Chương 556: Đau lòng
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 2451 chữ
- 2022-02-06 09:57:31
Nàng không nghe thấy tiếng sấm sét bên ngoài nữa.
Giống như vừa từ một thế giới nguy hiểm và ồn ào tiến vào một không gian kín vừa tố8i vừa ấm áp.
Cơ thể họ đã bị thú Phệ Căn tiêu hóa và phân giải gần hết rồi.
Nàng tìm một chỗ sạch sẽ trên thuyền, vừa ngồi xuống thì dây leo từ trong ô xương bắt đầu vươn ra nhiều nhánh hơn.
Không còn dây leo bảo vệ, Tô Lâm An vì đã cất giấu toàn bộ sức mạnh nên không thể dựng kết giới lên để tránh đống chất nhầy do thú Phệ Căn tiết ra.
Tuy chúng không làm nàng bị thương nhưng vừa bẩn lại vừa hôi.
Khoa Đầu Hỏa dùng lửa đốt Tiểu Bạch, mắng nó với thái độ nghiêm khắc:
Sao ngươi ngu thế hả? Mới giúp chúng ta thì đã sao, nó không giúp thì nó cũng chết.
Giờ nhìn nó ngây thơ dễ gạt, nhưng mà nó là Lăng Nguyệt đấy! Lăng Nguyệt cũng là một trong những hung thủ đã phân thây Nữ vương Thiên Ma.
Hắn ta nhìn Tô Lâm An, đôi mắt long lanh nước mắt, vương vấn đớn đau, nhưng nhiều hơn cả là nỗi uất ức và không thể hiểu nổi, dường như đang muốn nói:
Vì sao phải thế này?
Đau lắm sao?
Nàng khẽ hỏi.
Lăng Nguyệt lập tức gật đầu, vốn muốn cất lời những đau đớn khôn cùng khiến hắn ta chẳng thể nói được câu nào ngoài tiếng thét gào thảm thiết.
Tiếp theo đó, nó tức thì cảm thấy nguyên thần bị tấn công.
Một chấm đen nho nhỏ chui vào cơ thể nó, xâm nhập thẳng vào biển ý thức của nó.
Nàng nhặt ổ xương lên rồi xòe ô che đỉnh đầu.
Nàng còn tìm được một sợi dây thừng chưa bị ăn mòn ở trên linh thuyền, lấy nó quấn hạt giống ấy lại rồi treo lên khung ô.
Đôi mắt tụ máu ấy lồi lên, mang theo nỗi hận thù sâu đậm.
Dây leo vặn vẹo, chỉ hận không thể vặn gãy cổ của Tô Lâm An.
Trong dịch dạ dày của nó có một khối thiên thạch nho nhỏ, có linh thuyền sứt mẻ trong hư không, còn có mảnh vỡ của đủ loại pháp bảo, rồi cả rễ cây Kiến Mộc...
Nàng chọn một chiếc linh thuyền đã chìm phân nửa để dừng chân, nhưng vừa leo lên thì phát hiện bên trong lớp kết giới đã bị ăn mòn của chiếc thuyền này còn có mấy bộ hài cốt, không còn nhận dạng được nữa.
Nguyên thần của Lăng Nguyệt là vật cực kỳ bổ dưỡng đối với Mục Cẩm Vân, có thể bù lại toàn bộ hao tổn của hắn, còn giúp tu vi của hắn tăng thêm một tầng.
Dù gì thì Lăng Nguyệt cũng là chủ của một giới.
Nàng ấy thực sự đau lòng vì ta.
Lăng Nguyệt mỉm cười sau khi nghe thấy lời khẳng định từ nàng, ánh mắt vốn đang dần trở nên ảm đạm lại lóe lên tia sáng.
Còn lúc này nàng lại lo rằng Ma quân Phệ Hồn sẽ gây phiền phức cho trấn Thanh Thủy, dùng trấn Thanh Thủy để uy hiếp nàng.
Nàng phải mang Vũ Thương bên mình, giấu cho thật kỹ.
Vũ Thương đã nhận chủ từ lâu.
Lúc ở ngoại vực, nàng vốn dĩ không thể liên lạc với nó được.
Tô Lâm An ấn nhẹ vào nơi trái tim mình,
Ta cũng thế.
.
Cả ngày trời chìm trong căng thẳng tột cùng.
Mục Cẩm Vân đã từng nuốt rất nhiều nguyên thần, chỉ có lần này, hắn ăn mà thấy hơi quá sức, đây còn là trong tình trạng đối phương đang bị thương và tạm thời không hề phản kháng.
Hắn không biết Lăng Nguyệt sẽ nhẫn nhịn được bao lâu.
Ấn Công Đức:
Nói dối luôn mồm.
Những tội lỗi mà Lăng Nguyệt đã gây ra, quả thật là chất chống như núi.
Giết được kẻ tàn ác này, ấn Công Đức có thể lấy được sức mạnh cực lớn.
Thế nhưng thuyết phục mỗi Tiểu Bạch thôi thì vẫn chưa đủ, Khoa Đầu Hỏa nhìn sang Tô Lâm An:
Ngươi trở nên mềm lòng như vậy từ khi nào thế?
Tô Lâm An vẫn không lên tiếng.
Ngón cái và ngón trỏ vốn đang vuốt ve đóa hoa bỗng bấm nhẹ một cái, hái đóa hoa kia xuống rồi giữ nó trong tay.
Tiếc là Tô Lâm An đã có khả năng tự động làm lơ ẩn Công Đức.
Nàng căn bản chẳng nghe thấy lời giễu cợt của ẩn Công Đức, chỉ chăm chú nhìn Lăng Nguyệt, dường như trong đôi mắt có nỗi ưu sầu nồng đậm chẳng thể xua tan.
Đồ đê tiện!
Giây phút sinh tử, ký ức của Lăng Nguyệt cuối cùng đã tỉnh giấc, nhưng tất cả đều đã quá muộn màng.
Vào khoảnh khắc những sợi dây leo sắp chạm đến cổ của Tô Lâm An, Lăng Nguyệt thấy hai mắt tối sầm, nguyên thần chìm vào hố đen tối tăm không đáy, hắn ta cũng hoàn toàn mất đi ý thức.
Nàng nghĩ ngợi một lúc, quyết định không vứt đi mà cài đóa hoa lên sau tai mình.
Tiếp theo, Tô Lâm An liên lạc với khí linh Vũ Thương trong biển ý thức, bảo nó thông báo với Hồng Phù và Lục Ý, để tất cả mọi người tiến vào bên trong kết giới của Vũ Thương.
Những sợi dây leo quấn quanh trên đỉnh đầu nàng, tạo thành một chiếc ô để bảo vệ nàng khỏi những giọt chất nhầy đang nhỏ xuống như mưa.
Làm xong, lại có hai nhánh dây leo rủ xuống.
Cũng vào lúc này, Tô Lâm An cất lời:
Lát nữa người ngoan ngoãn chút, đừng có chống cự nhé?
Khi nàng lên tiếng, trên gương mặt còn thoáng nét cười.
Dây leo nhanh chóng gật đầu.
Ánh mắt của Tô Lâm An hướng đến sợi dây leo.
Lăng Nguyệt vì muốn sống, đã tự biến mình thành người cây, vừa mới thức dậy thần trí còn chưa trọn vẹn, thế nên sẽ hành động theo bản năng của linh thực, gần gũi với Tô Lâm An - người có bản thể là Yên La bạch ngọc.
Chuyện phần thân của Tô Lâm An bị hủy cũng có phần của hắn ta!
Có thể nói là chỗ nào cũng có mặt hắn ta! Chuyện xấu gì cũng làm.
Tên này cũng thuộc loại khó chơi như Ma quân Phệ Hồn ngoài kia.
Dây leo nhanh chóng úa tàn rồi teo nhỏ lại, cuối cùng biến thành một hạt giống khô héo chỉ to bằng một nắm tay.
Từ bên trên, vài giọt chất nhầy chua loét nhỏ xuống, rơi trên mái tóc của Tô Lâm An.
Nó nhận ra điều này thì hết sức hoảng sợ.
Khi nó đang giãy giụa muốn ép châm đen đó ra thì cơ thể lại bị một bàn tay giữ lây khẽ khàng,
Thả lỏng đi.
Nó vô thức nhìn Tô Lâm An, vẻ mặt tuy còn hoang mang nhưng vô cùng tin tưởng nàng.
Rõ ràng là rơi vào bụng của linh thú, nhưng bây giờ Tô Lâm An lại vô cùng thoải mái.
Cơ duyên trùng hợp giúp nà3ng tìm được một nơi lẩn trốn an toàn nhất.
Giới chủ Huyết Nguyệt giới đã làm quá nhiều điều ác, tội đáng muốn chết.
Ấn Công Đức mang theo khí thế uy nghiêm, chỉ hận không thể đích thân ra tay trấn áp Lăng Nguyệt.
Đừng có để dáng vẻ hiện tại của hắn ta lừa gạt.
Nhìn thấy Tô Lâm An chỉ yên lặng ngồi đó, tông giọng của ẩn Công Đức trở nên gấp gáp hơn.
Thế nhưng, rồi sẽ đến lúc hắn ta tỉnh táo trở lại.
Kẻ hùng mạnh và tàn bạo như Lăng Nguyệt, chắc chắn có thể khắc chế được bản năng đó.
Hắn ta nghe lời nàng, nên đã ngoan ngoãn không phản kháng.
Ừ.Nàng đáp khẽ, không hề phản bác.
Lăng Nguyệt ngơ ngẩn,
Vì ta đau, nên ngươi cũng đau ư?
Rõ ràng là hắn ta chẳng nói được nữa, nhưng chỉ vì hành động này của Tô Lâm An mà cảm thấy nỗi đau đớn trong biển ý thức đã giảm đi rất nhiều, khiến hắn ta có thể bày tỏ nghi vấn trong lòng mình.
Nét mặt của hắn ta rất mệt mỏi, nhìn có vẻ vô cùng suy yếu, nhưng đôi mắt vô hồn ấy vẫn cố mở to, nhìn nàng với nỗi mong chờ tha thiết.
Nghe lời ta, nhân lúc hắn ta còn chưa tỉnh táo thì giết hắn ta luôn đi, mọi thứ đều chấm hết.
Ngươi quên kẻ nào đã hủy diệt châu Văn Lai rồi ư?
Thấy Tiểu Bạch còn muốn nói, Khoa Đầu Hỏa bèn ném thêm một câu nữa.
Câu nói này vừa thốt ra, Tiểu Bạch lập tức lặng im.
Đến giờ phút này, sau khi đã thoát khỏi hiểm nguy và tĩnh tâm trở lại, Tô Lâm An mới nhận ra bản thân mình đã đau đớn nhường nào.
Tô Thừa Vận, ông thực sự đã chẳng còn nữa.
Tô Lâm An khẽ mỉm cười.
Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa nhỏ trên ngọn dây leo của Lăng Nguyệt.
Một khi hắn ta tỉnh lại, hậu quả sẽ khó lường vô cùng.
Dù cười ngọt ngào đến mấy, đó cũng là Lăng Nguyệt.
Lãng Nguyệt đã sống rất lâu, sức mạnh từ nguyên thần của hắn ta lớn hơn bao giờ hết.
Ký ức trong đầu hắn ta hệt như sóng biển dâng trào, vô biên vô hạn, tựa hư không vô tận vậy.
Sau cùng, Tô Lâm An xòe lòng bàn tay ra, nhìn đóa hoa nhỏ mà khi nãy nàng đã hái từngọn dây leo.
Tuy dây leo đã không còn nữa, nhưng đóa hoa trong tay nàng vẫn tươi đẹp như trước.
Nói không chừng sức mạnh ấy còn giúp nó thăng cấp.
Song người không phải do Tô Lâm An đích thân giết chết, nó lại bị hạn chế bởi quy tắc của Thiên đạo nên không thể lộ diện như lúc ở ngoại vực trước đây.
Có phải người con gái này đã bị Mục Cẩm Vân làm hư rồi không? Chẳng lẽ sau khi thần hồn của hai người họ giao hòa, sự tàn độc của Mục Cẩm Vân cũng lây nhiễm cho nàng rồi ư? Sau này có nên ngăn cản hai người làm chuyện này hay không? Nhưng nó chỉ là một ngọn lửa nhỏ bé yếu ớt, liệu có thể ngăn được không? Hay là thôi đi, nó vẫn chưa muốn chết...
Mục Cẩm Vân đang cắn nuốt nguyên thần của Lăng Nguyệt.
Lăng Nguyệt thấy thể thì lòng lại càng mừng rỡ.
Nó chẳng cảm thấy đau tí nào, sau khi Tô Lâm An hái hoa thì trên dây leo lại nở ra thêm vài đóa hoa nữa, đưa đến trước mặt Tô Lâm An tựa như dâng vật báu.
Nó thích hơi thở trên cơ thể nàng.
Đau!
Lăng Nguyệt trên dây leo đã rơm rớm nước mắt.
Giờ thì khác rồi, bọn họ đều đang ở trong hư không vô tận, nàng chỉ cần vẫy tay một cái là có thể thu Vũ Thương trở về biển ý thức.
Trước khi rời đi, nàng lo rằng mình sẽ gặp phải nguy hiểm nên không mang Vũ Thương theo.
Ngón tay dịu dàng vuốt ve cánh hoa, khiến dây leo của Lăng Nguyệt run lên, gương mặt ở trên dây leo còn trở nên ngại ngùng ửng đỏ.
Nó vừa giúp chúng ta đấy.
Tiểu Bạch xoắn xuýt cất lời.
Hắn ta khẽ lẩm bẩm:
Vậy thì tốt.
Đôi mắt hắn ta chầm chậm khép lại, cuối cùng, ánh sáng trong đó cũng hoàn toàn tắt lụi.
Thế nhưng ngay sau đó, đôi mắt ấy đột ngột mở ra.
D Tô Lâm An đưa tay lau nước mắt cho hắn ta,
Một lát nữa sẽ hết đau thôi.
Khoa Đầu Hỏa:
...
T Đúng là nó đã hy vọng Tô Lâm An giết chết Lăng Nguyệt luôn, nhưng giờ nhìn nàng mỉm cười giết người, bỗng dưng nó thấy toàn thân lạnh lẽo.
Nụ cười đó, ẩn chứa sự tàn nhẫn cực kỳ biến thái.
Là giới chủ Huyết Nguyệt giới - kẻ đã gieo rắc ánh trăng máu và những hạt giống thần thông không lành lặn xuống châu Văn Lai, ung dung hủy diệt cả một châu.
Bọn họ đã từng đau đớn vẫy vùng dưới vầng trăng máu, mà nguồn cơn của tất cả khổ ải mà họ phải chịu đều đến từ Huyết Nguyệt giới.
Hai đóa hoa mọc ra ở ngọn của hai nhánh dây leo ấy, rồi được đưa đến trước mặt Tô Lâm An với thái độ mong chờ, còn ở trên sợi dây leo ban đầu là khuôn mặt tươi cười muốn lấy lòng Tô Lâm An của Lăng Nguyệt.
Một gương mặt hiện trên dây leo, tuy nở nụ cười rất chân thành nhưng vẫn vô cùng quái dị và quá âm trầm.
Tuy mớ chất nhầy ấy vừa nóng hầm hập vừa có tính ăn mòn5 nhưng lại chẳng chạm được đến góc áo của Tô Lâm An.
Nàng yên tâm nằm trong đám dây leo rồi trượt xuống, cuối cùng cũng đến dạ dày của thú Phệ Căn.
Cơ thể thủ Phê Căn rất lớn, trong dạ dày của nó dường như chứa cả một cái hồ.
Trước khi ngủ nó đã nuốt vào rất nhiều thứ.
Cái mạng nhỏ này của nàng, hẳn là giữ được rồi nhỉ? Mục Cẩm Vân và Hứa Thanh, Hứa Hồng đề9u còn sống, ô xương của Ma quân Phệ Hồn vẫn còn nằm trong tay nàng.
Tô Lâm An thở phào một hơi, nằm phịch xuống, dang tay dạng chân 6thành hình chữ
đại
, trôi xuôi xuống theo chất nhầy do thú Phệ Căn tiết ra.
Huống hồ nó cũng không thể cướp nguyên thần từ trong miệng trùng Huyết Duyên, vì trùng Huyết Duyên đang cắn nuốt ở trong biến ý thức của đối phương, chứ không phải nguyên thần tan rã giữa đất trời sau khi đối phương chết đi.
Nhìn được mà không ăn được, trong lòng ấn Công Đức vô cùng bực bội, khó tránh khỏi việc nói vài câu tổn thương Tô Lâm An.
Nhìn thấy chấn động trong nguyên thần càng ngày càng mạnh mẽ, Mục Cẩm Vân lại đẩy nhanh tốc độ.
Hắn không chỉ nuốt một mình mà còn gọi cả Hứa Thanh và Hứa Hổng, ba con trùng Huyết Duyên đồng thời cắn nuốt khiến Lăng Nguyệt gào lên đẩy khổ sở.
Ma quân Phệ Hồn nói rất đúng, ẩn thân ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì.
Một khi Lăng Nguyệt chết đi, chắc chắn giới tu chân sẽ náo loạn một thời gian, có thể hai vị nghi chủ kia cũng sẽ nhúng tay vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.