Chương 549: Lợi dụng
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 2611 chữ
- 2022-02-06 09:57:15
Luồng sức mạnh đó muốn ông ta hái quả xuống, nhưng ông ta cương quyết từ chối.
Ông ta ép bản thân quay lưng lại với ô Bạch Cốt và quả Quỷ Niệ8m.
Động tác quay người của ông ta cứng nhắc và khó khăn lạ thường, cơ thể vặn vẹo, khớp xương toàn thân kêu răng rắc.
Ngay cả phân thân này cũng đã bị ảnh hưởng...
Ánh mắt Ma quân Phệ Hồn trở nên u ám.
Ông ta nghĩ đến kẻ được gọi là cháu gái đã ảnh hưởng đến mình, suýt nữa đã đẩy mình vào cảnh muôn kiếp không ngóc đầu lại được kia, mày nhíu chặt lại, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Ma quân Phệ Hồn nhấc tay lên, hướng lòng bàn tay đã nuốt chửng quả Quỷ Niệm về phía đám người đối diện.
Một con mắt quỷ dị đột nhiên mở trừng ra ở trong lòng bàn tay ông ta, hút hết những đòn công kích vào đó.
Nhãn cầu xoay với tốc độ cực nhanh, hình thành một vòng xoáy cực lớn.
Ông ta nhanh tay hái quả Quỷ Niệm xuống.
Quả vừa đến tay đã chui vào trong cơ thể ông ta, ngay sau đó chiếc ô Bạch Cốt tan rã, từng khúc xương bắn ra, thẳng về phía đám Lăng Nguyệt giống như giáo dài.
Ông ta không hề quan tâm đến sự sống chết của Mục Cẩm Vân.
Căn bản là không giết chết bà ta được.
Cuối cùng, họ phải phân thấy bà ta sau đó nhanh chóng đem năm phần cơ thể đến năm nơi khác nhau rồi phong ấn lại, mới có thể ngăn cản bà ta hợp nhất lại lần nữa và phục sinh.
Sao Mục Cẩm Vân lại có được năng lực của Thiên Ma? Lẽ gì đây? Chẳng lẽ...
Cảnh tượng này trông máu me và kỳ dị đến cực điểm.
Áo quần của hắn đã thấm đẫm máu tươi, dần bị nhuộm thành màu đỏ thắm.
Năng lực hồi sinh lại máu thịt đầy quỷ dị này làm cho ánh mắt Ma quân Phệ Hồn hơi thay đổi, ông ta nhớ đến nữ vương Thiên Ma năm đó.
Trong chớp mắt, một luồng sức mạnh hùng hậu trào ra từ lòng bàn tay ông ta, giống như thoáng cái những đòn công kích vừa bị hút lấy đã được hòa trộn với nhau, sau đó lại đánh ngược lại, tạo thành một làn sóng khí lao về phía kẻ địch.
Va chạm cực mạnh làm cho Lăng Nguyệt cũng không dám chính diện đón đỡ, có mấy người bị thương không nhẹ.
Nhưng Lăng Nguyệt cũng không hề ngạc nhiên về sức công phá của ma nhãn trong tay Ma quân Phệ Hồn, mà điều hắn ta ngạc nhiên là đòn tấn công mạnh như thế lại không hề làm ảnh hưởng chút nào đến khu vực xung quanh.
Hắn ta biết, bây giờ từng lời nói hành động của bọn họ đều nằm trong bàn tay của nghi chủ.
Tuy nhiên điều Lăng Nguyệt không ngờ tới là hai vị nghi chủ không hề có hứng thú với cuộc tranh đấu có thể ảnh hưởng đến thế cục của tam giới này.
Thiệu Lưu Tiên vốn có liếc mắt nhìn qua, lại vì thấy nhàm chán nên đã rời đi trước, thay đổi khuôn mặt, chạy đi gặp Khương Chỉ Khanh.
Một khi căn cốt bị hủy hết, cả Ma giới sẽ sụp đổ, sinh linh lầm than.
Bị giành mất một khúc xương trắng, Ma quân Phệ Hồn cũng không luống cuống.
Lăng Nguyệt lại phun ra một ngụm máu tươi nữa:
Ngươi đã bắt tay với Ấn Chính!
Từ nay về sau, ba giới biến thành hai giới, thiên hạ sẽ không còn Huyết Nguyệt giới nữa.
Ma quân Phệ Hồn cười nói.
Phân thân của ông ta xảy ra vấn đề khiến thực lực bị hao tổn nhiều thì sao chứ.
Chính vì phân thân nảy sinh vấn đề nên bảo tồn và phân thân mới đều có thay đổi, cho dù nghị chủ đến đây cũng khó mà phân biệt rõ ràng, rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả.
Ông ta nghĩ tới Tô Lâm An.
Chẳng qua suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Ma quân Phệ Hồn vừa khó khăn lắm mới bình tĩnh được giờ lại bị nỗi tức giận và hung ác lấp đầy đầu óc.
Trong cơ thể giống như có thứ gì đó muốn phá xác xông ra, cơn đau dữ dội làm cho ông ta phải ngậm chặt miệng nghiên chặt răng, đến mức năng cũng bị nghiến vỡ.
Các tín chúng của Huyết Nguyệt giới nghe lệnh, thiêu đốt trăm năm thọ nguyên, trợ ta dương oai!
Vào thời khắc sinh tử, hắn ta buộc phải đưa ra sát chiêu mạnh nhất, cho dù vì thế mà phải hy sinh tính mạng của đông đảo tín đồ cũng không tiếc.
Lời đã dứt, trên người hắn cũng không có quá nhiều thay đổi, thực lực tăng lên không đáng kể, căn bản không hề có sự biến đổi rõ rệt.
Lăng Nguyệt thấy lòng bất an nặng nề, giống như cõi lòng bỗng bị mây đen âm u lấp kín.
Lợi dụng đặc điểm này, ông ta đã dùng phân thân để lừa Lăng Nguyệt, dẫn dụ hắn ta vào địa cung, đồng thời lợi dụng kết giới của địa cung khiến cho Lăng Nguyệt không thể liên hệ được với phân thân của hắn ta nữa.
Còn bản tôn của Ma quân Phệ Hồn thì hợp tác với Ân Chính, đánh thẳng vào cấm địa của Lăng Nguyệt, sau khi giết phân thân của hắn ta thì chiếm luôn Huyết Nguyệt giới.
Huyết Nguyệt giới không còn bản tôn Lăng Nguyệt trấn giữ nữa, căn bản không chịu nổi một đòn của ông ta và Ân Chính.
Mục Cẩm Vân không chết, lĩnh vực không bị phá, thì trước sau bọn họ vẫn kh5ông thể qua được con đường đó.
Còn nhìn từ hướng của Ma quân Phệ Hồn, Mục Cẩm Vân chỉ đang ngồi dưới đất.
Hắn đã sắp không ngồi vững được nữa, cơ thể giống như một khối thịt nhão, máu thịt không ngừng tróc khỏi cơ thể, rơi xuống đất rồi lại ngọ nguậy dính lại vào người một cách khó khăn.
Hắn ta đã ra lệnh thì không ai dám không nghe theo.
Trương Thu Nguyệt từng là thuộc hạ dưới trướng Ma quân Phệ Hồn thì càng bị đẩy lên trước.
Mấy người ở cảnh giới Thiên Tiên cùng thi triển phép thần thông, vô số đòn công kích ập về phía Ma quân Phệ Hồn.
Đến giờ, ả lại cảm thấy mọi thứ đều đã bị ông ta nhìn thấu từ lâu, ả chẳng qua chỉ là một quân cờ bị lợi dụng đến cùng mà thôi.
Cái chết của Trương Thu Nguyệt chỉ là một sự khởi đầu.
Ma quân Phệ Hồn chĩa ô Bạch Cốt trong tay về phía Lăng Nguyệt:
Đến lúc rồi.
Sắc mặt Lăng Nguyệt u ám:
Đừng có cổ ra vẻ...
Trong lúc nói chuyện, hắn ta cũng đã ra tay, lĩnh vực thần thông mạnh nhất của hắn ta đột nhiên chụp xuống.
May mà Mục Cẩm Vân vốn cũng đã đến cực hạn.
Khoảnh khắc cảm nhận được động tĩnh ở phía sau lưng, hắn lập tức thu lĩnh vực bất tử của bản thân lại, cơ thể nằm rạp xuống đất.
Vô số khúc xương trắng đâm rào rào về phía kẻ địch, ngoài Lăng Nguyệt kịp thời tránh và đưa tay bắt được khúc xương đó ra thì những người khác đều bị đâm trúng, bị thương hết lượt.
Chỉ mình Mục Cẩm Vân đã thành công cản được Lăng Nguyệt.
Như vậy, ông ta mất một mà được mười.
Chỉ lát sau, ánh mắt Ma quân Phệ Hồn chợt lóe lên, sau đó từng khúc xương của chiếc ô Bạch Cốt đang lơ lửng giữa không trung bắt đầu sáng lên một cách yếu ớt.
Lăng Nguyệt đột nhiên ra tay, tung một chương đánh
bay thẳng ra ngoài, đập lên kết giới của địa cung.
] Đòn này, hắn ta đã dùng toàn bộ sức lực.
Thế nhưng kết giới của địa cung chỉ khẽ rung lên, sau đó lại khôi phục lại như cũ, không hề dao động chút nào nữa.
Đến khi quay đ3ược hắn đi, Ma quân Phệ Hồn mới phát hiện có vài khớp xương của ông ta đã bị trật khớp.
Ông ta cũng chẳng để tâm đến thương tích của mình mà9 nhìn Mục Cẩm Vân ở phía xa.
Nhìn từ hướng của kẻ xâm lược, thứ bọn họ thấy được là lĩnh vực trống vắng, một cây cầu dài màu máu, và Mục Cẩm6 Vân đang canh giữ ở dưới chân cầu, không ngừng chết đi sống lại.
Mà lúc này hắn ta không gia tăng được bao nhiêu sức mạnh, điều đó còn chứng tỏ, những thuộc hạ ngay dưới trướng hắn ta, những tín đồ trung thành nhất đã bị tóm hết một mẻ rồi.
Đây là một cái bẫy.
Dẫn dụ chân thân của hắn ta vào địa cung, ngăn cách với thế giới bên ngoài, Ma quân Phệ Hồn thì nhân cơ hội đánh vào Huyết Nguyệt giới, cướp lấy sào huyệt của hắn ta! Chắc chắn một mình Ma quân Phệ Hồn không thể làm được chuyện đó...
À không nhìn kẻ đã ra tay mà lại nhìn chằm chằm vào Ma quân Phệ Hồn, cảnh tượng cuối cùng hiện lên trong mắt ả là Ma quân Phệ Hồn khẽ cong môi, nở một nụ cười quỷ quái.
Ôi, đàn ông.
Ở từng yêu gã đàn ông này, bởi vì yêu mà không có được nên sinh hận, mới có suy nghĩ hủy diệt.
Hiến tế không có hiệu quả, chỉ có một nguyên nhân.
Cấm địa của hắn ta đã bị hủy diệt, Huyết Nguyệt giới không còn thuộc về hắn ta nữa, các tín đồ mà hắn ta có thể thu gặt tùy ý đã đổi chủ chỉ trong thời gian ngắn ngủi! Những tín đồ không thành kính thì lúc cầu nguyện chỉ cần đổi tên là được, bọn họ là những con rối để ngưng tụ niệm châu, là niệm nô.
Chính vì thế mà tín ngưỡng của bọn họ cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Còn Nam Cung Ly thì rất kiên nhẫn chỉ đạo cho Khang Khang nhóm lửa.
Không nhóm được thì không được đi gặp mẹ ngươi.
Nam Cung Ly cũng rất quan tâm đến vãn bối Nam Ly Nguyệt.
Hắn để cho hai vợ chồng Nam Ly Nguyệt tu luyện trong bí cảnh, rồi dẫn Khang Khang theo bên cạnh mình để bồi dưỡng.
Căn cốt của Ma giới cũng bị ngươi lôi ra lãng phí thế này sao?
Lăng Nguyệt nắm chặt khúc xương trắng đang không ngừng giãy giụa trong tay, cười khẩy nói.
Hắn ta nhìn Ma quân Phệ Hồn, nhưng lại nhắm thẳng khúc xương trắng vào Mục Cẩm Vân đang ngã rạp dưới đất, tay trái thì lấy một hạt giống thần thông ra muốn sao chép lại phép thần thông Bất Tử của hắn.
Nếu có thể thành công suy diễn ra lĩnh vực thần thông này, thì chắc chắn có thể khiến thực lực của hắn ta tăng mạnh.
Cũng may đã sắp đến lúc rồi.
Ma quân Phệ Hồn không ngờ, Mục Cẩm Vân và người mà hắn đưa đến lại có thể kiên trì được lâu như vậy.
Ông ta vốn còn một vài chiêu để dành, định dốc hết sức lực để kéo dài thời gian, không ngờ lại hoàn toàn chưa cần dùng đến.
Kết giới của địa cung này lợi hại vượt ngoài dự liệu của hắn ta.
Hắn ta đã chú ý thấy phía bên trên địa cũng có một tấm chắn vô hình.
Lúc bọn họ đến thì chưa có, không biết nó đột nhiên xuất hiện từ lúc nào.
Nhìn Lăng Nguyệt chất vấn, ông ta còn thoáng mỉm cười.
Nụ cười ấy khiến cho Lăng Nguyệt bỗng thót tim, tuy không biết có vấn đề gì nhưng trực giác nói với hắn ta, có mối nguy hiểm nào đó đang tới gần.
Không có thời gian ôn chuyện xưa với ông ta nữa! Lăng Nguyệt quát lớn:
Sao còn chưa ra tay!
Nén lại nỗi bất an trong lòng, Lăng Nguyệt định bụng cho kẻ khác đi trước thăm dò thực lực của Ma quân Phệ Hồn.
Tuy cậu nhóc chỉ là một bộ xương, nhưng tốt xấu gì cũng mang thuật trường sinh, đáng để hắn coi trọng.
Bởi vậy, hắn chỉ quan tâm đến Khang Khang chứ không chú ý đến tình hình địa cung Ma giới nữa.
Lúc này hắn không hề biết, căn cốt của Ma giới cũng đã bị Ma quân Phệ Hồn lấy đi rồi.
Nhưng vào ngay khoảnh khắc lĩnh vực hình thành, sắc mặt Lăng Nguyệt đột nhiên thay đổi, cơ thể lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất.
Hắn ta không ngừng nôn ra máu, một tay bấu chặt vào vạt áo trước ngực:
Ngươi, ngươi!
Vì sao các phân thân của hắn ta lại chết bất thình lình, còn chết cùng một lúc?! Hắn ta đang gặp phải mối nguy hiểm sống còn cực lớn.
Còn về Ma quân Phệ Hồn, trạng thái của ông ta lúc này rất cổ quái.
Ông ta cho rằng dùng nền tảng của một giới để liều mạng với hắn ta là có thể xoay chuyển được càn khôn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Tuy hai vị nghi chủ không can thiệp vào cuộc tranh đấu giữa đám giới chủ bọn họ, nhưng nếu Ma quân Phệ Hồn quả thật dám làm lung lay nền tảng của một giới, hủy diệt Ma giới, thì không cần hắn ta ra tay các nghi chủ cũng sẽ tiêu diệt ông ta ngay.
Lăng Nguyệt càng cảm thấy không ổn.
Đúng lúc này, Ma quân Phệ Hồn khẽ gật đầu với Trương Thu Nguyệt:
Làm xong việc rồi thì trở về đi.
Trương Thu Nguyệt lộ về kinh ngạc.
Ngay sau đó, ả cảm thấy có một áp lực mạnh mẽ truyền đến từ bên cạnh.
Khi chưởng đó đánh tới Trương Thị Nguyệt căn bản chưa kịp phản ứng, k bị đánh bay đi như một con diều bị đứt dây.
Lúc đụng phải kết giới, cơ thể vốn sắp tan vỡ bị kết giới cản lại, cuối cùng không chịu nổi mà đứt lìa.
Có điều, dù thân thể bị chia năm xẻ bảy nhưng phần đầu của ả vẫn vẹn nguyên.
Phân thân đều đã gục hết, Lăng Nguyệt cũng sẽ bị thương nặng, thực lực suy giảm nghiêm trọng, đây chính là thắng cả đôi đường! Lúc này Lăng Nguyệt đã không còn tí uy hiếp nào nữa.
Nhưng Lăng Nguyệt nào dễ dàng bó tay chịu trói như vậy.
Cho dù nhìn thì có vẻ là đường cùng, hắn ta cũng phải liều mạng chém giết để mở ra được một lối thoát.
Vẻ mặt hắn ta trở nên dữ tợn, giọng nói khàn đặc giống như tiếng mê sảng của ác ma.
Huyết Nguyệt hiến tế, đốt vạn năm thọ, xoay chuyển càn khôn.
Lời vừa dứt, đám người cảnh giới Thiên Tiên đi theo phía sau hắn ta đồng thời cảm thấy cơ thể xảy ra biến hóa, sắc mặt đều thay đổi rõ rệt.
Bọn họ là cường giả của Huyết Nguyệt giới, cường giả có đặc quyền, sẽ không giống tín chúng bình thường hoàn toàn không làm chủ được sinh tử của bản thân.
Vì sao, vì sao họ cũng trở thành tế phẩm có thể bị thu gặt bất cứ lúc nào? Bọn họ đã bị hắn ta đánh dấu từ lúc nào? Giữa ấn đường họ xuất hiện một vầng trăng máu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.