• 2,167

Chương 554: Bệnh rồi


Nàng ta tưởng rằng trốn trong hư không vô tận là được sao? Đúng là trẻ người non dạ, suy nghĩ đơn giản quá.

Nhưng ông ta lại thích cái dáng v8ẻ ngốc nghếch, ngây ngô này của nàng, nhìn nàng ra vẻ thông minh, làm mấy trò vùng vẫy vô nghĩa.
Một cái cây vừa mới mọc như hắn cực kỳ vấng lời Tô Lâm An.
Sau khi nghe lệnh của Tô Lâm An, Lăng Nguyệt lập tức mở lĩnh vực vốn đã bị tàn phá ra, sau đó tiếp tục hấp thu linh khí, còn hừ hừ vài tiếng, rõ ràng chưa tiêu hóa xong đã muốn hút thêm.

Lá gan của người nhỏ như thế, chi bằng ở bên cạnh ta đi.
Tô Tiễn ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuống Tô Lâm An:
Thượng giới hiểm ác thế nào thì ngươi cũng thấy rồi đấy, chỉ có ta mới bảo vệ người được thôi.
Còn tên nhóc đó...
Ông ta khẽ lắc đầu, nói với giọng điệu khinh thường:
Quá yếu ớt.
Tô Lâm An nắm chặt chiếc ô xương trong tay.
Ta và y vừa mới hợp tác, hắn y cũng không ngại ta qua đó một chuyến để giao lưu thể hiện tình hữu nghị đầu.

Bây giờ Huyết Nguyệt giới đã rơi vào tay ta.
Tô Lâm An, ta đưa người đến đây, không phải muốn thả ngươi, mà là để ngươi tận mắt thấy được trong thiên hạ này, người đã chẳng còn chỗ nào để lẩn trốn.

Chuyện thả ngươi đi, ta nói được làm được.

Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách sao?

Ngươi có thể thuyết phục ta đưa ngươi đi, vậy chắc cũng sẽ có cách thuyết phục nó, bảo nó mở lĩnh vực thần thông này ra chứ?
Ông ta nhìn Tô Lâm An và nói, vẻ mặt cười mà như không.
Không biết Tô Lâm An đã làm thế nào mà có thể sai bảo được Lăng Nguyệt, Ma quân Phệ Hồn vẫn thấy khá tò mò.
Thật không ngờ đám dây leo vướng víu kia lại chui ra từ ô xương, những phiến lá xoay tròn cực nhanh, nghiền nát bông tuyết, khiến những bông tuyết ấy hoàn toàn không chạm được vào Tô Lâm An.
Lăng Nguyệt thật ra rất biết lấy lòng phụ nữ, cho dù bây giờ thần trí hắn ta chưa tỉnh táo nhưng bản năng vẫn còn.
Tô Lâm An nhủ thầm trong lòng.
Việc tu sĩ thượng giới thu hoạch tính mạng của tín đồ để tăng sức mạnh cũng có tác hại rất lớn.
Một khi không kiềm chế được oán khí từ phần sức mạnh mới hình thành ấy, khí đen quấn quanh bên người sẽ cắn ngược lại cơ thể và cắn nuốt lấy họ, kéo họ sa lầy theo hàng ngàn hàng vạn oan hồn.
Tu sĩ ở thương giới đều tu luyện theo cách như vậy.
Chẳng qua, không biết lực khống chế của nàng đối với hắn ta mạnh đến mức nào.
Nếu như Tô Lâm An có thể hoàn toàn điều khiển được Lăng Nguyệt hiện tại, mà ông ta lại khống chế được nàng, há chẳng phải tương đương với việc ông ta không chế được cả Lăng Nguyệt hay sao.
Có điều, sẽ luôn có một kẽ nứt thông đến vùng hư không vô tận khác.
Vì thế, hư không vô tận không được phân chia khu vực, cũng chỉ có chung một cái tên là
hư không vô tận
.
Bóng đen phía sau Ma quân Phệ Hồn biến thành một con tuấn mã màu đen.
Toàn thân ngựa đen nhánh như mực vẽ, khi ông ta ghìm nhẹ dây cương thì nó mới mở mặt, để lộ đôi trong mắt màu xám bạc tựa những ngôi sao mùa đông.
Vào thời khắc con ngựa ô vụt lên cao, bầu trời xuất hiện một kẽ nứt.
Khí đen lan rộng, hoàn toàn bao phủ người trên lưng ngựa.
Bọn họ không chỉ đồng loạt bóc lột các tu sĩ hạ giới, dùng tu sĩ hạ giới để làm sạch khí bẩn, mà còn tùy ý nuôi dưỡng niệm nổ ở thượng giới để thu hoạch tính mạng của tín đồ.
Khi tất cả mọi người đều làm việc ác, thì cái ác đó không còn là ác nữa, mà đã trở thành một quy tắc do bọn họ liên kết đặt ra.
Tô Tiễn lập tức vờ như không dám manh động, ông ta trừng mắt nói với Tô Lâm An:
Lĩnh vực này không bị phá vỡ, làm sao ta đưa người ra ngoài được đây?
Ông ta nói với Lăng Nguyệt rằng mình đã tổ luyện ô xương thành pháp bảo bản mệnh, ô xương còn thì ông ta còn.
Thật ra những lời này chỉ là nửa thật nửa giả.
Tô Tiễn hơi mất tự nhiên, vội lảng tránh ánh mắt của nàng, thấp g5iọng đãng hăng rồi nói tiếp:
Được rồi, ta đưa người rời Ma giới trước.
Ma quân vẫy tay một cái, vầng trăng tròn vừa bay ra từ tay ông ta đã quay trở lại, rồi biến mất trong lòng bàn tay ông ta.
Vào khoảnh khắc vầng trăng tròn biến mất, có tia sáng lóe lên trong đôi mắt tựa như xoáy nước của Ma quân Phệ Hồn.
Phía sau ngọn núi ấy chính là hư không vô tận.
Tuy trên bản đồ nó không hề nối liền với vùng hư không gần đó - đồng bằng Cổ Tỉnh nơi Tô Lâm An ở trước đây, nhưng trong hư không vô tận đầy rẫy kẽ nứt, mà kẽ nứt thì vốn nổi tiếng biến hóa khôn lường, không ai đoán được kẽ nứt trong hư không vô tận có thể thông đến nơi nào.
Nhưng ngươi có thể đi đầu kia chứ?
Ông ta nhìn Tô Lâm An giống như đang nhìn một chú chim nhỏ trong lồng, trong đôi mắt ánh lên vẻ thương hại,
Ngươi chẳng đi đâu được cả.
Nếu không nỡ trả lại chiếc ô này cho ta, thôi thì cứ ở bên cạnh ta, làm một tì nữ mang ô vậy?
Người khác mang kiếm, ngươi thì mang ô, suy nghĩ ấy khiến Tô Tiên thấy thú vị vô cùng.
Tô Lâm An đang suy nghĩ thì nhìn thấy khí đen phía sau Tô Tiễn biến thành móng vuốt.
Hai cái móng nhọn giương ra giữa hư không, lôi kéo về hai bên trái phải, giống như đang muốn xé toang thứ gì đó mà nó vừa tóm được.
Nàng không có cách nào để đứng trên không, may mà đám dây leo trong ô xương này biết bay.
Những sợi dây leo vươn ra một đoạn rồi cuộn tròn lại giống như một cái tô, vừa vặn để Tô Lâm An có thể ôm ô đứng ở bên trong.
Khí đen lại xuất hiện, biến thành một con ngựa cái nhỏ hơn một chút, đứng sát bên cạnh con ngựa ô cao lớn của ông ta.
Ông ta lại gọi Tô Lâm An:
Không phải muốn ta đưa người đi khỏi đây sao, lẽ nào ngay cả cưỡi ngựa mà ngươi cũng không dám?
.
Tô Lâm An xoay người nhảy xuống ngựa.
Nàng không dùng đến pháp quyết linh khí thì không thể bay, Mục Cẩm Vân và hai con trùng Huyết Duyên bây giờ đang ẩn náu nên cũng không giúp được gì.
Sau đó cái bóng hung ác trong mắt ông ta mờ dần, oán khí tràn ra trong mắt cũng bị ép xuống, trong đôi mắt ông ta không còn kỳ dị nữa.
Xem ra, vầng trăng tròn ấy của ông ta có tác dụng trấn áp oán khí.
Đặc biệt là những thứ này không phải niệm lực tinh khiết, việc oán khí quản thân tất nhiên sẽ khiến nguyên thần xảy ra vấn đề.
Điều này cũng tương tự với việc tu sĩ hạ giới bị tâm ma tấn công nguyên thần dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Hai đốm sáng rực ánh lên trong bóng tối, sáng đến chói mắt, sát khí bức người.
Tô Tiên đã dùng đến uy áp thần hồn nhưng lại phát hiện Tô Lâm An không hề khiếp sợ.
Vì chân thân của hắn ta đã bại lộ và bị ô xương vây lấy nên lĩnh vực này không còn chút tác dụng nào nữa.
Giờ đây Lăng Nguyệt đã không còn là giới chủ Huyết Nguyệt giới có thể hô mưa gọi gió, hắn ta chỉ là một cái cây thần thông vừa tỉnh lại.
Tuy nơi bọn họ đang đứng cách ngọn núi ấy rất xa, nhưng vẫn có băng tuyết theo gió bay đến.
Sau khi rơi xuống đất chúng sẽ kết thành những đóa hoa bằng góc cạnh, nếu bất cẩn dính phải thì dù là Địa Tiên cũng sẽ bị tổn thương vì giá rét.
Lăng Nguyệt cảm nhận được nguy hiểm lại giãy giụa thêm lần nữa.
Những sợi dây leo vặn vẹo, quất vào ô xương chan chát.
Hư không vô tận là vùng hỗn loạn, những điều dị thường xảy đến do Thiên đạo sụp đổ sẽ bắt đầu từ hư không đầu tiên, bại lộ hơi thở ở đó cũng sẽ an toàn hơn một chút so với ở thế giới bên ngoài.
Khi trời phạt, nếu nàng may mắn thoát chết thì rơi xuống hư không vô tận cùng an toàn hơn việc ở địa cung Ma giới.

Ta sẽ mang chiếc ô này theo cùng.
Nàng cầm ô bằng một tay, tay kia siết thành nắm đấm, gương mặt không có chút biểu cảm nào ngước nhìn Ma quân Phệ Hồn, giống như không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì.
Giống như là, nàng có đủ sức mạnh để khiêu chiến giới hạn của Ma quân Phệ Hồn vậy.
Phải cho nàng hiểu rằng, dù nàng có làm gì 3đi nữa thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.
Chỉ có nếm trải thất bại, thì sự tự tin của nàng mới có thể bị đập tan.

Trả ô xương cho ta đi đã, rồi ta lập tức đưa người rời khỏi đây.
Giọng điệu của ông ta khi nói câu đó hệt như đang dụ dỗ lừa gạt bé gái.
Lời vừa dứt, ông ta tức thì bị Tô Lâm An liếc nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Nếu không vì phải kiêng kỵ quá nhiều, lúc này nàng thật sự muốn dạy dỗ ông ta một trận ra trò.
Thế nhưng nàng lại bị bó tay trói chân bởi luật trời, nếu không thì nàng dùng một tay cũng có thể đánh cho ông ta nằm bò ra.
Nhìn từ xa, cảnh tượng đó giống như là có một đám mây đen lướt qua trên nền trời xanh thăm, để lại một vết mực, sau đó thì không thấy gì nữa.
Hơi thở của Ma quân Phệ Hồn lại xuất hiện, còn nữ ma Hợp Hoan vốn nên cử hành lễ kế nhiệm Ma giới và chỗ dựa của ả - giới chủ Huyết Nguyệt giới đều biến mất.

Chuyện hứa với ngươi, ta đã làm được.
Giờ thì trả ô xương lại cho ta.
Ông ta không dựng kết giới bảo vệ cho Tô Lâm An, vốn dĩ cũng là vì muốn thấy nàng bị thương vì băng tuyết ở đây.
Nếu thật sự không còn Ma giới, không còn niệm lực của các tín đồ nữa, vậy những toan tính sắp xếp trong mấy ngàn năm qua của ông ta coi như sụp đổ trong gang tấc.
Dù ông ta còn sống đi nữa thì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn.

Ha.
Ma quân Phệ Hồn cười lạnh một tiếng.

Ngươi còn muốn mang ô theo?

Vùng hư không vô tận ở bên phía kia là địa bàn của Ân Chính.
Nàng đứng dậy, nhíu mày trèo lên lưng con ngựa còn lại.
Thật tình thì nàng chẳng muốn nói với ông ta một câu nào.
Đám người đang chờ bên ngoài tự khắc hiểu rõ thắng bại đã phân,Ma giới vẫn thuộc về Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn.
Tiếp theo, Ma giới sẽ tiến hành một cuộc thanh tẩy với quy mô khổng lồ, kẻ buồn người vui.
Hắc mã vụt bay, cưỡi mây đạp gió.
Không quá một khắc sau khi vượt qua kẽ nứt, Ma quân Phệ Hồn và Tô Lâm An đã đến sát biên giới Ma giới, cũng là vùng hư không mà Tô Lâm An đã chỉ vào trên bản đồ.
Ông ta lại đưa mắt quan sát Tô Lâm An, cảm thấy cực kỳ hài lòng với cái
giá đỡ ố
này.

Ta chưa từng nghĩ đến việc lẩn trốn.
Tô Lâm An ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt nghiêm nghị.
Trước mặt bọn họ là một vùng bình nguyên, điểm cuối cùng của bình nguyên là một ngọn núi tuyết trơ trọi.
Từng khối tuyết đọng ở trên núi bị gió bão kẽ nứt gọt thành từng mảng bông tuyết và tinh thể bằng.
Ít nhất thì khi nàng không còn sức lực tự bảo vệ thì cũng sẽ không lo rơi vào tay bọn tu sĩ cấp cao của Ma giới.

Thời Gian Đình Trệ.
Nàng thâm niệm trong lòng.
Việc ô xương bị hủy hoại, tuy sẽ khiến ông ta bị thương nặng nhưng không đến mức mất mạng.
Có điều cũng chỉ là giữ được tính mạng thôi.
Thế nhưng Tô Lâm An không cho nữa, sợ rằng sẽ khiến nó bị no căng đến nổ tan xác.
Lĩnh vực thần thông biến mất, bọn họ lại quay lại địa cung.
Nếu biết cách lợi dụng điều đó, vậy về sau ông ta cũng có thêm cơ hội tranh giành chức vị nghi chủ.

Không phiền ông nhọc lòng.
Tô Lâm An bảo Lăng Nguyệt mở lĩnh vực ra.
Ông ta lấy làm lạ, sau đó đưa tay ra định kéo Tô Lâm An lên ngựa.
Nhận thấy nàng không muốn ngồi cùng mình, Ma quân Phệ Hồn cũng không ép buộc.
Một lão quái vật không biết đã tu luyện bao nhiêu năm, có được tu vi hiện giờ thì tưởng ghê gớm lắm sao, lại còn luôn mồm chê người khác yếu ớt.
Ông ta tưởng bản thân mạnh đến mức nào kia chứ? Đúng là coi trời bằng vung.

Bay qua núi Huyền Âm là sẽ không còn thuộc địa phận của Ma giới nữa.
Tô Tiễn dựng lên một kết giới ở trước mặt.
Những bông tuyết đang bay về phía ông ta chạm phải kết giới vô hình tức khắc tan đi, hóa thành một lớp sương mờ.
Rõ ràng là một vùng đất xinh đẹp với linh khí nồng nặc cùng một bầu trời quang đãng, nhưng lại mang đến cho người ta cái cảm giác âm u, áp lực, tựa như có rặng mây đen vô hình đang che kín mặt trời, khiến bầu trời bị nhấn chìm trong oán khí.
Thiên đạo dị thường, quy tắc sụp đổ, chẳng lẽ đây chính là cơn thịnh nộ của trời cao? Kẻ tu chân của thương giới cũng bị bệnh không nhẹ, lẽ nào bọn họ không biết thế này là tự chuốc lấy diệt vong sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.