Chương 644: Hiến dâng
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1404 chữ
- 2022-02-07 12:45:19
Việc sử dụng niệm lực giáng lâm sẽ không gây ảnh hưởng đến bản thế.
Niềm lực của Tô Lâm An không chịu bất kỳ hạn8 chế nào của thương giới, không nằm trong phạm vi quản lý của Nam Cung Ly.
Theo lý, dù cơ thể nàng ở nhờ có bị 3phá hủy thì nàng cũng không bị tổn thương, muốn rút lui an toàn cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nếu vẫn còn thiếu, ôi chao, mình còn chưa đóng xong quan tài nữa.
Đám người đó rất dễ thương...
Mục Cẩm Vân nói khẽ.
Nàng quay về đi.
Núi Đại Dược.
Mười ngày quá dài, hắn cũng khó mà lường trước được trong thời gian đó sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nếu bởi niệm lực bị tổn hại, từ đó khiến thân thể nàng phải chịu những tổn thương mà cho dù hắn đã cắn nuốt vô số nguyên thân và hấp thu lượng tri thức cực lớn thì cũng không thể nhận biết được chúng, vậy thì...
Trong đầu Mục Cẩm Vân đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ.
Tô Lâm An bị nhốt trong chiếc lồng làm từ dây xích.
Con quái vật đó cũng không vội giết nàng mà dồn sức rung dây xích.
Hơn nữa trên dây xích còn mọc ra những chiếc xúc tu giống như rễ cây, không ngừng đâm vào người nàng khiến nàng buộc phải tránh qua tránh lại, giống như một con sóc bị nhốt trong lồng mua vui cho kẻ khác.
Ánh mắt hắn lướt qua trấn Thanh Thủy, lướt qua từng người ở phía dưới, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
Vậy thì hãy phá hủy niệm lực của nàng từ ngọn nguồn, cắt đứt mối liên hệ từ niệm lực đến nàng.
Niềm lực không còn tồn tại thì tự nhiên sẽ không gây ảnh hưởng tới thân thể nàng ở nơi đây.
Nàng phải chạy, di chuyển không ngừng, nếu không thì quái vật sẽ không vui, sẽ tấn công nàng.
Thân thể nàng càng lúc càng mong manh.
Nét mực trên bức tranh chứa đựng nàng cũng dần phai màu.
Tốt nhất nàng cũng liệu mà cố gắng hơn đi, thoát khỏi trói buộc để sống sót trở về.
Nếu bản thân nàng không làm được, ta chỉ có thể lựa chọn cách tệ nhất.
Hắn nhìn về phía cụ già cầm chiêng đồng.
Sau khi hiến tế mười năm thọ nguyên thì trông ông càng già hơn, răng đã rụng hết, giọng nói không còn vang dội nữa mà trở nên thều thào.
Mọi người đều giỏi lắm.
Cũng không biết có đủ hay không...
Ông lẩm bẩm, giọng rất khẽ nhưng không giấu được thần thức của Mục Cẩm Vân.
Tình huống 9hiện giờ đã vượt ra khỏi dự đoán của Mục Cẩm Vân.
Hắn nhìn bản đồ Sơn Hà, tính toán sơ qua, nếu như lúc này hắn6 bỏ thành Thất Tinh lại, chạy hết sức thì khoảng mười ngày là có thể tới được vị trí mà niệm lực của Tô Lâm An đáp xuốn5g.
Mười ngày...
Nhưng giờ khắc này, giọng ông lại vô cùng vang dội, tay đấm ngực kêu bộp bộp.
Ông giơ cao nắm đấm:
Tôi nguyện hiến tế mười năm thọ nguyên, giúp đỡ củ cải đại tiên một tay.
Lời vừa dứt, dường như có một luồng sáng toát ra từ đỉnh đầu ông rồi phóng thẳng lên trời.
Đốt trăm năm thọ nguyên, giúp chủ nhân đẩy lùi quân địch
Giấy vẽ trở nên ố vàng giống như trải qua sự mài mòn của năm tháng, phía dưới còn có những vết bẩn màu đen hiện ra, hệt như mọc mốc.
Nàng không thể cảm nhận được thân thể và nguyên thần của mình nhưng cũng biết chúng đã bị ảnh hưởng bởi niệm lực.
Giống như rễ của một cây đại thụ có thể lan rộng khắp thiên hạ, đòn công kích của cự thú Hỗn Độn có thể xuyên qua hư không, ảnh hưởng tới nàng ở ngoại vực xa xôi.
Năng lực chúng ta thấp kém, không thể giúp được gì nhiều!
Nhưng chúng ta cũng không thể không làm gì!
Ông đấm mạnh vào ngực mình:
Nếu không làm gì cả, trong lòng tôi không thể yên nối!
Tuổi tác của ông đã rất cao.
Bởi từ chất không tốt nên dù sống ở nơi đất lành, linh khí dồi dào, dùng không ít linh đan diệu dược, song tuổi thọ của ông vẫn kém xa những người khác bởi vì tu vi thấp kém.
Lúc này ông đã tóc bạc da môi, lưng cũng còng hết cả.
Ngay vừa rồi, suy nghĩ của hắn là phá hủy ngọn nguồn của niệm lực.
Giờ đây, những tín đồ đó đang nỗ lực hết sức mình để giúp đỡ Tô Lâm An.
Hãn thở dài nặng nề, tay nhéo mặt Tô Lâm An.
Nếu buộc phải nói có gì bất thường, đó chính là quá yên tĩnh, bốn bề yên vắng không một tiếng động.
Nàng không thể đáp lại tiếng gọi của hắn, giống như biến ý thức bị bao trùm một lớp kết giới.
Lại có phần giống như pháp quyết mà nàng am hiểu thời gian đình trệ, nguyên thần của nàng bị đông cứng, cách biệt với toàn bộ thế giới.
Mục Cẩm Vân nhìn những luồng sáng đó.
Ánh sáng chói mắt khiến hắn nhắm mắt lại theo bản năng.
Những luồng sáng này dường như đang phá vỡ bóng tối trong tim hăn, tạo thành một hố sâu.
Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
Người vừa lên tiếng là Hồng Phù.
Nàng ta quay đầu nhìn Sở Tài Nguyên bên cạnh, cười khẽ khàng.
Đoàn người đông nghịt quỳ từ miếu ra tới cổng trấn, tạo thành một hàng dài.
Tiếp đó, cụ già canh miếu gõ chiêng đồng trong tay.
Ông nói:
Chúng ta không biết củ cải đại tiên đã gặp phải chuyện gì.
Lập tức có người khua chiêng gõ trống, gọi tất cả mọi người ra.
Dù là người đang bể quan thì lúc này cũng bất chấp tất cả, cưỡng ép xuất quan.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều quỳ xuống trước miếu củ cải.
Sở Tài Nguyên ngẩng đầu nói:
Trăm năm thì trăm năm, ta cũng dâng trăm năm.
Hắn còn đang thầm nhủ, thật ra ta cũng không tin củ cải đại tiên cho lắm.
Kết quả hắn vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy dường như có thứ gì đó xông ra khỏi cơ thể.
Luồng sáng đó phóng thẳng lên trời, hợp lại với luồng sáng của những người khác, hội tụ thành một đại dương ánh sáng.
Bên trong nguyên thần của nàng hoàn toàn yên tĩnh, đến cả Khoa Đầu Hỏa bình thường om sòm là vậy cũng không hề lên tiếng.
Nó nằm im ở một góc, gọi nó cũng không đáp lại.
Nhìn bề ngoài thì không thấy thần thức của nàng có gì bất thường.
Nhưng hắn vẫn không dời mắt.
Hắn đứng trông ở bên cạnh thùng gỗ, nhẹ nhàng vuốt ve trán nàng từng lần một, giống như muốn lau sạch cái chấm đen ghê tởm ấy, xoa dịu đi những nếp nhăn giữa chân mày nàng.
Người trong trận Thanh Thủy đều đã cảm nhận được điều bất ổn.
Mục Cẩm Vân đốt hương ngưng thần.
Hắn cũng bố trí trận pháp củng cố nguyên thần, tiếp đó lấy một cái thùng gỗ, đổ đầy nước thuốc rồi ngâm cả người Tô Lâm An vào trong.
Cơ thể Tô Lâm An vẫn khẽ run rẩy.
Không lâu sau, giữa chân mày của Tô Lâm An xuất hiện một chấm nhỏ màu đen, nhìn kỹ thì hình như bên trong chấm nhỏ đó có một khuôn mặt.
Đến khi Mục Cẩm Vân ngưng tụ thần thức rồi nhìn lại thì thấy, bên trong chấm đen nhỏ có vô số khuôn mặt chen chúc, cắn nuốt lẫn nhau.
Hắn vốn mắc bệnh sạch sẽ, thấy thế thì con người co lại, muốn nôn ọe.
Đương nhiên, đây là lựa chọn tồi tệ nhất.
Trước mắt vẫn chưa tới bước đó.
Nếu như thật sự tới bước đường cùng thì hắn sẽ lựa chọn đánh cược một lần.
Thủ đoạn của nó, đúng là đáng sợ.
Cũng may lúc này sự chú ý của quái thú đã bị Tô Lâm An hấp dẫn hết, giảm đi rất nhiều áp lực cho những người khác.
Nó có rất nhiều thủ đoạn chưa từng dùng đến, lúc này có thể thử nghiệm lần lượt với nàng, thật sự rất thú vị.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.