• 2,159

Chương 440: Phù hợp


Nói cách khác, tiếng nói năng nghe thấy vừa rồi là có thật, Mục Cẩm Vân đã nói chuyện với nàng.

Hắn còn bảo nàng xấu! Khoảnh khắ8c vừa mở được mắt ra, Tô Lâm An lập tức nhận ra tình hình của bản thân đang không hề ổn, hơn nữa Khoa Đầu Hỏa còn kêu to lên:
Đừng ngủ3 nữa, mau lên đi.
Vừa rồi nguy hiểm quá.
Rốt cuộc là thứ gì ở sâu dưới lòng đất mà lại có thể làm nàng không màng sống chết, quên hết tất cả như thế.
Nhìn lão có vẻ rất kích động.

Làm thế nào cô ta mới phát hiện ra truyền thừa của ta đây?

Ta ở dưới đất, dưới lòng đất này này!
Đáng tiếc, những thứ được ngưng kết ra từ oán khí của lão lại không có tư duy, chỉ là những sinh vật bậc thấp nhất, căn bản không chịu sự khống chế của lão, chỉ có thể phản kích lại khi bị tấn công.
Hạt giống đó vừa chạm tới cát vàng đã mọc ra dây leo một cách nhanh chóng rồi kết thành một lớp màng mỏng trong suốt, bao lây cả con rồi và cái cháo vào trong.
Chuẩn bị xong mọi thứ rồi, con rồi lại lấy ít thịt tươi và gia vị ra, bắt đầu nấu ăn?
Ay...
Trong lúc lão đang thở dài thì con sứa trên không trung cũng phun ra một hơi, bọt khí tròn xoe xẹp đi rất nhiều.
Nàng nghĩ tới những bạn bè thuở trước.
Hai anh em Trữ Tần, Trữ Huy, lúc thường cũng là đi tới đâu thì ăn tới đó, trong pháp bảo trữ vật toàn là nồi niêu xoong chảo và đồ ăn.
Lúc này sức mạnh khí huyết trong người nàng còn chưa ổn định lại, căn bản là không thể bồi bổ thêm.
Mà sâu dưới lòng đất, tiếng nói của ông già kia lại vang lên lần nữa:
Bao nhiêu năm rồi chưa được uống canh thịt nóng hổi rồi ha.

Cái con rối nho nhỏ kia, sao lại luyện chế cẩu thả thể chứ! Con rối xấu thế mà cũng không biết xấu hổ mà đem ra dùng?

Nhưng mà...

Thơm thật.

Nếu là chọn kẻ cao giữa một đám thấp tịt thì thanh niên này cũng coi như khá lắm rồi.
Chẳng qua sau khi được lấy ra, con rối bằng kim loại này bèn bắt đầu bận rộn làm việc.
Đầu tiên nó bắc một cái nồi lên, sau đó lấy một hạt giống ra.
Lão lại nghĩ tới mấy người đã gặp được lần trước.
Hẳn là bọn chúng đã chú ý tới lão, đáng tiếc, bọn chúng lại chẳng có chút hứng thú nào với truyền thừa.
Những con côn trùng này không ngừng chồng lên nhau, càng xếp càng cao.
Chúng nó tạo thành một cỗ kiệu trên không trung, một cỗ kiệu làm hoàn toàn bằng côn trùng.
Khúc xương đó vừa được bẻ xuống từ cơ thể một người khác, đã bị ả róc hết máu thịt, bề mặt được mài nhẵn bằng cát, móng tay ủ ấn xuống, tạo ra mấy lỗ thủng trên khúc xương, biến nó thành một cây sáo thô sơ.
Còn phần xác thịt còn lại của con mồi thì đã bị ả đánh tan thành sương máu, hút hết vào trong cơ thể.
Chỉ còn thiếu điều nói thẳng rằng, ta vừa cứu người đó nha.
Tô Lâm An gật nhẹ đầu với gã, không nói gì nữa.
Lớp màng mỏng đã che chắn ánh lửa, cũng giấu hết mùi hương.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì e rằng Tô Lâm An sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng có người đang nấu nướng ngay trước mặt nàng.
Con rối này được luyện chế rất thô sơ, quả thực kém xa con rối trong giới tu chân.
Nó chỉ có một cái đầu tròn vo, cơ thể cũng không linh hoạt, trông như một lính giáp đồng được thu nhỏ lại.
Nhưng mà, vẫn còn thiếu chút gì đó.
Thiếu cái gì nhỉ, đầu óc lão lúc này như một đống bùn nhão, không thể nào nhìn ra được gì, chỉ là cảm giác thấy có gì đó bất thường theo trực giác.

Vừa rồi hai người kia đều đã muốn xuống đây rồi, sao lại quay lên thể nhỉ!
Đáng tiếc là lúc này sức mạnh của lão không đủ, nếu không lão đã xông lên đó kéo người xuống để bọn họ nhận khảo nghiệm.
Cùng lúc này, một ông già râu tóc bạc phơ xuất hiện trên thân con sứa.
Lão ngồi trên một tảng đá xanh nho nhỏ, cái lưng còng xuống, cứ vậy thu mình lẳng lặng đánh giá mảnh đất này.

Mệt mỏi thật đấy.
Lão chống trán, trông vẻ mặt vô cùng sầu não, nhưng ngay sau đó con sứa đột nhiên chuyển hướng, lão ngẩng đầu nhìn ra phía xa, đôi mắt càng lúc càng sáng.

Ồ, kẻ này có vẻ được đấy!
.
Tiếng vỗ cánh ong ong của chúng làm người ta rợn tóc gáy.
Cổ Hàn Ngọc ngồi lên kiệu, cười khẽ rồi nói:
Tìm hài cốt trước, hay tìm đối thủ của ta trước đây nhỉ?
ở khẽ khịt mũi nhưng không tìm thấy mùi vị mình mong muốn, cũng không biết tên kia đã trốn đi đằng nào.
Dưới đó có vấn đề!
Tô Lâm An vỗ mạnh một chưởng xuống, ngay lập tức cơ thể vọt lên được một đoạn, nhưng đúng9 lúc này bùn cát dưới chân lại ào ào lún xuống, dần hình thành một vòng xoáy không ngừng kéo nàng xuống.
Sức mạnh đó vô cùng mạ6nh mẽ.
Trên mình con sứa, bóng dáng ông già thoáng cái đã biến mất, thay vào đó là một người đàn bà.
Một người đàn bà có thân hình quỷ mị, mặc một bộ đồ tím.
Tuy rằng nàng đang điều hòa hơi thở nhưng cũng chú ý tới động tĩnh ở xung quanh.
Lúc này thần thức chú ý thấy động tác của Tùng Trúc Kiểm, nàng không khỏi nghẹn lời, cũng thấy hơi buồn cười.
Chỉ là chút thức nhắm khai vị, ả còn chưa no đâu.
Vừa vặn ả cảm thấy hình như có người đang nhìn trộm mình, nhưng cẩn thận cảm ứng thì lại không phát hiện ra gì.
Người đàn bà ấy lắc đầu, thè lưỡi liếm môi dưới.
Môi ả đỏ tươi đến mức yêu dị, khóe môi còn vương giọt máu, như một nốt ruồi son điểm ở bên môi.

Không thể xuống đó, thật sự không xuống dưới đây được đâu, ngươi hãy tin vào trực giác của ta đi.
Làm ta sợ muốn chết.
Tùng Trúc Kiếm chưa cất sợi dây thừng đi mà còn vung vẩy nó, phải những hạt cát trên đó xuống, hòng gây sự chú ý với Tô Lâm An.
Có điểm tựa rồi, chẳng cần Tùng Trúc Kiểm phí bao nhiêu sức thì cơ thể nàng đã chui lên nhanh chóng tựa như cá bơi trong nước.
Cuối cùng như cá chép vượt Long môn, nàng vọt mạnh lên rồi đáp xuống một cái động.

Ngươi muốn ăn chút không? Thịt này bổ khí huyết đấy.
Tùng Trúc Kiếm múc một bát canh thịt, hỏi Tô Lâm An.
Tô Lâm An lắc đầu.
Tuy rằng nhìn có vẻ đều không đạt tiêu chuẩn, nhưng biết đâu đấy, lỡ như họ có thể qua được thì sao! Lão đã chờ quá lâu rồi, hay là, hạ thấp yêu cầu xuống một chút? Đã qua nhiều năm như thế, biết bao thứ truyền thừa rác rưởi trong bị cảnh đều đã tìm được kẻ thừa kế, vậy mà mãi không có ai phát hiện ra lão.
Vì sao thế? Những kẻ này đều mù hết chắc, chui sâu xuống chút nữa là được rồi mà.
Thật đúng là háo hức ha.
Cổ Hàn Ngọc ngồi lên kiệu đi mất.
Không lâu sau, ông già kia lại xuất hiện trên mình sứa.
Lúc này cơ thể nàng đang không ổn, cần phải dưỡng sức.
Thần thức của nàng có thể gắng gượng chú ý đến phía trên, thấy được con sứa kia còn chưa rời khỏi.
Tuy rằng ở dưới lòng đất thì không nhìn thấy gì, nhưng sức mạnh huyết mạch đã bình ổn lại, cho nên vị trí Tùng Trúc Kiếm tìm được đúng là vừa vặn.

Thế ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.
Tùng Trúc Kiếm nói xong thì sờ soạng trong pháp bảo trữ vật của mình, mò được một con rối bằng kim loại lớn chừng một bàn tay ra.
Nhưng khi ở nhắm mắt rồi lại mở ra, đối mắt đã là một màu đen kịt, chỉ còn hai tia sáng lạnh lẽo từ xa tiến lại tựa như kim bạc, bắn vào ra từ trong vành mắt.
Chỉ tiếc, chẳng đánh trúng thứ gì.
Chờ đến khi chân đã chạm đất, Tô Lâm An mới thở phào.
Sắc mặt nàng đỏ lên bất thường, ngay cả môi cũng đỏ đến rợn người, cứ như vừa uống máu vậy.
Cổ Hàn Ngọc thoáng nhíu mày, sau đó mím môi, đặt cây sáo bằng xương bên miệng rồi thổi lên.
Chẳng bao lâu đã có một đám côn trùng nhỏ chui ra khỏi mặt đất, tụ tập xung quanh ả.
Ả lắc đầu,
Ôi chao, đi bừa xem sao vậy.
Nhìn xem trong cái bí cảnh này còn giấu thứ cổ quái gì.
Ả là Cổ Hàn Ngọc.
Tay Cổ Hàn Ngọc còn cầm một đoạn xương đùi.
Dường như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn trộm, ả ta quay ngoắt lại, lộ ra gương mặt tươi cười như hoa.
Trong đôi mắt cong cong tựa vầng trăng khuyết của ả như chứa đầy ánh nắng.
Cũng cùng lúc đó, có một sợi dây thừng được ném xuống từ trên đỉnh đầu nàng.
Tùng Trúc Kiểm quát:
Cầm lấy, ta k5éo ngươi lên.
Tô Lâm An không hề do dự, lập tức bám chặt lấy sợi dây kia.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.