• 2,159

Chương 645: Đèn lồng


Trong khi đi về phía cửa Hỗn Độn, hắn còn có thể chống lại sát ý vô tận và duy trì sự ổn định của biển ý thức.

Nhưng ngay sau đ8ó, trên người hắn đã hiện lên một lớp ánh kiểm, sau lưng cũng xuất hiện một thanh kiếm lớn.

Bóng kiểm hiện ra, kiểm tâm chính 3trực, trăm vạn tà ma hết đường xâm phạm.
Trong biển ý thức của Khương Chỉ Khanh, cây đại thụ vốn đứng sừng sững bất động cuối cùng cũng lay động vài cái.
Vài chiếc lá xanh non rơi xuống khẽ khàng, vừa vặn đáp xuống nơi kiếm linh bị vây khốn.
Một chiếc lá trong số đó còn rơi xuống mũi kiếm, chỗ đã chuyển sang màu đen.
Chỉ có điều, những nơi bị gặm đen đều đã biến thành màu trắng xám, không còn sáng lóa như trước nữa.
Cũng có vài chiếc lá rơi xuống người phương Chỉ Khanh.
Cơn đau đớn trong nguyên thần hắn dịu bớt, biển ý thức cũng không còn cuộn trào nữa vì có cây đại thụ trấn giữ.
Lúc đó ta buộc phải ẩn nấp bên trong cơ thể nàng để trốn quy tắc Thiên đạo.
Giờ đây quy tắc Thiên đạo đã không thể trói buộc ta nữa.
Ấn Công Đức tiếp tục nói, ý là Khương Chỉ Khanh bị thương thì nó cũng không bị ảnh hưởng.

Thiên hạ hiện giờ là thiên hạ mà ngươi muốn sao?
Khương Chỉ Khanh nói giọng khô khốc:
Rút kiếm!
Kiểm linh của hắn không thể gãy ở đây.
Lúc này Khương Chỉ Khanh cũng chẳng lo nghĩ được nhiều, hắn lấy tay túm luôn lấy sợi dây xích, muốn tạo ra một khe hở.
Khoảnh khắc tay hắn chạm vào sợi xích, thần hồn tức khác chấn động dữ dội.
Cả người hắn như bị kiến căn, tim như có vạn con sâu độc đang chui qua chui lại, khiến biển ý thức lập tức sôi trào cuồn cuộn, trên bầu trời xuất hiện vết nứt có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường.
Thế nhưng khi cơ thể nàng gần như trong suốt thì một lượng niệm lực hùng hậu bỗng trào vào cơ thể nàng, khiến bóng hình nàng lại được ngưng tụ chân thực hơn, và nàng cũng có sức đế vùng vẫy.
Kết quả, cự thú Hỗn Độn lại cảm thấy hứng thú với nàng hơn, đến ngay cả cửa Hỗn Độn nó cũng mặc kệ.
Cự thú buông lòng bàn tay đang kéo xích ghìm cửa, đồng thời kéo sợi dây xích chốt lồng giam lại, nhấc lồng lên gần mặt hơn rồi quan sát tỉ mỉ.
Hắn cũng vậy.
Hắn vừa dứt lời, ấn Công Đức bỗng tỏa ra ánh sáng xanh mãnh liệt.
Ánh sáng ở phần trên của con ấn chìm cả xuống phần dưới, giống như ép mảng đen bên dưới xuống không ít.
Vô số đôi mắt đỏ rực nhìn nó chăm chăm, ác ý trong ánh mắt giống như ngọn lửa bốc lên hừng hực, mưu đồ ập tới, đốt cây đại thụ và vùng biển ý thức ấy thành tro bụi.
Dây leo quật xuống càng lúc càng tới tấp, theo đó vẻ hung tợn trong những đôi mắt kia cũng biến thành nỗi đau đớn và lời van xin tha thứ.
Vô số tàn hồn bắt đầu kêu rên, nhưng từ đầu tới cuối cự thú Hỗn Độn vẫn chưa chịu nhận thua.
Những chỗ đã chuyển thành màu đen cũng có vô số khuôn mặt, chúng đang gặm cắn kiểm linh của hắn.
Khương Chỉ Khanh định rút kiếm ra, nhưng mắt xích vốn rất rộng bỗng co lại, siết chặt lấy kiểm linh của hắn.
Kiếm linh không thể thu nhỏ, bị siết tới mức không nhúc nhích nổi.
Nó vẫn túm lấy dây xích, kéo ra phía ngoài, khiến một cánh cửa bị kéo sập ra sập vào liên hồi.
Một tay nó kéo cửa Hỗn Độn, một tay rung cái lồng đang nhốt Tô Lâm An, chơi đùa rất vui vẻ.
Một chốc một một lát thì cánh cửa chưa thể hỏng được ngay, nhưng Tô Lâm An thì đã không chịu nổi nữa.
Dường như có vô số câu chuyện chất chứa sau giọng nói đó, khiến người nghe được cũng hơi ngẩn người.
Bên trong con quái vật tập hợp vô số tàn hồn này chắc chắn có một nguyên thần mạnh nhất, chi phối ý chí của những tàn hồn khác.
Kẻ vừa lên tiếng là ai đây? Nghĩ tới những lời miêu tả của Khương Chỉ Khanh về ấn Công Đức cùng với chính lại lịch của nó, Tô Lâm An thầm nghĩ, chẳng lẽ người này là kẻ luyện chế ra ấn Công Đức.
Theo nó thấy thì Khương Chỉ Khanh đúng là một người chấp pháp rất tốt, chỉ có điều 5vẫn cần rèn luyện.
Đại đạo vô tình, mà một kẻ chấp hành quy tắc thì không thể bị tình cảm chi phối, để tránh làm trái sự công bằng công chính.
Giờ hắn đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, nhưng vẫn chưa đủ.
Lá xanh dính lên những khuôn mặt đang gặm cắn kiếm linh.
Chúng đồng loạt kêu lên the thé và nhanh chóng bay màu.
Một làn khói xanh bốc lên từ mũi kiếm, sau đó vết đen biến mất.
Cũng có khả năng sau khi vị đại năng ây chết đi, nguyên thân đã bị hút vào trong đó.
Không đúng, trước đây ấn Công Đức không thể tự thu hồn được.
Quy tắc ban đầu là do đại năng đó đặt ra, hơn nữa mọi thứ đều do ấn Công Đức tự nói ra.
Tô Lâm An ở bên trong lồng, cách cụ thủ Hỗn Độn chưa tới một thước.
Trước hết nàng nhìn thấy một luồng khí đen, tiếp đó là vô số khuôn mặt lít nha lít nhít.
Mỗi một khuôn mặt đều trông vô cùng đau đớn, nhưng rồi lại cười một cách điên cuồng với nàng.
Là vị đại năng phát hiện ra ấn Công Đức có vấn đề và phong ấn nó rồi chôn sâu dưới địa cung?
Theo quy tắc phán xét của ẩn Công Đức, chỉ cần người từng giết người thì đều là kẻ ác.
Vậy thì chưa chắc mỗi người trong đây đều là kẻ hung ác tày trời.
Khi vừa cắm lưỡi kiếm vào mắt dây xích thì hắn chưa cảm thấy có điều gì khác lạ, nhưng khi hắn vừa quấn dây xích lại thì một nửa người của cự thú Hỗn Độn ở đầu kia sợi xích đã quay lại.
Đầu của nó như bị chia làm hai, một phần vẫn nhìn Tô Lâm An, một phần thì quay ngược lại nhìn Khương Chỉ Khanh.
Một tay nó vẫn rung dây xích trong tay, ném Tô Lâm An qua lại chơi đùa, nhưng tay còn lại thì tóm lấy sợi xích đang quấn trên người nó.

Đợi...

Đợi đã.
Giọng nói đó khàn đặc.
Lần này không phải vô số tiếng hát cùng vang lên mà chỉ có một giọng nói duy nhất.
Giọng khàn đặc nhưng không khó nghe, giống như tiếng giấy ráp cọ vào tảng đá, trầm thấp lại tang thương.
Không hề có động tác thừa nào, nó chỉ đơn thuần túm chặt lấy sợi xích.
Nhưng Khương Chỉ Khanh lập tức phát hiện ra sự bất thường.
Kiểm linh của hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó thanh kiếm dần biển đen từng tấc một, bắt đầu từ mũi kiếm.
Nhưng ngay sau khi tình hình của hắn tốt hơn thì cự thú Hỗn Độn đã ra tay.
Lần này, nó không chỉ túm lấy dây xích mà còn kéo mạnh một cái.
Việc nó dùng sức kéo sợi xích khiển cửa Hỗn Độn bị va đập lạch cạch, tiếp đó dây xích không ngừng cọ xát với cửa soàn soạt, như thể muốn của đứt cánh cửa.
Rốt cuộc chân tướng là thế nào, nó có giấu giếm gì không thì nàng cũng không rõ.

Đợi đợi đợi đợi...

Đợi cái gì? Nó đang đợi cái gì, hay là đợi ai? Đợi một người? Tô Lâm An suy nghĩ cực nhanh, xem có thể thông qua chuyện khắc sâu trong ký ức của hắn để đánh thức thần trí của hắn không, như vậy thì mọi người đều được cứu.
Cự thú Hỗn Độn cũng không hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của ẩn Công Đức.
Bên trong ấn Công Đức, ánh sáng xanh tiếp tục rọi xuống.
Cành cây đại thụ thì hóa thành vô số dây leo, quật liên tiếp xuống dây xích khiến cự thú Hỗn Độn lảo đảo vài bước, quay hắn đầu về phía ấn Công Đức.
Hắn phải gánh chịu hậu quả của việc hành động theo tình cảm, sau khi nhận được bài học đích đáng thì mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.
Khương Chỉ Khanh không dùng tay túm trực tiếp lấy dây xích mà vung trường kiếm ra, cắm vào mắt xích.
Tiếp đó hắn xoay cổ tay, quấn dây xích quanh thân kiểm, định kéo nó về.
Vô số tiếng gào thét truyền ra từ trong cánh cửa khép hờ khiến hắn thầm thấy kinh hãi9, nhưng không thể khiến tinh thần của hắn dao động.
Khương Chỉ Khanh đi tới bên cạnh cửa.
Ấn Công Đức nhìn hắn một các6h lạnh lùng, cũng không mở miệng ngăn cản.

Đến lúc người đưa ra lựa chọn rồi.
Ấn Công Đức nói.
Từ bỏ việc cứu Tô Lâm An để bảo vệ bản thân hay là cưỡng ép kéo dây xích, thu hút sự chú ý của cự thú Hỗn Độn, khiển biến ý thức của bản thân bị tan vỡ, Khương Chỉ Khanh phải đưa ra lựa chọn.

Giờ khác với lúc trước khi ta ở chỗ Tô Lâm An.
Nàng nín thở, tập trung suy nghĩ, không muốn bỏ lỡ chữ nào của hắn, muốn chộp được thông tin cứu mạng từ đó.


Đèn lồng.
Cuối cùng cự thú Hỗn Độn cũng thốt ra được điều muốn nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.