Chương 643: Để mắt đến
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1704 chữ
- 2022-02-07 12:45:20
Lần trước để Nam Cung Ly chạy thoát, nó đã điên cuồng gào thét ở trong cánh cửa Hỗn Độn mấy ngày liền.
Bởi thế, ẩn Công Đức vẫn ch8ưa tiêu hóa xong linh khí của cây Kiến Mộc đã vội vàng bảo hẳn tấn công đỉnh Đại Dược.
Những sợi dây xích ấy vốn không thể chạm vào nàng, nhưng sau khi cái bóng đen nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi lại ném xích ra, lần này chúng đã gây ra tổn thương thật sự cho nàng.
Nơi bị chúng chạm phải có cảm giác đau đớn như bị đốt cháy, thậm chí còn ảnh hưởng trực tiếp đến thân xác của nàng, vốn đang ở thành Thất Tinh xa xôi.
Huống chi, hắn cũng không dám chắc việc mình có thể bắt cự thú Hỗn Độn về giam trong cánh cử6a Hỗn Độn hay không.
Cho dù có đưa nó về được, thì cự thú Hỗn Độn chưa giết sạch kẻ ác cũng sẽ nổi trận lôi đình ngay bên trong ấ5n Công Đức.
Chẳng hiểu sao bọn họ đều cảm thấy rất bất an.
Có đứa trẻ đang đá cầu dưới gốc đại thụ đầu phổ bỗng kêu lên:
Sao ngọc bội của mình lại rơi xuống thế này.
Ngọc bội của nó được đeo bên eo bằng sợi dây đỏ, nhưng không biết dây đã đứt tự bao giờ.
Phần đầu sợi xích cũng có một đóa hoa mặt quỷ.
Gương mặt ấy mở to cái miệng đầy răng nanh, vòng qua bả vai Liễu Loạn Ngữ, cắn về phía mặt của Nam Ly Nguyệt.
Một khi kéo nó về cánh cửa Hỗn Độn, nó sẽ điên cuồng tông cửa và gào thét ở trong cánh cửa, nhất định nguyên thần của hắn sẽ bị thương.
Gào, gừ, a...
Vô số âm thanh vang lên.
Ngọc bội này được Củ cải đại tiện đích thân chúc phúc, cha mẹ cậu bé vất vả lãm mới cầu được, đã dặn dò cậu bé nhất định phải giữ nó thật cẩn thận.
Vậy mà bây giờ cậu lại làm nó rơi vỡ, lúc về nhà thế nào cũng sẽ no đòn, chỉ e sẽ bị cha mẹ đánh gãy chân mất thôi.
Phải biết vừa rồi khi Tô Lâm An vung nắm đấm, cự thú Hỗn Độn chỉ nhìn nàng một cái mà cơ thể nàng đã ảm đạm đi vài phần.
Niềm lực đã trộn lẫn ở trong cơ thể cự thú Hỗn Độn, có lẽ chính nó vẫn chưa phát hiện, nhưng đã vô thức phát huy được khả năng trấn áp của niệm lực.
Hoa mặt quỷ vẫn phá được lá chắn niệm lực rồi cắn lên mặt Liễu Loạn Ngữ, chỉ trong nháy mắt đã cắn thành một lỗ thủng đầy máu thịt lẫn lộn.
Ngay sau đó có vô số rễ cây mọc ra từ dưới đóa hoa mặt quỷ, đâm vào da thịt của Liễu Loạn Ngữ.
Khương Chỉ Khanh nhắc nhở:
Ngươi giáng lâm nơi đây bằng niệm lực, hãy quay về ngay đi.
Hắn không hiểu rõ lắm về năng lực của cự thú Hỗn Độn này.
Nhưng những tu sĩ thượng giới mà hắn từng giết chết đều tu luyện niệm lực, trong ý thức tàn hồn của bọn họ cũng có niệm lực, vậy thì việc cự thú Hỗn Độn tấn công bằng niệm lực cũng không có gì lạ.
Mục Cẩm Vân nhìn thấy cơ thể Tô Lâm An đang nằm trên giường thoáng run lên, sắc mặt nàng cũng trở nên tái nhợt.
Cùng lúc đó, hắn còn nhận thấy kim thân lớn nhất của Tô Lâm An ở trấn Thanh Thủy cũng xảy ra điều lạ thường.
Rất nhiều năm trước, khi còn ở châu Vân Lai, Liễu Loạn Ngữ còn là đại sư luyện khí được người người tôn kính.
Vậy mà càng đi, Liễu Loạn Ngữ lại càng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Liễu Loạn Ngữ không phản kháng được Nam Cung Ly, hiện tại cũng chẳng thể phản kháng quái vật.
Liễu Loạn Ngữ nhỏ bé lại hèn mọn, giữa thế gian này hắn cũng chỉ như một hạt bụi vô danh.
Sau khi sợi xích vồ hụt vào khoảng không, nó phát ra tiếng khác khặc rồi tiến bước về phía Tô Lâm An.
Nó vừa có thể xích người, vừa có thể khóa hôn.
Phải biết rằng những thứ ấy cực kỳ hữu ích với cả hắn và ấn Công Đức, phá hủy hết như vậy, thật sự rất đáng tiếc.
Chỉ phá hủy vật báu thôi thì không nói làm gì, Khương Chỉ Khanh còn cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của cự thú Hỗn Độn dành cho hắn.
Nhân lúc vết thương của Nam Cung Ly vẫn ch3ưa khôi phục để giết chết hắn ta.
Hiện tại cự thú Hỗn Độn đã để mắt đến những người còn lại ở nơi này, nếu như ép buộc nó dừng lạ9i thì sẽ càng khiến nó thịnh nộ hơn.
Việc nó phát điên sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ đối với phương Chỉ Khanh và ấn Công Đức.
Theo lời ẩn Công Đức, cự thú Hỗn Độn được ngưng kết thành từ vô số linh hồn của những kẻ cùng hưng cực ác, có thể tưởng tượng được, nó hung ác đến mức nào.
Sau khi bị đả kích bởi sự bất lực của mình hết lần này tới lần khác, giờ đây nội tâm người đàn ông này cũng đã sụp đổ đối phần.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn sợi dây xích dài mảnh bay ra, hướng về phía Nam Ly Nguyệt.
Mục tiêu thật sự của nó, là Tô Lâm An.
Có vẻ nó rất có hứng thú với đối thủ đang được bao bọc bởi vầng sáng trắng trước mặt.
Những âm thanh ấy tựa như sóng biển dữ dội, cuộn trào từng đợt, không ngừng đập vào nguyên thần của mọi người.
Bọn họ giống những viên đá nhỏ bất lực giữa biển khơi, bị sóng đánh vào liên tục nên khắp phía đều xuất hiện vết nứt.
Cự thú Hỗn Độn nghiêng đầu, sau đó vung xích ra lần nữa.
Lần này nó không chỉ ném một, mà là rất nhiều sợi xích.
Hoa mặt quỷ hơi co rúm lại, tiếp theo hét lên càng thảm thiết hơn, bộ rễ quấy đảo làm cho cả gương mặt của Liễu Loạn Ngữ be bét máu thịt, không còn nhìn ra hình người nữa.
Cự thú Hỗn Độn chỉ tách một sợi dây xích ra để đối phó với đám Liễu Loạn Ngữ.
Nhưng lần mất khống chế vừa rồi khiển phương Chỉ Khanh hoài nghi về điều này.
Vừa rồi cự thú Hỗn Độn đột nhiên mất khống chế, đã phá hủy gần như toàn bộ vật báu hiếm lạ trên ngọn núi này.
Liễu Loạn Ngữ cảm thấy cả người lạnh như băng.
Hắn vẫn vô thức bảo vệ Nam Ly Nguyệt đang nằm trên lưng mình, nhưng cái bóng đen kia lại khiến người ta không sinh nổi lòng phản kháng.
màu đen, giam Tô Lâm An ở bên trong.
Tô Lâm An muốn trốn nhưng căn bản là không trốn được.
Kim thân của nàng dường như bị một lưỡi đao sắc bén chém vào, tạo thành một vết cắt rất sâu.
Rất nhiều người đã ra khỏi phòng, đi đến đầu phố.
Trong khoảnh khắc chạm phải hoa mặt quỷ, nó lập tức biến thành bột.
Bột rơi xuống bông hoa, còn phát ra tiếng
xèo xèo
như nướng thịt.
Ngọc bội rơi xuống đất, tuy vẫn chưa vỡ nhưng ở chính giữa đã xuất hiện một vết nứt nhỏ, còn ở ngay vị trí cổ của Củ cải đại tiên, giống như trên cổ bị đao chém vào.
Cậu bé khóc òa, trong lòng lo lắng không yên.
Bây giờ Tô Lâm An lo cho thân mình còn không xong, nhưng vẫn chia ra một phần niệm lực để ngăn cản.
Không ngờ sức mạnh của hoa mặt quỷ quá khủng khiếp, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, bởi vậy nàng chỉ có thể ngăn lại một phần.
Tô Lâm An:
...
Thật ra nàng có thể quay về, nhưng những người còn lại phải làm sao đây? Chẳng lẽ nàng phải trơ mắt nhìn họ bị quái vật giết chết ư? Nàng mắng:
Ấn Công Đức khốn kiếp! Sao người vẫn chưa nhốt con quái vật này lại? Nuôi dưỡng cái thứ như thế này
Để hóa giải sự tàn ác của nó thì cần phải có thời gian, thanh lọc từ từ.
Ấn Công Đức nói rằng mình có thể áp chế nó.
Điều này khiến hắn hiểu ra, con quái vật này giống như một con dao hai lưỡi vậy, rất có khả năng sẽ khiến chính mình bị thương.
Hắn không thể nhốt nó lại bằng cách cưỡng ép.
Ngọc bội của La Phi Diệp bay vút lên, nện xuống đóa hoa mặt quỷ.
Đó là ngọc bội khắc hình Củ cải đại tiên.
Sợi to nhất thì bằng cổ tay, sợi nhỏ nhất thì mảnh bằng sợi tóc.
Những sợi dây xích ấy cũng không tấn công Tô Lâm An mà bao vây bốn phía quanh nàng, tạo thành một cái lồng
Không ngờ thứ này lại không hề bị sợi xích của nó trói lại.
Cơ thể nó được ngưng tụ thành từ vô số hồn phách tàn khuyết, trên những gương mặt ấy đều lộ vẻ tò mò, ánh mắt nhìn Tô Lâm An như thể đang nhìn chằm chằm vào một món đồ chơi mới toanh mà thú vị.
mà người còn dám xưng mình là thần khí, muốn thay thế Thiên đạo sao?
Quy tắc do chính mình tạo ra mà còn không kiểm soát được, ngươi đúng là đồ vứt đi.
Đúng là chết còn ngoan cố.
Giọng nói của ấn Công Đức từ đâu vang lên.
Trong thời khắc nguy cấp này, nàng không chịu nghĩ cách tự cứu mình mà còn măng nó, đúng là đáng ghét.
Liễu Loạn Ngữ dùng toàn bộ sức lực phá vỡ ràng buộc, cần cổ bẻ gập theo một góc độ kỳ dị, trên mặt hắn đã nổi đầy gân xanh, nét mặt vừa vặn vẹo lại vừa hung tợn.
Liều Loạn Ngữ gầm to một tiếng, chen đầu mình vào khoảng giữa hoa mặt quý và mặt Nam Ly Nguyệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.