Chương 435: Bất trắc
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 2005 chữ
- 2022-02-06 09:53:57
Một là Lục Định Viễn cảnh giới Thuần Huyết sơ kỳ.
Khi ở trên lôi đài, hắn bị võ giả thành Mẫu Đơn và thành Thiên T8rúc cùng đánh lén, nhất thời không đề phòng, bị đánh khỏi lôi đài từ sớm, hai ngày nay tâm trạng hơi sa sút.
Người phụ nữ đó, chính là kẻ đã đánh dấu khí huyết lên người chim lửa.
Tô Lâm An đã cảm nhận được hơi thở khí huyết quen thuộc trên người ả ta.
Bên ngoài gió lớn, cái mũ trên đầu nó đã bị thổi bay, để lộ một túm lông xoăn trên đỉnh đầu.
Lông vũ bị sét đánh lần trước vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Dây leo đang quấn lấy Tô Lâm An lập tức trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Nó không ném nàng vào trong mà tiếp tục bao bọc lấy nàng, đưa đến tận kẽ nứt ở trên trời.
Có người nghĩ thầm, hay là mình cũng nuôi râu quai nón, sau này lúc nào không cần liêm sỉ nữa thì cũng không lo đỏ mặt ngượng ngùng!
Bóng sáng đổ xuống, khí thể kinh người, xem ra nó có cấp bậc cực cao, dựa theo cách phân chia của giới tu chân thì cũng phải trên tiền phẩm: Ánh trăng đó khiến Tô Lâm An nghĩ tới chiếc váy đỏ đã từng bảo vệ nàng đi qua hư không.
Nàng vẫn luôn cho rằng trình độ luyện khí của ngoại vực tầm thường thấp kém, nhưng trên thực tế ở ngoại vực cũng có pháp khí nghịch thiên như vậy tồn tại.
Những võ giả vốn đã nghỉ ngơi đều nhao nhao lên tiếng,
Chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng nổi gió thể?
Lều của Tô Lâm An nằm ở giữa khu vực của thành Kim Đồng, chịu ảnh hưởng nhỏ hơn.
Có điều nàng cảm thấy trận gió này không hề bình thường, khá giống với dấu hiệu của gió bão kẽ nứt.
Nhưng nơi đây là thung lũng trong thành Mẫu Đơn, sao có thể tồn tại gió bão kẽ nứt.
Trừ phi, có đại năng ra tay xé rách không gian, ngang ngạng xé ra một kẽ nứt giữa trời đất! Chẳng lẽ là, bí cảnh sắp xuất hiện? Quả nhiên, ngay sau đó, nàng chợt nghe thấy một giọng nam trầm vang lên:
Bí cảnh sắp mở, lần này nơi xuất hiện nằm ngoài hoang dã.
Tùng Trúc Kiểm thì ngày nào cũng ở bên chỗ thành Kim Đồng, xoay quanh Tô Lâm An, đuổi cũng không đi.
Đợi đến khi vào trong, nếu như có thể gặp được nhau, Tô muội muội nhất định đừng có ném ta lại đây nhé.
Mọi người đều muốn lấy lòng Tô Lâm An, nhưng lại ngại nói thẳng ra, cũng chỉ có Tùng Trúc Kiểm vứt hết liêm sỉ, đã muốn ôm đùi thì phải ôm một cách đường hoàng như vậy,
Ta vẫn rất có ích đấy.
Túm lông đen sì bị gió thổi loạn, khiến cho chim non cáu tiết kêu chiến chiến chiến loạn lên một hồi.
Tô Lâm An giơ tay tóm lại chiếc mũ vừa bị gió thổi bay rồi buộc lên đầu chim nhỏ.
Lúc này, Tô Lâm An cũng đã đến gần kẽ nứt.
Nàng chú ý thấy, quanh Cổ Hàn Ngọc tỏa ra hơi thở khiếp người, tạo cho ả một khí thế cực kỳ nguy hiểm.
Tiếp theo, chợt nghe thấy một giọng nói già nua hô lên với vẻ kinh ngạc:
Nó vào rồi!
Bàn tay khổng lồ đó đang đuổi theo Cổ Hàn Ngọc.
Cổ Hàn Ngọc đã có chuyện gì sao?
Quả nhiên, kẻ đánh dấu khi trước không phải là Đoạn Lâm Lang đã từng xuất hiện
Linh Mộc Đường, mà là người phụ nữ duy nhất trong ba vị thuộc hoàng tộc kia, Cổ Hàn Ngọc.
Đại tế ti sẽ mở kẽ nứt không gian, đưa mọi người tới gần bí cảnh!
Ngoài hoang dã rất có khả năng tồn tại trùng Huyết Duyên và võ sĩ khí huyết sa đọa, mọi người nhất định phải cẩn thận.
Sau khi qua đó đừng chần chừ, lập tức vào bí cảnh!
Ào ào ào! Từng chiếc lều vải bị thổi lật, có không ít võ giả dứt khoát ra khỏi lều, đứng giữa cuồng phong.
Tô Lâm An không nghĩ ngợi quá nhiều, lập tức phóng thần thức ra.
Nàng nhìn thấy ở dưới thung lũng, có một người bị ngã xuống đất, mà những người khác căn bản không dám lại gần chỗ người đó ngã.
Bản thể của Tô Lâm An là Yên La bạch ngọc, cũng là linh thực.
Nàng biết mình được linh mộc bảo vệ yêu thích, còn mỉm cười với hoa linh Mẫu Đơn.
Cũng chính là quý nhân hoàng tộc mà Dụ Phi Vãn dựa vào.
Cổ Hàn Ngọc đeo một chiếc mạng che mặt, chỉ để lộ vầng trán và đôi mắt, còn ánh trăng dưới chân ả ta là pháp bảo phi hành.
Có chiếc lá đụng vào lều vải, cắt một đường ở trên lều.
Gió nổi điên cuồng, cuối cùng đã khiến võ giả ở trong lều chú ý tới.
Sự uy hiếp như vậy, khi Tô Lâm An đối mặt với võ giả khí huyết sa đọa Hạng Vũ Ninh cũng chưa từng cảm nhận được.
Người duy nhất khiến cho Tô Lâm An có cảm giác tương tự, chính là gã khổng lồ say ngủ ở đáy biển chết kia.
Ánh sáng sắc lạnh trong con ngươi đen láy ấy như một cây kim giấu trong bóng tối.
Nụ cười đó khiến người ta không rét mà run, hệt như xung quanh bỗng nhiên giảm nhiệt, khiến Tô Lâm An như chìm vào hầm bằng.
Sau nửa đêm, trong thung lũng mới yên tĩnh lại.
Trăng sáng vằng vặc lơ lửng giữa bầu trời, ánh sáng màu bạc chiếu rọi khắp nơi.
Nàng âm thầm cảm ứng dấu ấn khí huyết trên người chim nhỏ, sau đó nhíu mày lại.
Nàng cảm nhận được hơi thở của người đã đánh dấu đó, nhưng lần tìm theo kỹ càng thì lại thấy hơi mờ mịt.
Sau khi Cổ Hàn Ngọc quay đầu lại, lập tức xông hẳn vào kẽ nứt.
Cũng vào đúng lúc này, một luồng sáng vàng kim bỗng xuất hiện, giữa hư không hiện lên một bàn tay khổng lồ.
Cây phong trong thung lũng lặng lẽ rụng lá, như đang trải lên đất một tấm thảm màu đỏ rực trên mặt đất.
Gió nhẹ thổi qua, có vài chiếc lá bay lên như những chú bướm đỏ bay xuyên qua ánh trăng, đẹp đến mức có phần yêu dị.
Lúc này Tô Lâm An cũng đã vào kẽ nứt.
Nàng được coi là tới chậm, những võ giả khác vì động tác của hoa linh Mẫu Đơn thô bạo hơn nên đã bị quẳng vào kẽ nứt, còn nàng được đưa tới nên chậm hơn một chút, lúc này mới nghe thấy được tiếng hô đầy kinh ngạc đó.
Đến lúc này rồi, mọi người cũng chẳng có lòng dạ nào mà tu luyện, bởi vậy tất cả ngồi quay lại với nhau chém gió.
Đám người thuộc Đồng Mộc Quân ngày nào cũng cùng huấn luyện nên đã quen thân từ lâu, giờ thi thoảng mọi người lại bắt chuyện với Tô Lâm An, muốn làm thân với nàng.
Người kia, đang ở gần kẽ nứt! Sự xuất hiện của gió bão kẽ nứt khiến cho không gian bị vỡ vụn méo mó, nàng không thể phân rõ hoàn toàn, người đánh dấu kia rốt cuộc là ai, giờ đang ở đâu.
Kẽ nứt mở ra rồi!
Giong năm trước đó lại hét lên, sau đó chợt thấy trên trời xuất hiện một vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cổ Hàn Ngọc lại có thực lực đáng sợ đến vậy sao? Ả, không dễ đối phó! Muốn dùng pháp bảo để nổ ảo là không ổn.
Khi ý nghĩ này vừa xẹt qua đầu Tô Lâm An, Cổ Hàn Ngọc lại quay đầu, liếc nàng một cái đầy thâm sâu.
Dường như có ai đó đã dùng một lưỡi rìu chém toạc đất trời, mà ở bên kẽ nứt đó lại có cánh hoa tụ lại, đồng thời tạo thành một đóa mẫu đơn đỏ giữa không trung.
Linh mộc bảo vệ của thành Mẫu Đơn, hoa linh Mẫu Đơn đã hiện thân.
Tình huống của Kiều Nhất Miêu có chút đặc biệt, h6iện giờ, nói một cách nghiêm khắc thì nàng ta đã không phải là huyết mạch Bích Lam nữa.
Chỉ có điều, dạo gần đây 5nàng ta luôn ở bên Bàng Binh, sức mạnh khí huyết trong cơ thể cũng không bị suy yếu đi nữa, cho nên vẫn còn khả năng khôi phục.
Chỉ là ngay sau đó nụ cười của nàng cứng lại, nàng quay phắt đầu nhìn lên trời cao.
Trong bóng tối, có một người phụ nữ đạp lên bóng trăng, xông vào phía trong kẽ nứt.
Lúc 3này, khi người khác nói chuyện, hắn không đáp lời, nụ cười trên mặt hơi chất phác, có thể thấy là một người rất dễ chung 9sống.
Còn hai người kia là Bàng Binh và Kiều Nhất Miêu.
Tô Lâm An cũng đứng trong đám người, nàng vừa ra ngoài đã nghe thấy Lý Ngọc mắng lớn:
Quân khốn nạn!
Nhìn theo tầm mắt của Lý Ngọc, Tô Lâm An nhìn thấy Du Phi Vãn đang đứng ở trong đám người cách đó không xa.
Không phải hắn ta đang đi cùng người trong hoàng tộc sao, thế nào mà giờ lại đứng cùng với võ giá thành Mẫu Đơn? Vậy gã hoàng tộc Cổ Hàn Ngọc mà hắn ta bám đít đâu, chẳng lẽ cũng ở gần đây? Tô Lâm An vỗ cái túi linh thú đeo trên eo, chim lửa nhỏ lại nhớ ngay đầu ra.
Có điều khi Tô Lâm An bị cuốn lên, dây leo quấn chặt lấy eo nàng một cách cực kỳ thô bạo, có lẽ là muốn ném vào trong kẽ nứt, lại bất chợt dừng lại một chốc giữa không trung.
Đóa hoa mẫu đơn trên đầu còn ồ lên một tiếng, chuyển hướng nhìn về phía Tô Lâm An.
Gió vù vù cuốn ít lá xoay tròn giữa không trung, đập lên lều vải phát ra tiếng động khe khẽ.
Thảm lá đỏ ban đầu đã bị thổi bay tứ tung, bị gió lạnh ngưng tụ thành những lưỡi đao nhọn bay vòng vòng.
Mấy chuyện kiểu như dò đường này, đánh tiên phong này, có thể giao hết cho ta.
Ta nướng thịt cũng rất ngon, để ta làm người hầu cho ngươi thì không thiệt chút nào đâu.
Ông nội ta còn là thành chủ nữa đấy!
Ẩn ý là cháu của thành chủ làm người hầu cho ngươi, nở mày nở mặt biết bao.
Một đám người phỉ nhổ trong lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, người dám vứt bỏ liêm sỉ sẽ dễ giành được sự chú ý.
Xem dáng vẻ của Tô Tô, chẳng phải là đã nhớ rõ Tùng Trúc Kiếm rồi hay sao.
Sự yên lặng này, trong lúc vô thức đã bị phá vỡ.
Gió dần lớn hơn.
Mấy trường xung quanh đã thành vùng đất không người.
Đó là...
Nó đang giúp ổn định kẽ nứt kia...
Tiếp sau đó, trên mặt đất xuất hiện vô số dây leo, cuốn lấy tất cả những võ giả có tư cách lên trời! Tô Lâm An cũng không ngoại lệ.
Mắt ả ta hơi cong lên, giống như đang cười.
Rõ ràng là đôi mắt tựa trăng non, trong con ngươi lại toát ra sự lạnh lẽo vô tận.
Bàn tay đó xông vào kẽ nứt, năm ngón quặp lại thành vuốt rồi chụp một cái thật hung ác, nhưng lại chụp vào khoảng không.
Bàn tay lớn ấy lại tiếp tục thò vào trong, sau đó ánh vàng chợt tối, như đã đụng phải thứ gì đó.
Dụ Phi Vãn!
Dụ Phi Vãn thể mà lại chết rồi, cả người khô đét, dường như máu thịt bị thứ gì đó ăn sạch, chỉ còn lại một lớp da.
Phi Vãn!
Là giọng của Lý Ngọc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.