• 2,159

Chương 439: Sát lại


Lúc này Tùng Trúc Kiếm chậm rãi quay người lại, mặt dày nói:
Đại ca.
Gã cũng không rõ lắm, tại sao vừa rồi hơi thở trên 8người nàng lại khủng bố đến vậy, còn khiến gã thấy bị uy hiếp hơn cả đám sứa trên trời.

Nhưng Tùng Trúc Kiếm tin 3vào trực giác của mình, lúc này hai chân gã có hơi run lên, không ngừng giải thích:
Ta nhìn thấy hy vọng sống, nhất thời9 kích động quá mức.
Tay của Tô Lâm An vỗ nhẹ lên vai Tùng Trúc Kiếm:
Sợ cái gì, phải cát cho ngươi thôi mà.

Ngươi xuấ6t hiện ở nơi nào trong bí cảnh vậy, đã gặp phải những thứ gì?
Tô Lâm An lấy bản đồ ra,
Ngươi đã thăm dò chỗ nào rồi?
T5ùng Trúc Kiểm nuốt nước bọt, nhanh chóng đáp:
Khi ta vào đã thấy đang ở dãy núi Đoạn Đầu, đi chưa được bao lâu đã gặp được hai võ giả thuộc thành Thiên Trúc và thành Mai, không phải là người nổi danh mấy nên ta không nhớ tên.
Ngọn lửa đã biến thành bàn tay, như muốn kéo nàng ra khỏi vũng bùn.
Nhưng Tô Lâm An như đã ngủ thiếp đi, còn đang mơ một giấc mộng đẹp.
Gã nghiến răng, quyết định mặc kệ nàng, tự mình chạy thoát thân.
Chỉ cần không đi xuống nữa là không vấn đề gì, đồ ăn gã mang theo vẫn còn đủ, có thể ở lại dưới hang ngầm này một khoảng thời gian nữa.
Khi gã nhảy lên trên, bùn cát xung quanh tuôn chảy khiến cho tốc độ đi xuống của Tổ Lâm An lại nhanh hơn.
Giờ cả người nàng đều không ổn, nhưng vẫn không thể kháng cự lại mà đi xuống.
Sau đó, Mục Cấm Vân bèn nghe ngóng tin tức có liên quan đến ngoại vực.
Hắn biết năm ấy giới tu chân đã chặt đứt một cây cầu.
Một lúc sau gã bỗng dừng lại, lầm bầm tự nói:
Không đúng, không đúng...
Sau khi ý thức được điều bất ổn, lông tơ trên người Tùng Trúc Kiếm lại dựng đứng lên.
Gã quay phắt người lại, nói với Tô Lâm An:
Ta không xuống nữa đâu!
Cảm giác nguy hiểm vô cớ bỗng nhiên bao phủ lấy cả người gã.
Nhưng hiện giờ hắn là côn trùng, còn là loại côn trùng có sinh mệnh ngoan cường nhất, cho nên, hắn có thể đi qua.
Hắn chắc chắn có thể.
Sau đó họ bay trên không rồi đụng phải thứ suốt ngày nổ tung kia, ta thì cứ chạy mãi chạy mãi, ai ngờ lại chạy đến chỗ chiến trường cổ này.
Gã căn bản còn chưa kịp do thám gì! Chả mò được thứ gì tốt, tài nguyên pháp bảo trên người thì đã sắp hao hết sạch, Tùng Trúc Kiếm hiểu rằng, cuộc sống sau này của gã e là sẽ không dễ dàng.
May là gặp được Tô Tô của thành Kim Đồng, mà dường như nàng không hề có ý giết gã.
Hắn vừa ra ngoài đã dùng thân phận Lạc Hiên để thu phục tòa thành vốn có của hắn, được cung cấp tài nguyên và niệm lực bởi cả một thành.
Hắn không hề ỷ vào niệm châu, nhưng niệm chậu quả thật có ảnh hưởng rất lớn với tinh thần lực của hắn.
Dưới lòng cát vàng có vô số hang lớn, giống như một cái tổ ong ẩn mình.
Có điều Tổ Lâm An không hề thấy kỳ lạ.
Gã vẫn chưa tỉnh hồn lại thì đã nhìn thấy cơ thể Tô Lâm An tiếp tục chìm xuống, tức thì chẳng nghĩ ngợi gì mà đi xuống theo ngay, đồng thời hô lên:
Đại ca, đợi ta với!

Ta vẫn có chút tác dụng mà!

Ta có thể làm tiên phong cho ngươi.
Ta có thể phát hiện ra nguy hiểm, chạy trốn cực giỏi!
Nói đoạn, Tùng Trúc Kiếm vọt mạnh xuống dưới, tốc độ vượt qua cả Tô Lâm An, xuyên thẳng lên phía trước nàng một mét:
Đại ca đừng cuống, ta đi dò đường!
Tùng Trúc Kiểm còn xông lên phía trước một cách cực kỳ hăng hái, có điều chưa xông được bao lâu thì gã đã cảm nhận được một chút áp lực, tốc độ lập tức giảm xuống.
Đám sứa trên trời không tìm thấy người thì sẽ tản đi thôi.
Tùng Trúc Kiểm xoay người chạy lên trên.
Gã càng nghĩ lại càng tò mò, tốc độ chui xuống cũng dần chậm lại.
Vì không nghĩ ra nên dường như tư duy cũng bị chậm đi rất nhiều.
Hắn cười giễu một tiếng, nói:
Tô Lâm An, đã lâu không gặp, sao mà xấu đến thế này?
Không giống như lời quát vừa nãy, câu này nhỏ hơn rất nhiều, chẳng qua trong giọng điệu chứa đầy vẻ mỉa mai và ghét bỏ, cứ như thế, hắn thật sự cảm thấy nàng cực kỳ xấu xí.
Cũng vào lúc ấy, sự lạnh lẽo lại bắn ra, gần như dùng hết hoàn bộ sức mạnh của hắn.
Tô Lâm An nhìn dãy núi Đoạn Đầu.
.
Nàng chui lên trên một quãng, tìm thấy Tùng Trúc Kiếm, kết quả cũng chẳng nghe ngóng được tin tức gì có ích.
Tô Lâm An nói lại tin tức Cổ Hàn Ngọc bị trùng Huyết Duyên ký sinh cho Tùng Trúc Kiếm, sau đó thì định tiếp tục đi xuống xem sao.
Đây là sức hấp dẫn từ huyết mạch, khiến nàng say mê trong đó như uống rượu say, lại tựa trung cổ.

Tô Lâm An!
Khoa Đầu Hỏa hô lên!
Chiếp chiếp chiếp!
Gà lửa nhỏ cũng ý thức được rằng bà ngoại đang không ổn, lo lắng dùng móng quắp lấy quần áo nàng.
Cây cầu đó, đã từng nối liền với ngoại vực.
Tòa tháp chín tầng mà hắn từng ở trước kia, được tạo thành từ mảnh vỡ của cây cầu gãy.
Nếu như nguy cơ đã tạm thời được giải trừ thì phải chú ý đến hoàn cảnh hiện giờ của họ.
Bọn họ đã vào sâu trong lòng đất.
Chiến trường cổ là nơi những võ giả cổ chân thây, võ giả lại chú trọng tu luyện khí huyết, đông hài cốt ấy cũng có ảnh hưởng với người đời sau, nên chuyện đã từng có vô số người chui xuống dưới vùng cát vàng này cũng là lẽ dĩ nhiên.
Chẳng qua không biết lòng đất này rốt cuộc sâu đến mức nào.
Hắn đoán một cây cầu cũng không thể nối liền hai nơi này lại một cách đơn giản, nếu không thì nó phải dài đến mức nào chứ? Chắc chắn còn có trận pháp gì đó.
Đợi sau khi đi vào, Mục Cẩm Vân mới biết mình không hề đoán sai.
Ở dưới có thứ gì đó, có thể tác động tới sức mạnh huyết mạch của nàng, nàng không muốn cứ vậy mà từ bỏ.

Trùng Huyết Duyên đã ký sinh lên Cổ Hàn Ngọc!

Còn có võ giả sa đọa ăn những võ giả khác rồi tiến vào trong bí cảnh?
Tùng Trúc Kiểm nghe được liền hai tin như vậy thì tái nhợt mặt mày.
Lúc này, chính hắn còn đang phải chống lại gió bão trong kẽ nứt, cho dù hoàn toàn bất chấp mọi điều xung quanh thì sức mạnh có thể phát huy ra cũng không nhiều.
Răng rắc, cơ thể lại có vết rạn nứt, con sâu vốn có màu trắng trong suốt, giờ lại trở thành màu đỏ au, như một viên ngọc đỏ nho nhỏ.
Bởi vậy, hắn thi triển ngón nghề riêng của chính mình, bằng lạnh.
Hắn đã không thể quan tâm được quá nhiều, may là giờ khoảng cách của họ không xa! Cơn giá lạnh đột ngột dán sát lên lồng ngực nàng, nhưng loại lạnh lẽo này chỉ khiến nàng hơi nhíu mày, dường như cũng không thể đánh thức nàng dậy.
Rõ ràng cơ thể đau đớn bất thường, nhưng lúc này trên mặt Tô Lâm An lại hiện lên nụ cười mãn nguyện, khóe mắt đuôi mày của nàng đều lộ ý cười, hơn nữa không hề cứng ngắc quái dị, mà là niềm vui vẻ phát ra từ nội tâm, khiến người ta có thể cảm nhận được sự ngọt ngào và dịu dàng từ nụ cười ấy.
Mục Cẩm Vân cũng nhìn thấy Tô Lâm An như vậy.
Toàn thân gã lạnh bằng, trên tay cũng nổi đầy da gà.
Nỗi sợ hãi đối với đại ca bỗng nhiên giảm xuống, đến mức gã bỗng nhiên đưa tay ra tóm lấy cánh tay Tô Lâm An:
Ngươi cũng đừng đi nữa!
Nhờ cái tóm này, gã mới chú ý thấy sự bất thường trên người Tô Lâm An.
Quanh người Tô Lâm An có thứ gì? Con chim trên đầu nàng ríu ra ríu rít kêu loạn lên, trong tiếng kêu để lộ nỗi hốt hoảng.
Còn cả đám lửa kia.
Dãy núi Đoạn Đầu cách tòa thành cổ kia cực kỳ xa, tại sao hai nơi này lại có loại sinh linh kỳ lạ đó.
Liệu chúng có tồn tại ở những nơi khác không? Loài sứa này cũng không bị hạn chế bởi khu vực địa lý, khi chúng truy sát người thì không cố định ở một nơi nào.
Là mộng cảnh gì lại khiến nàng quên mất nguy hiểm, mỉm cười một cách chân thật như vậy? Giây phút này, trong đầu hắn còn xẹt qua một ý nghĩ, trong giấc mộng đó liệu có ta không? Có điều Mục Cẩm Vân không hề chần chừ chút nào, hắn quát lên:
Tô Lâm An!

Huyết ngọc không ngừng rung lên, ngọc bài nóng rẫy, nhưng Mục Cẩm Vân bỗng nhiên nhận ra nhiệt độ cao chẳng có tác dụng gì.
Chẳng qua ở dưới lòng đất không có ánh sáng, còn nàng tuy rằng khó chịu nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, lúc này lại đi theo sau Tùng Trúc Kiếm, bởi vậy, Tùng Trúc Kiểm vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường của nàng.
Gã chỉ nói:
Ta cảm thấy, ở dưới có thứ gì đó.

Giờ ngươi cảm thấy thế nào?
Tô Lâm An nhíu mày hỏi:
Máu trong cơ thể ra sao?

Chẳng sao cả, hơi nóng thôi.
Tùng Trúc Kiểm nói xong thì lại ngạc nhiên thốt lên:
Chẳng lẽ huyết mạch của người bị ảnh hưởng? Lẽ nào ở dưới có truyền thừa huyết mạch thích hợp với ngươi sao?
Sức mạnh huyết thống cùng nguồn cùng cội thì càng dễ dàng nhận được chỉ dẫn.
Cơ thể của Lạc Hiên không thể đi qua phong ấn, bởi vậy, hắn không thể không vứt bỏ cơ thể này, dùng cơ thể côn trùng đi vào phong ấn, sau đó, tính đi qua cây cầu gãy để tiến vào ngoại vực.
Năm ấy nếu như nó đã từng nối liền, thì cho dù đã bị chặt đứt, ở giữa lại cách hư không vô tận, nhưng chắc chắn cây cầu này chính là nơi cách ngoại vực gần nhất.
Đến mức sau khi chui vào dưới cát, nàng cử chui thẳng một mạch xuống dưới, không hề suy nghĩ đến những chuyện khác.
Cho đến khi cảm nhận được Tùng Trúc Kiếm cũng đi xuống, Tô Lâm An mới hơi kiềm chế bản thân.
Nếu như sức mạnh huyết mạch của nàng có phản ứng, rất có thể là ở dưới có truyền thừa huyết thống thích hợp với nàng!
Nếu như ngươi có tổ tiên gì đó chết ở đây, sức hấp dẫn này sẽ mạnh hơn!
Tùng Trúc Kiểm nói với giọng cực kỳ hưng phấn.

Loại cơ duyên này, người khác muốn có cũng chẳng được.
Gã vừa nói vừa tiếp tục chui xuống, cũng muốn xem rốt cuộc ở dưới đó có gì.
Da nàng nóng rẫy, kinh mạch khí huyết trong cơ thể hệt như sống dậy bởi lượn phập phồng dưới làn da của nàng.
Đến nỗi gã còn tưởng rằng trong người nàng có giấu một con giun! Chuyện gì thế này, chẳng lẽ nàng đã bị trùng Huyết Duyên ký sinh? Tùng Trúc Kiếm vung mạnh tay ra.
Mục Cẩm Vân không thấy đau là bao.
Trong mắt hắn chỉ có người đang không ngừng chìm xuống kia.

Đại ca, không đúng, ở dưới có gì đó kỳ lạ.
Tô Lâm An cũng đến gần Tùng Trúc Kiểm.
Hiện giờ áp lực trong cơ thể nàng không nhỏ, không những nhiệt độ của máu tăng cao mà huyết nguyên châu còn bắt đầu xoay chuyển chậm rãi, làn da đã hiện lên màu đỏ không bình thường.
Như Tùng Trúc Kiểm đã nói, ở dưới có thứ gì đó thu hút nàng, mê hoặc nàng.
Ấn Công Đức cũng không có bất cứ động tĩnh gì, chứng tỏ thử ở phía dưới không hề tấn công vào thần thức.
Hắn nhìn Tô Lâm An nhắm mắt, khóe miệng mỉm cười, thần thức vốn đã khô kiệt lại cuộn trào ồ ạt như suối trong, lại hệt như lòng đất khô cằn bỗng nhiên phụt lên một dòng dung nham nóng bỏng.
Tinh thần của hắn, cực kỳ hưng phấn! Chỉ là ngay sau đó, Mục Cẩm Vân chợt nhận ra điều không ổn.
Tiếp tục đi xuống, sẽ cảm nhận được một lực ép cực mạnh, như muốn dồn ép mạch máu trong cơ thể đến mức nổ tung.
Nhưng bên trong lại có thứ gì đó thu hút nàng, khiển máu trong cơ thể nàng dường như cũng run lên theo đó.
Chẳng qua chiến trường cổ này đã bị vô số người tới vơ vét, chắc chắn cũng có người chui vào lòng đất, nhìn nhiều hổ như vậy là biết rồi, sao có thể còn thứ gì bị bỏ sót chứ.
Lẽ nào truyền thừa huyết mạch kia được giấu quá kỹ, chỉ có con cháu đời sau xuất hiện mới hiện ra sao? Nhưng chiến trường cổ này đã có từ bao nhiêu năm về trước, người chết khi ấy còn có tàn niệm lưu lại được hay sao? Vậy há chẳng phải là võ thần cổ? Nơi đây chỉ là một vùng chiến trường nhỏ, sao lại có võ thần cổ được...
Lớp vỏ quanh người hắn đã sắp vỡ vụn, tinh thần cũng cực kỳ mệt nhọc, khiến cho hắn cảm thấy như mình đã sắp không thể kiên trì thêm được nữa.
Mục Cẩm Vân không tiết kiệm sức mạnh nữa, hắn dứt khoát dùng số thần thức không còn nhiều vào một nơi khác.
Không quắp được, nó dứt khoát dùng mỏ ngậm lấy tóc nàng, muốn kéo nàng lên trên.
Tiếc rằng chẳng có tác dụng gì, nàng vẫn chìm xuống rất nhanh.
Hắn không có cách nào để sửa lại trận pháp, thế nhưng hắn có thể lợi dụng hơi thở trận pháp còn sót lại ở mức độ lớn nhất, để tìm ra kẽ nứt nối liền hai vùng trời lại với nhau mà trận pháp mở ra vào năm đó.
Kẽ nứt này quá nhỏ, còn bị gián đoạn không ít và có khá nhiều mảnh vỡ.
Vậy nguyên nhân gì khiến lúc bình thường chúng chỉ ngoan ngoãn quanh quẩn ở một nơi cố định chứ? Hoặc, có thứ gì đó thu hút khiến chúng không muốn rời đi.
Giờ cũng chẳng phải là lúc để nghiên cứu đám sứa kia.
Lần này, nhìn thấy nàng dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Điều này chứng tỏ, khoảng cách giữa họ đã rất gần rồi.
Tầm mắt hắn đã mơ hồ, hình ảnh được truyền qua Tiên Sứ Lệnh cũng như bị một lớp sương mù che kín, căn bản không thể nhìn quá rõ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.