• 2,159

Chương 433: Nhà giàu


Điều đó cũng có nghĩa, máu chảy ra từ trên người cô ta, phải đòi về gấp mấy chục lần, nếu không thì chính cô ta cũng sẽ bị chiến cung tổn thư8ơng nặng nề.

Nhưng đây chỉ là một cuộc thí luyện, cô ta thật sự muốn làm đến mức máu chảy thành sông sao?


Ngươi không lo cô3 ta bị chiến cung cần trả sao?

Chiến Lâm Thiên lao ngay tới đỡ, kết quả Minh Nhật Tân vốn đã biến thân lại khôi phục dáng vẻ bình thường ngay trong khi ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, cả người đầy máu chằng chịt vết thương.
Dưới đài, người phụ trách của thành Mẫu Đơn không ngồi yên nổi nữa, tức giận quát lên,
Minh Nhật Tân không thể đánh nữa, mau đưa nàng ta xuống đi!
Cho dù đã thua thì Minh Nhật Tân cũng là người ưu tú nhất trong lớp trẻ của thành Mẫu Đơn, là chủ nhân được chiến cung lựa chọn, chắc chắn không thể để cô ta xảy ra chuyện gì.
Sau khi Minh Nhật Tân xuống đài, Tô Lâm An thoải mái hơn rất nhiều.
Phép thần thông thiên phú Nhật Nguyệt Tinh Thần của nàng được thi triển cùng lúc cũng khiến cho hành động của họ chậm lại một phần.
Sau khi tranh thủ được chút thời gian này, pháp bảo trong tay Tổ Lâm An được quăng ra như ném tiền qua cửa sổ! Nàng không dùng pháp bảo để tấn công kẻ địch, mà tự mình khởi động pháp bảo khiến chúng, tự nổi Từng chiếc phi tiêu rơi lên người võ giả cảnh giới Thuần Huyết.
Nếu chỉ có mình phi tiêu va chạm thì có lẽ chỉ tạo ra được một vết xước trên người họ, nhưng hiện giờ, phi tiêu vừa đụng vào người họ thì nổ tung lập tức, phát ra một tiếng nổ đinh tai.
Tiếng vọng lại vang lên từng hồi, từ hời hợt tới sâu sắc, tiếng chuông vốn đứt quãng dần được nối liền thành một khúc.
Tu sĩ ngoại vực không giỏi về việc tấn công bằng thần thức, nhưng nàng thì có! Chỉ cần có thể khiến họ bị chịu ảnh hưởng một chút thôi là được...
Tiếng chuông nối liền thành khác, khiến vẻ mặt của đám người bên phe nữ cung thủ hơi ngẩn ngơ.
Nàng vẫn không nghênh địch chính diện mà ỷ vào thân pháp linh hoạt nhảy tới nhảy lui trên đài, bắt được cơ hội thì lập tức dùng tiếng chuông cùng Nhật Nguyệt Tinh Thần khiến đối thủ đờ đẫn trong chốc lát và công kích chậm lại, sau đó ném một đống pháp bảo ra, để chúng nổ ầm ầm một trận.
Về sau, người dưới đài nhìn nàng kích nổ pháp bảo đến mức ngu người.
Chẳng ai đoán nổi, trên người nàng rốt cuộc có bao nhiêu chiến binh!
Đừng có nổ ta, ta vô tội!
Tùng Trúc Kiếm vừa né vừa hô lên.
Bọn họ vốn tưởng rằng cố chịu cho đến khi nàng ném sạch pháp bảo là có thể phản kích, chẳng ngờ rằng pháp bảo trên người nàng ta cứ như lấy mãi không hết.
Về sau, đầu tiên là võ giả Thuần Huyết của thành Thiên Trúc bị nổ khỏi đài, tiếp đó, võ giả của thành Mẫu Đơn cũng không chịu nổi.
Chiến Lâm Thiên khó nhọc chống đỡ, đồng thời giao lưu bằng ánh mắt với người phụ trách thành Mẫu Đơn.
Đến cuối cùng, ngay cả thành Mai họ cũng không tha, gạt hết xuống đài.
Từ đó, thành Vân Tùng cũng chỉ còn lại một mình Tùng Trúc Kiểm.
Gã thấy tinh thể không ổn thì cũng không gào lên gọi người tới đánh mình nữa, mà đứng ở trong góc, giằng co với võ giả thành Mẫu Đơn.

Các ngươi, các ngươi đừng qua đây!
Tùng Trúc Kiếm hố lên, giọng điệu hơi căng thẳng.
Kẻ khác đánh gã thì sẽ bị pháp bảo trên người gã tấn công khiến cho khí huyết ngưng trệ, nhưng hiện giờ phe đó còn nhiều người như vậy, dù sao thì thắng thua cũng đã định, chỉ cần người cuối cùng ở lại trên đài của thành Mẫu Đơn là được.
Nếu bọn họ lấy một đổi một, dùng cách đồng quy vu tận để hất gã khỏi đài, vậy thì gã muốn khóc cũng chẳng nổi.
Tóm lại, không đủ để khiến cho nữ cung thủ cảnh giới Thuần Huyết tột đỉnh kia bị thương quá nặng.
Xem ra, nữ cung thủ cảnh giới Thuần Huyết tột đỉnh này nếu ở giới tu chân thì ít nhất cũng là cảnh giới Bán Bộ Thiên Tiên, chính là một nhân vật đỉnh cao.
Pháp bảo của nàng không thể khiến cô ta bị thương nặng cũng là lẽ dễ hiểu.
Khi nàng đáp xuống đất thì nhận ra hình nhân thế mạng trong tay vỡ vụn ngay tức khắc.
Hình nhân thế mạng đã chặn giúp nàng phần lớn sức công kích, nếu không thì, có thể nàng cũng không được bình yên vô sự.
Nhìn qua thì Tô Lâm An không bị thương tổn gì, còn nữ cung thủ lại thê thảm hơn rất nhiều.
Tổ Lâm An bảo Bàng Binh rút lui, đồng thời dặn dò Mộc Tường Vi.
Tính tình Mộc Tường Vi rất bướng bỉnh, Tô Lâm An còn hơi lo lắng sẽ không thuyết phục được nàng ta.
May là hiện giờ Mộc Tường Vi có lòng tin mù quáng với Tổ Lâm An.

Võ giả tranh thắng, không sợ sống chết.
Người phụ trách thành Mẫu Đơn nói với vẻ mặt bình tĩnh:
H9oặc là, các ngươi có thể bảo người của bên mình nhận thua xuống đài.
Trong lòng Liễu Diệp Thanh nóng như lửa đốt.
Chiến cung kia ra6 tay, sức chiến đấu của Minh Nhật Tân đã đạt đến cảnh giới Thuần Huyết hậu kỳ, đến cả Liễu Diệp Thanh cũng khó mà ứng phó, huống chi là đảm 5võ giả cảnh giới Chân Huyết trên đài! Tuy rằng Tô Lâm An có sức mạnh huyết mạch cường đại, nhưng thực lực của nàng vẫn chưa đủ, cũng không có vũ khí thật sự thuận tay được kết nối huyết mạch với nàng, sao có thể là đối thủ của Minh Nhật Tân! Ông ta nhìn về phía Kim Bích Huy, dùng ánh mắt để hỏi ý của gã.
Nụ cười đã tắt trên khuôn mặt mập mạp của Kim Bích Huy.
Trên đài đã chẳng còn lại bao nhiêu người nữa, có người bị nổ ngã luôn khỏi đài, cũng có người thực sự không chịu nổi trận nổ che trời lấp đất này nên đành đi xuống.
Giờ trên đài chỉ còn lại chừng mười người, Tùng Trúc Kiểm là một trong số đó.
Gã vốn tưởng rằng mình vô sỉ lắm rồi, ỷ vào một món pháp bảo độc nhất vô nhị là đã có thể khiến người khác buồn nôn muốn chết.
Có điều, Tô Lâm An đã có cách ứng đối.
Nàng lắc chiếc chuông trên mu bàn tay.
So sánh với phép thần thông Sư Tử Hống, rõ ràng là tiếng chuông trên tay nàng không đáng để kể tới, thế nhưng chính tiếng kêu leng keng đó lại tựa như truyền tới từ chân trời xa xăm, không ngừng vang vọng khắp thung lũng.
Lần này, cả bóng người của cô ta như biến mất ngay tại chỗ, biến chính mình thành mũi tên, muốn xé rách tất cả những thứ ngăn cản phía trước với khí thế hùng hồn trước nay chưa từng có.
Tô Lâm An không dám liều mạng chống đỡ.
Một tay nàng cầm hình nhân thế mạng, một tay ném ra một lượng pháp bảo lớn! Vô số pháp bảo nổ tung, ngăn cản phần lớn khí thế công kích của nữ cung thủ, nhưng luồng sức mạnh ấy lao đến tận trước mặt vẫn khiến Tô Lâm An cảm thấy bị uy hiếp.
Và trong tình thể trước mắt, Mộc Tường Vi biết cố gắng cầm cự cũng chẳng có mấy phần thắng, bởi vậy nàng ta đồng ý, đưa người của thành Kim Đồng rút lui một cách quyết đoán.
Bởi vậy, thành Kim Đồng chỉ còn lại một mình Tô Lâm An.
Nữ cung thủ sai hai võ giả Thuần Huyết khác đi giúp đỡ, quét sạch võ giá thành Vân Tùng, thành Hồng Phong cùng với thành Liên.
Nhưng lúc này, nàng bị cây cung khổng lồ che phủ, không thể áp sát nữ cung thủ để đánh giáp lá cà, chỉ có thể dựa vào pháp bảo vũ khí.
Mà linh khí của nàng lại không thể kích hoạt pháp bảo vũ khí, không thể dùng linh khí kết nối với pháp bảo để điều khiến chúng một cách thông thạo.
Chỉ có thể dựa vào linh khí trời đất, bởi vậy tác dụng mà những pháp bảo này phát huy ra được cũng có hạn.
Điều đó cũng có nghĩa, chỉ cần một mình nàng ở lại đến cuối cùng là được.
Hiện giờ tình thế không quá hay ho, võ giả khác của thành Kim Đồng đều là cảnh giới Chân Huyết, căn bản không thể chịu nổi uy áp khí huyết từ nữ cung thủ đã trở nên cuồng bạo kia.
Khổ sở chống chọi lại nó còn chẳng bằng xuống dưới sớm chút, đợi người đi cả rồi thì nàng mới dễ bề thể hiện bản lĩnh.
Cô ta bị một đống pháp bảo nổ cho mặt mày xám xịt, uy áp khí huyết không còn tỏa ra quanh thân, dáng vẻ như mất máu quá nhiều, không thể đứng vững được nữa.
Cô ta đứng lảo đảo, đôi mắt vàng kim nhìn Tô Lâm An đầy vẻ oán hận và phẫn nộ.
Nhưng vào lúc này, cô ta đã không thể nhấc nổi cả một đầu ngón tay.
Gã nhìn lên đài với vẻ mặt nghiêm túc, hồi lâu sau mới nói:
Đợi thêm đi!
Trên đài, Tô Lâm An nhìn thấy nữ cung thủ kia vừa trào máu vừa bắn tên.
Sâu trong lòng nàng vẫn có chút chấn động.
Mới đầu Tô Lâm An còn dốc hết sức để bảo vệ người của thành Kim Đồng, có điều nàng cũng nghe thấy lời của người phụ trách thành Mẫu Đơn, tất nhiên là biết người ở lại cuối cùng sẽ có quyền lên tiếng.
Cô ta vẫn đang mất máu, đó là do chiến cung bất bình cắn trả, còn rút mất sức mạnh khí huyết từ trên người cô ta.

Minh Nhật Tân!
Chiến Lâm Thiên không ngờ Minh Nhật Tân lại thua.
Y vừa hô lên một câu thì đã thấy cơ thể Minh Nhật Tân nặng nề ngã quỵ về phía sau.
Cho dù khi luyện chế nàng đã cố ý giảm bớt linh vận bảo quang, nhưng uy lực khi những pháp bảo này nổ tung vẫn khiến cho những người ở bên ngoài phải kinh hãi.

Đó là, chiến binh?
Một món vũ khí nho nhỏ, cũng có thể rèn đúc thành chiến binh? Chiến binh nổ tung, uy lực không nhỏ.
Nữ cung thủ vì phút chốc ngẩn ngơ mà không kịp tránh né, người bị nổ ra không ít vết thương, da thịt trên mặt cũng bị rách một miếng.
Có điều trận nổ này cũng khiến cô ta sực tỉnh lại.
Cơn giận đối với Tô Lâm An càng bừng lên như ngọn lửa lan trên đồng cỏ, một khi đã cháy thì không thể thu lại.
Khí huyết trên người cô ta lại sôi trào, kéo cung, bắn tên lần nữa.
Vào đúng lúc này, một tiếng oanh vang lên ở cách đó không xa! Chỉ thấy cây cung khổng lồ giữa không trung bị thứ gì đó đụng vào, phát ra một tiếng nổ cực lớn.
Tô Lâm An bị nữ cung thủ đè ra đánh.
May là cơ thể nàng linh hoạt, tạm thời vẫn chưa bị thương.
Uy áp khí huyết của nữ cung thủ cũng không có tác dụng gì với nàng, không hề ảnh hưởng đến hành động của nàng.
Nhưng các phép thần thông của cô ta biến hóa khôn lường, so sánh ra thì phép thần thông của Tô Lâm An yếu ớt hơn rất nhiều.
Hiện giờ Nhật Nguyệt Tinh Thần của nàng chẳng phát huy ra được bao nhiêu uy lực, những phép thần thông huyết mạch khác thì vẫn chưa học được, chỉ có thể dựa vào nắm đấm và sức mạnh nhục thân của mình.
Nhưng hiện giờ, gã cảm thấy nữ võ giả của thành Kim Đồng còn vô sỉ hơn cả mình.
Hình như từ đầu đến cuối nàng ta chỉ đánh có một quyền? Còn lại đều quăng chiến binh! Ông nội gã là thành chủ thành Vân Tùng, còn bởi vì trước kia gặp được cơ duyên lớn trong bí cảnh nên mới có được một món chiến binh phòng ngự hàng đầu.
Nhà nàng ta bề thế ra sao mà lại đáng sợ đến thế, ném chiến binh mà cứ như ném để cho vui Thời buổi này, chiến binh rẻ mạt đến thế rồi sao? Không phải là người đào được một kho chiến binh thượng cổ đấy chứ! Hay là người đã độc chiếm một chiến trường cổ: Lúc mới bắt đầu, mẩy võ giả Thuần Huyết còn có thể chịu đựng.
Ngay khi người phụ trách thành Mẫu Đơn biết chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, đang chuẩn bị tuyên bố kết thúc cuộc so đấu thì chợt nghe thấy một tiếng uynh vang lên ở trên đài.
Lôi đài tỷ thí không chịu nổi gánh nặng mà xuất hiện vết nứt, nửa lôi đài đã bị nổ toang...
Chiến Lâm Thiên vẫn mang dáng vẻ sau khi thức tỉnh, thể trọng của y tất nhiên nặng hơn Tô Lâm An nhiều, bởi vậy, nửa bên lôi đài mà y đứng đổ sụp xuống ngay lập tức.
Mà y vốn đã vô cùng mệt mỏi, sau khi lôi đài bị sụp thì không kịp phản ứng, bị đè dưới đống đá vụn.

Vốn dĩ Tùng Trúc Kiểm còn cố bám trụ trên đài, lúc này cũng không chạy thoát nổi mà ngã xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.