• 2,183

Chương 555: Say giấc


Ngay sau đó, tia chớp tựa như một con rồng lớn giương nanh múa vuốt giáng xuống từ trên bầu trời.

Những chiếc móng sắc bé8n kéo tung mái tóc dài của Tô Lâm An, khiến suối tóc của nàng xõa ra.

Những sợi tóc tựa như kim thép dựng lên thật cao g3iữa không trung.
Tô Lâm An ngẩng đầu, liếc nhìn Ma quân Phệ Hồn từ xa.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, trong đôi trong mắt dường như có dòng nước trong vắt chảy qua, linh khí nồng đượm hệt như sóng biếc ẩn nấp trong ấy.
Thế nhưng chúng lại khiến lòng người run sợ, như là mọi bí mật của mình đều không có nơi nào để che giấu, đều bị nàng ta nhìn thấu.

Chỉ để đối phó với Ma quân Phệ Hồn mà người muốn hủy diệt Ma giới, hủy diệt hàng ngàn hàng vạn sinh linh sao?
Ấn Công Đức hoảng sợ.
Nó chỉ dẫn nàng bao nhiêu năm nay, vậy mà đều uổng công vô ích! Đúng lúc này, Ma quân Phệ Hồn vốn không dám đến gần Tô Lâm An đột nhiên lên tiếng,
Ngươi có thể mang ô đi.
Ông ta biết tình trạng hiện tại của Tô Lâm An.
Thực lực của nàng đã vượt qua giới hạn của giới này, cũng giống như Nữ vương Thiên Ma năm ấy.
Đây, chính là sức mạnh siêu phàm còn hơn cả Thiên Tiên.
Bị đôi mắt này nhìn chăm chú, Tô Tiễn cảm thấy nguyên thần của mình cũng run rẩy sợ hãi.
Ông ta thật sự muốn tìm chỗ nào đó để giấu mình, càng kín đáo càng tốt.
Nhưng trong lòng ông ta lại xuất hiện cái cảm giác vui mừng đan lẫn lo âu thầm kín.
Nhìn thấy sức mạnh của nàng, ông ta rất vui.
Nhưng nhìn thấy nàng rơi vào tình trạng nguy hiểm, ông ta lo lắng.
Sau phút đấu tranh ngắn ngủi, Ma quân Phệ Hồn tỉnh táo trở lại.
Ông ta nhanh chóng lùi bước, hai mắt nhắm nghiền, rút hoàn toàn thân trí trở về biển ý thức, không dám nhìn vào đôi mắt có thể nhìn thấu tất thảy của Tô Lâm An.
Nơi mà Ma quân Phệ Hồn nhắc đến là địa điểm phong ấn? Ông ta không biết rằng, nàng đã tìm thấy nơi cuối cùng, thành Họa.
Hoặc có thể nói, nếu nàng không giao ô xương ra, dưới sự chèn ép của Thiên đạo, ô xương cũng sẽ diệt vong cùng nàng.
Ông ta không thể cứ rời đi như thế, phải thuyết phục nàng, để nàng không tiếp tục phát điên nữa.

Hai chúng ta không cần phải liều mạng đến mức cả hai bên đều bị tổn hại.
Ma quân Phệ Hồn nói:
Ngay tại đây, ta sẽ lập ra lời thề tâm ma, chỉ cần ngươi không chủ động đối đầu với ta thì ta sẽ không làm hại gì đến người, ô xương cũng có thể để lại chỗ ngươi.
Chỉ cần ô xương không bị hủy diệt thì để ở đâu cũng không thành vấn đề.
Nàng đang gánh chịu sự trừng phạt của Thiên đạo.
Không chống đỡ được, thì sẽ tan thành mây khói.
Nhưng trước khi ngã xuống, sức mạnh của nàng đủ để nghiền nát ô xương.
Đó, chính là phần ý thức còn sót lại trong nguyên thần của Ma quân Phệ Hồn, là mầm cây bé nhỏ trong nguyên thần ông ta.
Vào lúc nguyên thần bị áp chế và sợ hãi, ý thức của mầm cây ấy đã dần mạnh lên.
Ông ta nói ra những lời quan tâm mà không hề bị khống chế.
Đầu của Tô Lâm An đã đầm đìa mồ hôi.
Quả nhiên nàng vừa để lộ hơi thở thì hình phạt của Thiên đạo đã giáng xuống, lại còn đến nhanh như thế, hoàn toàn không cho nàng thời gian phản ứng.
Nàng cảm nhận được sức mạnh của Thiên đạo luôn bài xích nàng.
Uy áp thần hồn mà nàng vừa thi triển cũng trút sạch theo đó.
Nhát đao chém về phía nguyên thân Ma quân Phệ Hồn đã biến mất không còn thấy tăm hơi dưới sự áp chế từ sức mạnh Thiên đạo.
Đã bước một chân xuống vực sâu chết chóc nhưng lại may mắn nhặt lại được mạng sống, Ma quân Phệ Hồn không dám đứng yên chờ chết, chầm chậm kéo giãn khoảng cách giữa mình và Tô Lâm An.
Huống hồ, giờ đây ông ta cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Ma quân Phệ Hồn nói cực nhanh.
Ông ta lập luôn lời thề trước Thiên đạo, sau đó nói:
Ngươi có thể thu hơi thở lại được rồi.
Thu hơi thở lại, may ra còn có cơ hội sống sót.
Loại người như Mục Cẩm Vân, có chết cũng không đáng tiếc.
Còn tên Tô Tiễn nữa, uy hiếp Tô Lâm An làm gì, dồn ép người khác như thế sẽ chỉ dẫn đến kết cục chết chung cả đám thôi.
Má nó, mấy người này đúng là điển hết rồi!
Mục Cẩm Vân, ngươi ngăn nàng ấy lại đi.
Nàng lập tức thu hơi thở của mình lại, không dám để lộ, dù sa vào bão táp hư không cũng không dám dùng đến chút sức mạnh nào.
Thần lôi ngừng lại trong giây lát.
Cách phía sau lưng nàng không xa, hư không vô tận vốn đã không ổn định lại càng hỗn loạn hơn.
Chẳng mấy chốc, trời long đất lở, cả thảo nguyên hình thành một vòng xoáy cực lớn, hút cả gió mạnh ở vùng hư không tiếp giáp vào trong đó.
Chỉ trong chớp mắt, ngọn núi tuyết tượng trưng cho ranh giới đã sụp đổ, nơi vốn dĩ là thảo nguyên hoàn toàn biến thành một phần của hư không.
Tô Lâm An rơi vào vùng hư không, nhìn thấy thần lôi lại giáng xuống.
Nó luôn mồm
mắng nhiếc:
Một lũ biến thái.
Tô Lâm An vẫn muốn ra tay, nhưng rõ ràng Ma quân Phệ Hồn ở ngay trước mắt, nàng lại không thể phân tâm để tung đòn công kích được nữa.
Vì vậy, nàng nắm chặt cây ô xương trong tay theo bản năng, đưa sức mạnh từ sâu trong cơ thể mình vào trong chiếc ô.
Trước đây chẳng phải người vẫn luôn không cho phép nàng để bại lộ bản thân ra hay sao!
Lần này, ấn Công Đức đã gào lên thành tiếng.
Thật không ngờ Mục Cẩm Vân lại đáp trả:
Bây giờ ta không giúp nàng ấy được, nhưng ta cũng không muốn nàng rơi vào tay Ma quân Phệ Hồn, càng không muốn ta chết đi rồi sẽ bỏ nàng lại bơ vơ một mình.

Nếu đã không giúp được, thì chết cùng nhau cũng hay.
Hắn nói đến đây còn bật cười khe khẽ.
Tiếng cười ấy chính là niềm vui sướng phát ra từ trong lòng hắn, khiến ẩn Công Đức lại càng đau đầu hơn.
Nó không muốn phải chết chung với nàng.
Đại thụ khẽ lay, vô số tia sáng xanh bay ra, bảo vệ nguyên thần của Tô Lâm An, giúp nàng có thể duy trì trạng thái tỉnh táo dù đang phải chịu đau đớn vô cùng.
Trong lòng nó không ngừng đấu tranh, có nên rời đi để giữ lấy mạng mình hay không đây, nhưng mà rời đi thì nó sẽ không còn được cơ thể này che chở nữa, nó cũng sẽ bại lộ!
Cần quái gì phải lo đến sống chết của tên nhóc đó.
Ấn Công Đức thầm mắng trong lòng.
Đúng vậy, không chỉ riêng sấm chớp trên trời cao, thứ khiến nàng khó chịu nhất chính là loại cảm giác đau đớn như bị xé toạc, tựa như nàng không thuộc về thế giới này, không được thế gian này chấp nhận, như cuồng phong muốn cuốn lấy nàng rồi xé vụn.
Rõ ràng nơi này không có kẽ nứt, cũng không nằm trong hư không vô tận, thế nhưng nàng lại giống như ngã vào vòng xoáy hư không, bị gió bão cắt xé, muốn nghiền nát nàng thành tro bụi.
Ấn Công Đức gào to,
Thu hơi thở lại, mau, mau lên!
Trước đó chỉ bị sét đánh, giờ thì kéo đến cả sự bài xích của Thiên đạo.
Không dám nói, càng chẳng thể nói.
Với thực lực và địa vị của ông ta, một khi nói ra nơi không được phép nhắc tới ấy, đối phương sẽ lập tức có cảm ứng.
Nếu để ả ta có sự chuẩn bị, thì việc Tô Lâm An cứu mẹ sẽ khó khăn hơn gấp ngàn vạn lần.
Ma quân Ph5ệ Hồn đơ người, nguyên thần thì giống như bị kim đâm.
Ông ta hoàn toàn không ngăn được uy áp thần hồn cực kỳ mạnh mẽ ấy.
May mà sau tiếng nổ ấy, hình dáng nắm đấm đang đè trên người ông ta hơi dao động, hệt như đã biến hóa từ đỉnh núi chân thật thành ảo ảnh, trở nên ẩn hiện mơ hồ.

Châu Văn Lai, đồng bằng Cổ Tỉnh, dốc Thính Phong, cốc Đoạn Hồn, còn một địa điểm nữa.
Đây là chuyện mà Tô Lâm An muốn biết nhất, ông ta muốn nói với nàng.
Nhưng mà...

Không thể nói ra.
Ông ta mở miệng, nhưng lại không dám thốt ra tên của địa điểm cuối cùng.
Tia chớp màu vàng va vào cơ thể nàng phát ra tia lửa, ánh chớp đi kèm từng tiếng lách tách, vờn quanh c9ơ thể nàng tựa như con rồng đang bơi lượn.
Dẫu phải chịu sự trừng phạt của Thiên đạo, sát khí của nàng vẫn không hề giảm6 bớt.
Nguyên thần như trường đao ra khỏi vỏ, chỉ trong khoảnh khắc ánh đao đã lóe lên ngay trước mắt.
Tô Lâm An nhìn thấy Tô Tiễn càng lúc càng lùi xa hơn.
Giờ việc dọa dẫm đã có tác dụng, nàng cắn chặt răng, cơ thể nhanh chóng lùi về sau, chỉ một bước chân đã có thể lùi đến tận chân núi tuyết.
Tiếng đùng đoàng rung trời vang lên, sấm sét trên trời lại giáng xuống lần nữa, vừa bao phủ trọn cơ thể nàng, vừa đánh trúng vào ngọn núi tuyết.
Loại sức mạnh không thuộc về nơi này tựa như bọt khí, bị sức mạnh của Thiên đạo đánh vỡ.
Còn Tô Lâm An vốn đang mang trên mình khi thể hùng hổ bỗng dưng loạng choạng.
Nàng vội vã lùi về sau vài bước, mỗi bước chân hạ xuống đều khiến mặt đất nứt ra một cái khe lớn.
Vô số xoáy lốc xuất hiện nối nhau, dần dần áp sát, nuốt chửng mọi thứ xung quanh.


Ở chỗ đó có kẽ nứt.
Ở khe hở giữa các vòng xoáy xuất hiện một kẽ nứt không gian, không biết sẽ thông đến nơi nào.

Nhưng Tô Lâm An không thể nghĩ nhiều như vậy nữa, nàng hét lên:
Lăng Nguyệt, đưa ta qua đó
.

Những sợi dây leo quấn lấy nàng rồi chui luôn vào kẽ nứt ấy, chẳng ngờ vừa tiến vào thì gặp phải ngay một con thú Phệ Cắn đang ngủ say.

Dây leo vươn ra không kịp rút lại, xuất khẽ vào mặt của con thú ấy.

Hình như đã khiến nó ngựa ngứa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.