• 2,159

Chương 646: Kiên trì


Tay nàng đang run, nàng lật tìm một lượt toàn bộ những bình đã được đánh giấu trong pháp bảo trữ vật, ra sức lắc những chiếc bìn8h đó, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đổ ra được viên đan dược nào, mà nước mắt thì đã rơi đầy mặt.

Trên đường đến đây,3 để duy trì sự sống cho nàng, Liễu Loạn Ngữ và La Phi Diệp đã dùng hết toàn bộ đan dược tích trữ trước đó, giờ chỉ còn lại đan 9dược do bọn họ luyện chế.
Vết thương sẽ vĩnh viễn không lành lại, da thịt trên mặt thối rữa hết, còn đầy mùi hôi thối.
Hiện tại, mặt của cha cũng bị thối rữa.
Dường như Nam Ly Nguyệt đã hiểu những lời Liễu Loạn Ngữ chưa nói ra.

Không sao cả, bất kể đi đâu, gia đình chúng ta cũng đều ở bên nhau.
Nàng vỗ nhẹ lên bàn tay Liễu Loạn Ngữ.
Nàng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy gia đình họ đang nắm lấy tay nhau, mỉm cười nhìn nàng.
Bọn họ đang vận chuyển linh khí, biển ý thức trong nguyên thần cuộn trào, đến cả Khang Khang cũng không ngoại lệ.
Nó biết thật ra Củ cải đại tiện không lợi hại như vậy, tu vi còn kém xa tổ gia gia.
Nếu so với tiên tôn và ma tên trên thượng giới thì Củ cải đại tiên không hề đáng để nhắc tới.
Vậy mà một đứa bé non nớt như thể cũng đã có suy nghĩ giống nàng.
Đúng là đứa con ngoan của nàng.
Đây là tóc, nhưng cũng phải ăn.
Nam Ly Nguyệt nhét lọn tóc vào miệng Liễu Loạn Ngữ.
Nàng được mẹ và người trấn Thanh Thủy tôn thờ như vậy là vì nàng xuất hiện đúng lúc mẹ cần sự giúp đỡ nhất, là vì hạ giới bị hạn chế giống như ếch ngồi đáy giếng.
Nhưng nó là đứa bé biết nhớ ơn, biết Củ cải đại tiên là ân nhân cứu mạng của gia đình mình, nên dù biết nàng không lợi hại thì nó vẫn cung phụng nàng theo cha mẹ, vẫn hết sức quyến luyến nàng.
Chúng ta.
Hắn nói ra hai từ đầy khó nhọc, còn chưa kịp nói tiếp thì một đoạn rễ đã chui ra từ miệng hắn khiến Nam Ly Nguyệt kinh hồn khiếp vía.
Nhưng ngay sau đó, nàng đột nhiên ngừng khóc, từ từ bình tĩnh trở lại.
Nàng có thể sống sót, đây là niềm an ủi lớn nhất đối với bọn họ.
Khang Khang cũng biết tình hình đang rất hiểm nghèo, đã tới thời khắc sống còn.
Nàng có thể nhìn thấy rõ khí đen đang vặn vẹo phía dưới da hăn, vừa tanh máu vừa đáng sợ.
Hắn đau tới mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cơ thể run rẩy nhưng từ đầu tới cuối không hề thốt ra một tiếng rên rỉ nào.
Gia đình nó có thể ra đi một cách vẻ vang, hoàn chỉnh.

Mẹ, trong này vẫn còn rễ củ cải.
Rễ củ cải dư ra năm đó đều được cất trong túi phúc này.
Tay còn lại của Khang Khang thì ôm lấy cổ La Phi Diệp.
Trong lòng bọn họ đã quyết định.
Hóa thân của Củ cải đại tiên cũng bị nó nhốt vào trong lồng.
Từ sau khi tới núi Tiểu Dược và đi theo tổ gia gia học luyện đan, nó không còn sùng bái Củ cải đại tiên như trước nữa.
Các ngươi chết ta cũng không ra được.
Nam Ly Nguyệt tưởng rằng nàng vì cứu họ mà không chịu rời đi.
Để tránh liên lụy tới nàng, bọn họ cam tâm chịu chết.
Nó biết Củ cải đại tiên giáng xuống bằng niệm lực chứ chân thân của người không ở đây, nên nó muốn nói:
Củ cải đại tiên đừng lo cho chúng con nữa, người mau chạy đi.
Chắc chắn Củ cải đại tiên không muốn vứt bỏ bọn họ nên mới không chạy.
Vậy bọn họ, có thể tự chết trước không? Chỉ có điều trước khi chết, Khang Khang muốn thử xem có thể chữa khỏi mặt cho cha không.
Nàng sẽ cố gắng hết sức để cứu người, nhưng chắc chắn nàng cũng không hề muốn trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Giống như nàng hứa với Mục Cẩm Vân, nàng sẽ không hy sinh bản thân vì người khác.
Khi nàng đưa tay ra, mớ rễ cây hình thành từ khí đen trong miệng Liễu Loạn Ngữ vẫn đang vặn vẹo.
Ngay khi lọn tóc đen được bỏ vào miệng hắn, những sợi rễ ấy bèn quấn lấy nó.
Nó lau nước mắt, nói:
Mẹ, mẹ quên câu chuyện mẹ đã kể con nghe lúc trước rồi sao?

Năm đó mặt mẹ trúng độc Hồng Nhan Khô, chính là sợi rễ nhỏ đã chữa khỏi cho mẹ.
Sợ rễ nhỏ ấy do Củ cải đại tiên cho Nam Ly Nguyệt, sau đó nàng mới biết, đó là rễ của Củ cải đại tiên, cũng chính là tóc của Tô Lâm An.
Độc Hồng Nhan Khô làm khuôn mặt thối rữa.

Tự bạo xong thì nguyên thần của các ngươi sẽ dính lên người con quái vật xấu xí này, các ngươi có thấy vui không?
Tô Lâm An hù dọa.

Ta cũng không cần sự hiến tế của các ngươi!
Trên người La Phi Diệp vẫn còn ít đồ trang sức củ cải.
Những điều nàng làm đều là việc bản thân có đủ khả năng thực hiện.
Nếu có thể rời đi thì nàng đã đi rồi, sau đó trốn ở ngoại vực mà buồn bã, hoặc là lập lời thề báo thù cho bọn họ.
Nàng ấy đã trả giá rất nhiều, rất nhiều để cứu bọn họ, không thể khiến nàng ấy chịu khổ theo họ nữa.

Chúng...
Ở phía sau, La Phi Diệp đang ôm Khang Khang vừa moi ra được từ đống đổ nát.
Hắn cũng gật đầu nói:
Đúng, gia đình thì phải ở cạnh nhau, chết cũng chết cùng nhau.
Miệng thì nói vậy nhưng hắn lại thầm cảm thấy may mắn là sư muội không ở đây.

Đừng khóc.
Hắn nắm ngược lấy tay Nam Ly Nguyệt, siết thật chặt:
Không, không đau.
Bông hoa đó không chỉ đầm vào máu thịt hắn mà còn đâm vào cả nguyên thần.
Hắn cảm thấy cơ thể mình đang bị khoét sạch, thể xác và nguyên thân đều bị tổn thương tàn tạ, Chắc chắn hẳn không thể sống nổi.

Ta Nam Ly Nguyệt, Liễu Loạn Ngữ, Liễu Khang, La Phi Diệp tự nguyện hiến tế sinh mệnh, giúp Củ cải đại tiên thoát thân.
Hiển tể cả sinh mệnh, điều mong cầu lại không vì mình.
Tô Lâm An cầm đèn lồng, nghe thấy lời nguyện cầu của bọn họ mà toàn thân cũng chấn động.
Trong những ngày bị tổ gia gia hù dọa, tín ngưỡng của Khang Khang đối với củ cải đại tiên đã đạt tới đỉnh điểm.
Mặc dù tu vi của nàng không cao nhất nhưng trong lòng Khang Khang, nàng chính là người lương thiện nhất, ấm áp nhất và lợi hại nhất.
Nàng nhận lấy túi phúc, cởi sợi dây buộc miệng túi ra rổi dốc ngược túi.
Một lọn tóc đen được quấn lại bằng dây rơi ra khỏi túi, rớt xuống lòng bàn tay nàng.
Hắn rất muốn Nam Ly Nguyệt và Khang Khang, cả La Phi Diệp có thể sống sót.
Nhưng hắn chẳng có cách nào, không có cách nào cả! Chỗ dựa duy nhất của bọn họ là Củ cải đại tiện, nhưng hiện tại Củ cải đại tiên cũng khó bảo vệ được bản thân.
Bọn họ, đang muốn tự bạo nguyên thần.
Tô Lâm An vội vàng ngăn lại:
Đừng, không có tác dụng đầu.

Mẹ mau chữa mặt cho cha đi.
Nó thoáng dừng lại rồi nói tiếp:
Mẹ, mẹ bảo Củ cải đại tiên mau chạy đi, đừng lo cho chúng ta nữa.
Nam Ly Nguyệt đột nhiên mỉm cười.
Dù Khang Khang đã sống mấy trăm năm nhưng trong mắt nàng, nó vẫn chỉ là một đứa bé.
Nếu lấy nó ra thì thân thể được luyện chế này sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Khang Khang thích cơ thể này, nhưng hiện giờ, nó càng hi vọng cha sẽ không phải chịu đau đớn nữa.
Chúng căn bản không có chút tác dụng nào.
Đan dược mà Củ cải đại tiên để lại đã hết! 6Tất cả đều được dùng cho nàng.
Cha đang đau quá.
Khang Khang nhìn cha như vậy cũng cảm thấy xương cốt của mình đau theo.
Vì cứu nàng, mặt Liễu Loạn Ngữ đã bị quái vật cắn.
Giờ đây mặt hắn be bét máu th5ịt, đóa hoa mặt quỷ cắm rễ trên mặt hắn, vô số chiếc rễ đã đâm sâu vào da thịt.
Lòng nàng hết sức buồn phiền.
Thật ra nàng không hề cao thượng như vậy.
Trước mặt họ, Tô Lâm An cảm thấy trái tim mình vừa tăm tối lại vừa nhỏ bé.

Không được phép tự bạo!
Hơn nữa, nếu không còn một nửa, kiếp sau cha và mẹ không nhận ra nhau thì phải làm sao? Nó nhanh chóng tháo cơ thể ra.
Đầu tiên nó tháo tay, để lộ xương ngón tay ra, tiếp đó dùng xương ngón tay để khoét xuyên qua máu thịt ở ngực, móc ra một lá bùa hộ mệnh ở chỗ lồng ngực.
Nó biết, có lẽ chữa khỏi rồi cũng chẳng sống được tiếp.
Con quái vật đó quá đáng sợ, đến tổ gia gia cũng chết trong tay nó.
Vốn dĩ chỉ định còn nước còn tát, song Nam Ly Nguyệt thấy vậy, mắt khẽ chớp một cái, nước mắt cũng chảy ra.
Tiếp đó, một tay nàng nắm chặt Liều Loạn Ngữ, một tay nắm lấy bàn tay đã không còn máu thịt của Khang Khang.
Đó là một cái túi phúc màu đỏ, được Liễu Loạn Ngữ bỏ vào khi luyện chế thân thể này.
Túi phúc đại diện cho lời chúc phúc chân thành nhất, giấu ở vị trí trái tim.
Nàng bèn thi triển niệm lực, giúp bọn họ tạm thời ổn định lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.