần như được kết hợp hoàn mỹ nên từng phần của cơn đau này cũng tác động hoàn chỉnh trên cơ thể của chính hắn, con sâu nhỏ cũng chịu cơn đau như nhục thân.
Máu thịt được tôi luyện từng lần một, còn xương cốt vốn có màu trắng giờ đã dần trở thành màu ngọc.
Máu thịt bất diệt, linh cốt rèn thành.
Đây chính là lý do vì sao thực lực của cảnh giới Thiên Tiên tăng mạnh vượt bậc, bởi cơ thể của họ đã hoàn toàn khác với những tu sĩ ở cảnh giới thấp hơn, không còn dễ dàng toi mạng.
Đơn giản chỉ bởi, chẳng lẽ ta không đẹp sao mà ngươi không nhìn ta?
Mục Cẩm Vân biết mình đang ở trong ảo cảnh.
Hắn không rõ tấm ma này, hoặc là tâm kiếp này rốt cuộc có ý gì.
Tên điển họ Lý kia đã đạt đến cảnh giới Thiên Tiên, nếu không phải gã ta đã rơi vào vòng vây của hung thú cấp cao, thì rất khó để giết chết gã.
Thật ra nếu hắn chọn luôn cơ thể của gã điên họ Lý kia thì tiện hơn rất nhiều, chỉ tiếc rằng, gã ta quá xấu.
Việc tôi luyện máu thịt và linh cốt, đối với Mục Cẩm Vân mà nói thì cũng không phải chuyện khó khăn.
Độ khó của việc này không chỉ tăng gấp đôi, tựa như một con kiến lay chuyển cả ngọn núi.
Vốn dĩ hắn cho rằng mình sẽ cần rất nhiều thời gian, nhưng dạo gần đây, luồng sức mạnh vẫn không ngừng đổ vào nguyên thần hắn kia càng lúc càng nhiều, hắn điều khiển nhục thân của Lạc Hiển cũng ngày càng quen tay.
Có những lúc hắn đã nghĩ rằng, đây không phải là ký sinh, hắn cũng không phải con sâu bọ nhỏ gì cả, cơ thể này chính là được chuẩn bị riêng cho hắn.

Tô Lâm An.
Cơ thể của nàng vẫn còn ngâm trong dòng nước, cổ tay chống lên đám cỏ xanh ven bờ, ống tay áo được xắn lên khuỷu tay.
Ống tay áo rất rộng, thuận theo tư thể nhấc bút của nàng thì có thể thấy lấp ló ít cảnh xuân.
Phía trước nàng không có giá vẽ, giấy vẽ được trải giữa không trung.

Ôi, ngươi đừng đi mà.
Giờ Mục Cẩm Vân không hề muốn đi, nhưng hắn không thể điều khiển nổi cơ thể của mình.
Hắn trơ mắt nhìn chính mình rời đi với khuôn mặt không một biểu cảm, còn phía sau, một tiếng thở dài thốt ra từ môi nàng khiến cho trong lòng hắn như bị một tảng đá lớn đè xuống, nặng trình trịch, không thể thở nổi.
Tuy hắn đã xoay người rời đi, thân thức vẫn có thể nhìn thấy nàng.
Nếu không thể đột phá thành công, chắc chắn hắn sẽ nổ mình mà chết.
Giống vậy, nếu như hắn đau đến mức ngất đi, không thể duy trì được việc khai thông linh khí trong cơ thể, thì kết cục đã rõ.
Linh khí không ngừng cọ rửa, giống như một chiếc bàn chải sắt lớn không ngừng chà xát máu thịt trên cơ thể, còn máu thịt ấy cũng đang tự phục hồi lại.
Lạc Hiến hiện giờ, đã sớm biến thành một người khác.
Tên của hắn là, Mục Cẩm Vân.
Hiện giờ Mục Cẩm Vân đang đột phá lên cảnh giới Thiên Tiên.
Mọi người đều cho rằng hắn đã chết từ lâu.
Một châu dưới danh nghĩa của cha Lạc Hiện giờ đã rơi vào tay người khác, không ai cho rằng hắn có thể sống sót đi ra khỏi tầng tám.
Trên thực tế, khi Lạc Hiến mới vào tầng tám chưa được bao lâu thì đã bị trùng Huyết Duyển ký sinh, sau đó tăng cường sức khống chế, nguyên thần của hắn cũng bị xâm chiếm từng bước một.
Hắn không hề bị mê hoặc, cũng biết mình đang ở trong ảo cảnh, vậy phải phá giải nó thế nào mới có thể ra khỏi tâm kiếp, đột phá thành công đây? Hắn nhìn thấy Tô Lâm An lấy lòng Khương Chỉ Khanh, khi nàng giơ chân nhấc tay cũng mang nét quyến rũ.

Mà những thứ này, hắn chưa từng được trải nghiệm bao giờ.

Khi ở chung với hắn, Tô Lâm An cũng chẳng dùng cơ thể của chính nàng.

Mục Cẩm Vân thấy hơi ngưỡng mộ Khương Chỉ Khanh.

Nếu hắn, nếu hắn là Khương Chỉ Khanh thì tốt biết mấy.

Hắn nghĩ vậy.

Hắn sẽ không rời đi một mình sau khi nàng đã phá trận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.