Chương 436: Người cuối cùng
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1730 chữ
- 2022-02-06 09:53:56
Mây đen dày đặc bao phủ lên đầu, đám đông lại nhìn về phía kẽ nứt đang dần đóng lại kia, chỉ cảm thấy nó như cái miệng lớn của mộ8t con thú khổng lồ.
Những võ giả trẻ tuổi đã vào trong đó, bọn họ...
Chuyển vào bí cảnh này, sống chết khó lường3.
E là tạm thời nó không thể căn nuột gã hoàn toàn.
Hay là, nàng không dây dưa với gã nữa? Bí cảnh hồ Thiên ở ngay phía dưới không hề xa.
Tránh né khỏi gã, trốn vào trong đó! Nhưng người đàn ông trung niên này đã thức tỉnh biến thân, cơ thể khổng lồ gần như đã lấp kín lối vào hồ Thiên.
Nói là trung niên, bởi trên mặt gã có không ít nếp nhăn, nhưng xem căn cốt của gã thì lại chẳng hề giống như đã rất lớn tuổi, nhìn cả người cực kỳ không cân đối.
Vóc dáng gã rất cường tráng, cơ bắp nổi gồ lên, trên làn da có một vài đường vân cổ quái như vết sẹo do bị móng vuốt sắc nhọn cào ra.
Gã đứng trên lưng chim, hơi khuỵu gối, cơ thể hạ thấp trọng tâm để dồn sức, ánh mắt như ưng.
Một tiếng
uỳnh
vang lên, pháp bảo nổ tung ở phía trước cách nàng không xa, không chỉ ngăn người đàn ông đang xông tới giữa không trung, còn nổ cho gã đầu toang máu chảy.
Sau đó, bóng người Tô Lâm An lóe lên, xuất hiện ở phía sau lưng gã, nện thắng một cú đấm vào lưng gã.
Một quyền kia của nàng dùng đủ sức, khiến cho lục phủ ngũ tạng của gã đàn ông bị lệch cả ra.
Tô Lâm An lập tức thả lửa ra đốt.
Ngọn lửa của Khoa Đầu Hỏa phình lớn, sau khi đốt sạch chỗ lông vũ kia thì ngọn lửa hóa thành trường long, còn quấn lên mình chim đen.
Chim đen thấy tình hình không ổn thì cơ thể lập tức hóa thành sương mù giữa không trung, thật sự đã biến thành một đám mây đen.
Trong kẽ nứt được mở ra bằng 5sức người không có đá thiên vẫn va đập lung tung, bốn bề tối đen, gió lạnh thổi mạnh từng cơn khiến tứ chi người ta cũng trở nên cứng ngắc.
Người có tu vi Nhân Tiên đã có thể mở một kẽ nứt ra để cho chính mình xuyên qua, phá vỡ hư không xuất hiện ở một nơi khác.
Nhưng thoáng cái đã mở được một con đường truyền tống nhiều người đến vậy, tu vi của người kia ắt hẳn phải là Thiên Tiên trở lên.
Nàng phải tìm thời cơ, thi triển Nhật Nguyệt Tinh Thần khiến cho động tác của gã bị dừng lại rồi nhanh chóng chui vào bí cảnh.
Cái loại hoàn toàn không sợ chết không sợ đau này, đối phó đúng là phiền phức.
Trong khi Tô Lâm An vờn nhau với người đàn ông trung niên này một cách thận trọng, người phụ nữ phía dưới kia đã di chuyển.
Chỉ là trong một chốc một lát thì nàng cũng không rõ, phải làm sao mới có thể giết được kẻ này hoàn toàn.
Gã là tu sĩ khí huyết sa đọa đã bị trùng Huyết Duyên khống chế, cho dù cơ thể có bị thương nặng căn bản không thể chữa trị, nhưng vẫn có thể hoạt động được...
Trừ phi, đốt cả gã và trùng Huyết Duyên thành tro bụi? Chỉ có điều, thực lực của đối phương đã là cảnh giới Thuần Huyết sơ kỳ, Khoa Đầu Hỏa lại chưa từng thay đổi cơ thể, không lên cấp nhanh chóng như Tô Lâm An, hiện giờ ngọn lửa của nó vẫn chưa khôi phục lại thời kỳ hưng thịnh nhất trước kia.
Cơ thể của người đàn ông trung niên phồng lớn giữa không trung, khí huyết cả người sôi trào.
Trong làn sương đỏ, một đôi mắt đỏ như máu bỗng xuất hiện.
Đôi mắt đó như một ao máu khổng lồ, trong lúc toát ra bọt khí ùng ục thì còn có xương trắng dày đặc quay cuồng trong đó.
Nhưng chẳng ngờ, bọn họ vừa tới đã gặp phải, hơn nữa còn có người gặp nạn.
Võ giả trung niên lại xông qua, cũng vào lúc này, con chim đen khổng lồ kia phát ra một tiếng kêu chói tai.
Nó vỗ cánh, lông vũ màu đen phóng ra tựa như mũi tên, bắn về phía Tô Lâm An dày đặc kín mít.
Lông vũ khắp người nó đều màu đen, chỉ duy có đôi mắt là màu xanh biếc.
Nó giang cánh bay, nhìn như một áng mây đen đang trôi tới.
Trên người con chim ấy còn có một người đàn ông trung niên cởi trần đang đứng.
Trong phạm vi thần thức của Tô Lâm An, còn có một người phụ nữ không mặc quần áo, đang ăn thịt sống.
Thứ mà ả ta đang gặm cắn chính là một cái đùi của võ giả nào đó.
Vì chỉ còn lại một đoạn xương, không có bất cứ quần áo hay trang sức gì nên Tô Lâm An cũng chẳng biết võ giả đó là ai, là người của thành trì nào! Ngoài hoang dã có trùng Huyết Duyên và võ giả khí huyết sa đọa, nàng đã được biết tin này từ trước.
Khoa Đầu Hỏa đốt trượt, đang lúc bực bội thì nhìn thấy một đốm xanh biếc ở giữa đám mây!
Định chạy à!
Ngọn lửa
vèo
một cái bao lấy đốm xanh biếc kia, sau đó, chính là một tiếng gào thảm thiết.
Giọng của con chim kia quá thê thảm, khiến cho chim lửa nhỏ trong túi linh thú của Tô Lâm An cũng bị dọa phát run, căn bản không dám ngoi đầu ra.
Chim đen bị đốt thành tro, người đàn ông trung niên kia vẫn không có bất cứ phản ứng gì, mục tiêu của gã chỉ là Tô Lâm An.
Phép thần thông huyết mạch của người đàn ông này, chẳng ngờ lại là loại thuật nhiếp hồn.
Gã ta có thể mê hoặc thần hồn người khác, khiến họ ngã vào ao máu trong con ngươi gã, trở thành chất dinh dưỡng cho cơ thể gã.
Loại phép thần thông nhiếp hồn này hoàn toàn không có tác dụng với Tô Lâm An.
Tô Lâm An đã vào trong kẽ nứt, cơ thể nàng bị một luồng sức mạnh giằng kéo, không thể nào ở lại được nữa.
Tron9g kẽ nứt, gió thổi rất mãnh liệt, nàng cũng không thể không thu thần thức lại, thế nên không nghe ngóng được thêm tin tức gì nữa6.
Nàng chỉ có thể dồn sự chú ý vào chính mình, quan sát xung quanh một cách tỉ mỉ.
Nàng rơi thẳng từ trên trời cao xuống phía dưới.
Ở dưới có một đám mây đỏ khổng lồ, dùng mắt thường không thể nhìn thấy được điểm tận cùng, nhưng có thể thấy được loáng thoáng hình dáng núi non sông ngòi trong tầng mây đó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là bí cảnh cổ hổ Thiên trong truyền thuyết kia! Khi nàng sắp rơi xuống hồ Thiên, trong không trung bỗng có một con chim lớn đen nhánh xuất hiện.
Thế nhưng dường như gã chẳng hề cảm thấy đau đớn, cho dù thất khiếu đã đổ máu nhưng vẫn cười gằn, lại lao về phía Tô Lâm An lần nữa.
Đôi mắt khát máu không hề có chút cảm xúc nào, đã nói rõ thân phận của gã, võ giả khí huyết sa đọa.
Võ giả khí huyết sa đọa, không chỉ có mình gã.
Đại tệ ti này hẳn đã được tính là một trong những người mạnh nhất ở ngoại vực, nhưng con trùng Huyết Duyên cao cấp vừa rồi, lại qua mắt được đại tế ti mà ký sinh trên người Cổ Hàn Ngọc, chui vào kẽ nứt ngay dưới mí mắt của người đó.
Chẳng phải nói bị cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết có hạn chế về tu vi hay sao.
Sao con trùng Huyết Duyền lợi hại đến vậy lại vào được, chẳng lẽ khi nó ký sinh trong cơ thể người, còn có thể che giấu được thực lực của chính nó? Trong lúc suy nghĩ, cơ thể Tô Lâm An đột ngột chìm xuống như đang rơi xuống vực.
Tiếp sau đó gã bỗng ra sức, nhảy vọt về phía Tô Lâm An, cơ thể bổ tới chỗ nàng tựa như mũi tên rời cung.
Thân người gã ở giữa không trung nhưng cái miệng đã mở lớn để lộ ra hàm răng nhọn hơn người thường rất nhiều, như một con mãnh thú.
Tô Lâm An không hề do dự, quăng ngay một món pháp bảo ra đồng thời quát lên:
Nổ!
Tô Lâm An lập tức nâng cao cảnh giác, nếu như hai kẻ này liên thủ thì quả thật nàng không dễ thoát
thân.
Lại chẳng ngờ, người phụ nữ kia căn bản không hề nhìn sang bên này, mà là, vào thẳng bí cảnh hồ Thiên!
Lòng Tô Lâm An trở nên nặng trĩu.
Võ giả khí huyết sa đọa này, vậy mà cũng vào trong bí cảnh.
Chẳng phải chỉ có người đã nuốt miếng ngọc bài đỏ kia mới có tư cách vào bí cảnh, không bị bí cảnh bài xích hay sao? Kim Bích Huy đã nói thế khi lấy đồ trong hộp ra phát cho mọi người, tuy nhiên hiện giờ, chính mắt nàng nhìn thấy võ giả khí huyết sa đọa kia đã vào trong.
Lẽ nào là bởi, ả ta đã ăn võ giả có tư cách vào trong bí cảnh? Ngọc bài máu đại diện cho tư cách đã dung nhập vào máu của võ giả, sau khi người phụ nữ kia ăn người đó thì trên người cũng có hơi thở giống hệt, bởi vậy có được tư cách vào bí cảnh! Nếu như phán đoán này là đúng, vậy thì trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà nàng vừa tới trễ kia, rốt cuộc đã có bao nhiêu võ giả sa đọa đã vào trong bí cảnh: Chuyển vào bí cảnh này, e là mức độ hung hiểm khó mà lường được.
Thế nhưng không phải nàng đi tìm cơ duyên, mà nàng muốn về nhà, dù bên trong có nguy hiểm cỡ nào thì nàng cũng nhất định phải vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.