• 2,159

Chương 548: Bất tử


Nguyên thần khẽ run lên, nàng cảm giác được, là nguyên thần của Mục Cẩm Vân đã gặp chuyện.

Giữa bọn họ có mối liên hệ mật thiết nhất8 thế gian, cũng có sự cảm ứng thần hồn trực tiếp nhất, khi nguyên thần Mục Cẩm Vân bị thương thì nàng cũng sẽ cảm nhận được.

Giống 3như mọi khổ nạn mà hắn phải chịu, đều là vì nàng.

Ô Bạch Cốt làm tiêu hao quá nhiều thần t5hức, ta không chống đỡ được nữa rồi.
Một thân phận khác của hắn là trùng Huyết Duyên, nguyên thân trời sinh đã rất mạnh mẽ.
Nhưng một kẻ ở cảnh giới Thiên Tiên như hắn, vừa rồi cùng lúc phải đối địch với một giới chủ và mười mấy người cũng ở cảnh giới Thiên Tiên, có thể cầm cự được lâu như vậy đã là cực hạn.
Bây giờ, hắn không thể không lùi lại.
Nhìn thấy nhục thân của người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đã hoàn toàn sụp đổ, bị uy lực của cú đâm ấy nghiền nát, Lăng Nguyệt khẽ lắc đầu.
Nếu không phải vào thời điểm này, hắn ta còn sẽ cho chàng thanh niên này một cơ hội thần phục.

Lĩnh vực vẫn chưa bị phá.
Trương Thu Nguyệt quan sát xung quanh, bốn bề mênh mông trắng xóa, nhìn qua thì không thấy bất cứ chỗ huyền diệu nào.
Hắn ta thấy hắn nói với khuôn mặt không có biểu cảm gì:
Lại nào.


Mục Cẩm Vân!
Tình trạng thân thể của Mục Cẩm Vân bất thường, Tô Lâm An sắp không nhịn được nữa.
Chính vì hắn càng lúc càng yếu, nên kết giới hắn thi triển trên người Tô Lâm An cũng ngày càng yếu theo.
Mặc kệ trong đó ẩn chứa nguy hiểm gì, cứ hủy nó đi là được! Hắn ta vỗ mạnh vào cán giáo.
Cây giáo dài như được tăng thêm sức mạnh, đập thẳng xuống cây cầu dài màu đỏ.
Cây cầu đó bị đánh một cú mạnh, không chịu được mà tức khắc đổ sập xuống, cảm giác khiếp đảm kỳ dị cũng biến mất theo đó.
Lăng Nguyệt lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, thế đâm của cây giáo trong tay không giảm.
Sau khi hủy cầu, hắn ta lại chĩa mũi thương về phía Mục Cẩm Vân đang đứng ở dưới cầu.
Mục Cẩm Vân chợt ngẩng đầu lên.
Nếu không có nàng, có khi hắn đã dẫn dắt đại quân trùng Huyết Duyên của mình, khô9ng ngừng phát triển lớn mạnh, xưng bá thiên hạ rồi.
Đột nhiên nghĩ tới điều này, Tô Lâm An đi qua đi lại tại chỗ, giọng nói nghe có6 vẻ càng sốt ruột hơn.

Ngươi thể nào rồi?
Mục Cẩm Vân cũng không định lừa nàng.
Bàn tay cầm giáo của Lăng Nguyệt bị chấn động đến tê rần.
Hắn ta lùi về sau một bước, sắc mặt nặng nề:
Nểu cảnh giới của người và ta tương đương nhau thì chiêu này, ta thua rồi.

Nhưng đáng tiếc không có nếu như.
Bây giờ, hắn chỉ còn cách dùng phép thần thông này để kéo dài thời gian.
Ánh mắt Mục Cẩm Vân lóe sáng, hắn niệm từng chữ một:
Thần thông...
Bất Tử.
Trong lĩnh vực của phép thần thông này, hắn bị đánh bại hết lần này đến lần khác, rồi lại được phục sinh từng lần từng lần một.
Hắn không chết, thần thông không diệt, thì lĩnh vực sẽ không biến mất.
Mục đích chỉ có một, kéo dài thời gian.

Bút cùn tài mọn!
Nhìn thấy lĩnh vực thần thông lại xuất hiện trước mặt, Lăng Nguyệt bèn mạnh tay phá vỡ luôn.
Hắn ta cũng không ngờ rằng, kiểm ý trước mắt lại to lớn và dứt khoát đến thế.
Chuyên tâm dồn chí, một dạ một lòng, duy chỉ giết chóc là có thể khiển đất trời rung chuyển.
Một tiếng
ẩm
cực lớn.
Lúc này, chất vấn Ma quân Phệ Hồn cũng chẳng có tác dụng gì.
Trước giờ hắn chưa từng tin tưởng người khác, hắn cầm ô Bạch Cốt lên, kích hoạt trận pháp chỉ vì Tô Lâm An, chứ không phải là vì hắn tin tưởng Ma quân Phệ Hồn.
Nếu chưa từng tin tưởng thì nói chi đến chuyện bị phản bội.
Chỉ có như vậy mới phát huy ra được uy lực lớn nhất.
Trong kiểm ý sắc bén lạnh buốt đó, sát khí sục sôi.
Đó là sát khí được ngưng kết nên từ vô số tính mạng, cũng là sự thờ ơ trước sinh mệnh.
Khí huyết quanh người hắn cuộn trào, huyết khí hóa thành cầu.
Từ cây cầu gãy của Thần Hoàng, Mục Cẩm Vân đã có được cơ thể máu thịt mới.
Khí huyết Thiên Ma giúp hắn sống lại biết bao lần, cũng giúp hắn lĩnh ngộ được một phép thần thông đặc biệt.
Kiếm vừa hiện, đã mang theo sức mạnh hủy diệt tất cả, thậm chí cả chính bản thân.
Đây là thanh kiếm giết chóc thuần túy.
Lăng Nguyệt là giới chủ nắm giữ cả một giới, người chết dưới tay hắn ta nhiều không đếm xuể.
Trận pháp lại không có bất cứ động tĩnh gì, duy chỉ có những chiếc đầu lâu được điều khiển bởi hắc khí ở phía trước là gào thét bổ nhào về phía kẻ địch.
Khi vào đây hắn đã gặp phải những đòn công kích này rồi.
Chúng hoàn toàn không có tác dụng gì mấy, còn chẳng ngăn giới chủ Huyết Nguyệt giới được nổi một cái chớp mắt.
Trước đây hắn ta thích chủ động xâm nhập vào lĩnh vực thần thông của kẻ địch để hiểu rõ về phép thần thông ấy rồi mô phỏng theo, bây giờ thì hắn ta chẳng buồn lãng phí thời gian.
Một cây giáo nhọn dài màu đen như mực xuất hiện trong tay hắn ta.
Cây giáo đâm ra, sấm vang chớp giật quẩn quanh nơi mũi giáo, muốn dẹp tan mọi thứ đang cản trở trước mặt.
Lúc này hắn đã không còn đường lui nữa, chỉ còn cách liều chết một trận.
Mong rằng quả Quỷ Niệm chín thì hắn mới có cơ hội sống sót.
Mục Cẩm Vân không hề nhìn về phía sau lưng.
Trong lòng Mục Cẩm Vân bỗng trĩu nặng.
Trận pháp không khởi động được.
Ma quân Phệ Hồn đã nói dối, ở đây không hề có đường lùi.
Thế nhưng ngay lúc cây giáo dài đâm vào lĩnh vực đó, đồng thời sắp giáng xuống Mục Cẩm Vân đang đứng trong vùng trống trải mênh mông ấy, thì một cây cầu dài màu máu xuất hiện ngay trước mặt hắn ta.
Thân cầu được những đóa hoa như ngọn lửa xanh quẩn lấy, vô cớ khiến người nhìn thấy phải nảy sinh nỗi kiêng dè.
Cây cầu đó, rốt cuộc ẩn giấu càn khôn gì? Mà theo bản năng hắn ta lại cảm thấy không ổn, nhất thời không thể suy xét rõ ràng, chỉ cảm thấy thần bí khó đoán.
Người thi triển lĩnh vực thần thông đó cũng quả thực đã ngã xuống rồi, vì sao lĩnh vực này vẫn còn tồn tại?
Vẫn tiếp tục cản đường bọn họ! Lăng Nguyệt cau mày, bởi vì, hắn ta nhìn thấy cây cầu dài màu máu vừa bị mình đánh sập lại xuất hiện lần nữa.
Cùng lúc đó, gã trai trẻ vừa bị hắn ta đâm cây giáo xuyên qua người cũng lại xuất hiện dưới cầu.
Vốn dĩ trong kết giới này, nàng không thể nghe được hay thấy được gì ở bên ngoài, mà giờ, nàng đã có thể nghe được.

Không có đường lui, không có đường lui!
Đây là giọng nói của Hứa Thanh:
Đều là lừa đảo!

Không có đường lui...
Nói cách khác, trận pháp do ông nội để lại không thể khởi động được, lối thoát mà ông nói không hề tồn tại.
Ông để Mục Cẩm Vân lại đây, để Mục Cẩm Vân cố thủ đến cùng cho ông.
Hẳn đã thu cây kiểm trong tay lại, lúc này tay không nghênh đón, thế nhưng hắn chỉ đứng thẳng ở nơi đó mà quanh thân đã toát ra vẻ sắc bén lạnh thấu xương.
Từ lâu, hắn đã đạt đến cảnh giới tay không kiểm nhưng trong lòng có kiếm.
Khi gặp kẻ địch mạnh, hắn sẽ lấy thân làm kiếm, kiếm và người hợp nhất.

Ta đứng ở trên trần truyền tống.

Bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Hắn vừa nói xong thì đám Lăng Nguyệt lại xông tới.
Ô Bạch Cốt phát ra tiếng vang răng rắc, trên những khung xương hiện đầy vết nứt, nhìn như sắp vỡ tan đến nơi.
Mục Cẩm Vân không do dự nữa, linh khí dưới chân cuộn trào, truyền vào trong trận pháp, thế nhưng...
Nghĩ đến đây, Tô Lâm An cảm thấy lòng chợt lạnh giá.
Đây là sự lựa chọn của ông nội, hoặc nên nói, Ma quân Phệ Hồn che giấu quá giỏi, lừa hết tất cả
bọn họ!
Ta muốn ra ngoài.
Tô Lâm An hít sâu, nói với giọng bình tĩnh.

Nếu lúc này nàng phá vỡ kết giới của ta, ta sẽ bị thương nặng thêm.
Mục Cẩm Vân nói.
Hắn từ chối thả nàng ra, cũng nói cho nàng biết, nếu cưỡng ép phá kết giới thì hẳn sẽ bị thương nặng thêm.


Cứ tiếp tục như vậy thì người sẽ chết.

Hay là, trước khi chết ta giết nàng trước?
Mục Cẩm Vân đột nhiên cười:
Ta cảm thấy cũng tốt.
Nói xong, ngón tay hắn xẹt qua kết giới, để lại một vệt máu ở phía trên kết giới.

Tiếp theo đó hắn lại đưa tay nhấn vào Tô Lâm An - người đang bị hắn khóa lại bên trong kết giới:
Để lại một mình nàng trên cõi đời này, nàng sẽ rất cô đơn, ta không nỡ.
Lúc này, những lời tình tứ đó lại chỉ làm người ta dựng đứng tóc gáy.


Nàng ra đây, nếu như Thiên đạo giáng xuống thì ta cũng không giúp được nàng.
Mục Cẩm Vân nói:
Có thể lần này nàng lại gặp may, không bị Thiên đạo đánh chết.

Nhưng nếu như ta chết rồi, nàng còn sống thì đột nhiên ta lại không cam tâm.
Giọng nói hắn nghe hơi xa xăm:
Ta đã thi triển huyết chú của ta lên kết giới này.

Nếu như ta chết, không chống đỡ được nữa, nàng chết cùng ta có được không?
Mấy câu này được truyền qua thần hồn, cuối cùng hắn nói:
Ta không thể chết, ta và An An có khế ước cộng sinh.

Ta chết rồi, nàng cũng không sống được.
Hắn phẫn nộ gầm lên, hai mắt gần như tóe lửa.


Không chết, không chết, cùng sống, cùng sống...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.