• 2,159

Chương 652: So tài


Trường đã cho nghỉ một ngày.

Phần lớn phu tử của trường là tu sĩ ở trấn Thanh Thủy.

Không ngờ người ta nhớ nhất lại không phải thấy Sở.
Một đệ tử cảm thán,
Bao giờ thấy Trữ mới quay lại đây? Các phu tử cúng tế mất bao lâu nhỉ, hay là chúng ta sang đó giúp một tay?


Không có phu tử thì không tu hành luôn à?

Vẽ trận bàn xong rồi? Phù văn thuộc được mấy cái?
Đại sư huynh của lớp Trận pháp nghiêm mặt khiển trách,
Lần trước bị Công chúa măng còn chưa chữa sao?
Đại sư huynh, cả người ta chẳng còn tỷ sức nào.
Tô Lâm An cười nói:
Khống chế thần thức tốt thì sẽ làm được như thế.
Tất cả đều cảm thấy kính nể Tô Lâm An vô cùng.
Tô Lâm An quay đầu nhìn Mục Cẩm Vân,
Chàng có muốn thử không?
Mục Cẩm Vân nhìn sang viên linh châu.

Thần thức khô cạn rồi hả?

Phải đó, khô rồi, cạn rồi.
Biển ý thức giống như ruộng khô nứt nẻ vậy.
Gã thuận miệng đáp lời, nhưng lúc nói xong mới thấy có gì đó sai sai.
Giọng nói vừa nãy không phải của đại sư huynh...
Mà giống như của...
May mà hôm nay tâm trạng của Mục Cẩm Vân rất tốt, hắn còn kiên nhẫn đáp lời:
Nguyên thần của hai ta không phân cao thấp, tám lạng nửa cân.

Lúc riêng tư thì bọn ta sẽ tìm một vùng đất cấm không có sinh linh khác để so tài

Thật ra ta rất hy vọng ngày nào cũng được giao lưu thần hồn như thế, tiếc là...

Mục Cẩm Vân thở dài rồi nói với giọng tiếc rẻ,
Công chúa của các ngươi quá bận rộn, không có nhiều thời gian như thế

Thế là hắn đổi lại:
Vậy nếu lười biếng thì đừng ăn cơm nữa.
Đám đệ tử:
...

Mau mau luyện tập, không được lười biếng!
Một đệ tử to gan lấy hết can đảm hố lên:
Thể Công chúa và Phò mã có thể đấu với nhau một trận để bọn ta học hỏi được không?
Tô Lâm An nhìn về phía Mục Cẩm Vân.
Thần thức của nàng rất mạnh, nàng vô cùng tự tin.

Thấy cả chưa, cứ đấu với nhau như vậy.

Nàng lại vẽ thêm nhiều đường thẳng khác xung quanh viên linh châu, thu hẹp không gian của linh châu.
Ai nấy đều nhìn đến nỗi há mồm trợn mắt, lại nghe thấy Mục Cẩm Vân nói:
Tu luyện cho tốt.

Còn phải trông chờ các ngươi đi vá trời đấy.

Nếu các ngươi dám lười biếng thì cho đi giữ thành.
Đám đệ tử:
...

Thật ra chúng ta sẵn lòng đi giữ thành!
Đại sư huynh nói với giọng trầm thấp,
Giữ thành không phải hình phạt, đó là sứ mệnh.
Mục Cẩm Vân liếc nhìn hắn ta rồi khẽ gật đầu.
Sau này đến lúc hắn ta giữ thành thì hắn có thể chú ý hơn, rèn luyện năng lực cho hắn ta.

Cường độ chỉ mới thế này thôi mà các ngươi đã không chịu được, nếu ta và nàng ấy đầu với nhau thì chắc thành Thất Tinh không còn tồn tại mất.
Lợi hại đến vậy sao? Thật hay giả đây? Dù người khác có tin hay không thì gã đệ tử vừa đề nghị kia cũng tin rồi.
Tuy gã chưa quỳ xuống nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, nguyên thần gã như đứng giữa hư không vô tận, mà gã thì nhỏ bé như hạt bụi, còn đối phương chính là trời sao mênh mông.
Cả người gã giật bắn, sau đó ngồi bật dậy như cá chép búng đuôi, đầu rụt lại như chim cút,
Điện, điện hạ.

Ta phát hiện khả năng khống chế thần thức của các người vẫn còn rất yếu.
Tô Lâm An nói,
Trình độ thế này mà đã bảo thân thức khô cạn sao?

Ta biết được một cách tu luyện thần thức, có thể ép khô thần thức hoàn toàn.
Tô Lâm An móc một viên linh châu ra rồi gọi hai người bước khởi hành, một là gã đệ tử vừa nói
thần thức khô cạn rồi
, người còn lại là đại sư huynh.

Dùng thần thức của các ngươi để đẩy viên linh châu này.

Nó có thể hấp thu thần thức của các ngươi, đến khi thần thức khô cạn hoàn toàn.

Nhưng nó sẽ không chủ động, cần các ngươi tự đưa thần thức vào.
Lại còn giao lưu thần hồn lúc riêng tư.
Nói mấy lời này trước mặt nhiều người như vậy, đúng là không biết xấu hổ, giở trò lưu manh! Tuy chỉ có nàng hiểu được, nhưng nàng vẫn cảm thấy khá ngượng ngùng, đến nỗi vành tai cũng ửng đỏ.
Nhưng đứng trước Mục Cẩm Vân, nói thật lòng là nàng cũng không nắm chắc phần thắng.
Bây giờ Mục Cẩm Vân là Trùng vương của trùng Huyết Duyên, thần thức lại càng mạnh hơn.
Bây giờ mọi người đều cảm thấy thân thức
mệt mỏi, không có hứng thú để làm việc.

Nếu thi triển thần thức quá mức thì linh châu sẽ vượt ra khỏi đường thẳng này, như thế cũng tính là thua.

Tương tự, khống chế thần thức không tốt thì sẽ càng bị hấp thu nhanh hơn, thời gian cầm cự được càng ngắn, như vậy cũng bị tính là thua cuộc.
Nàng nói đến đây, mọi người đều nhìn thấy viên linh châu vốn đang lảo đảo đột nhiên nhảy lên một cách linh hoạt.
Nó di chuyển qua lại giữa những đường thẳng chằng chịt, nhưng tuyệt nhiên không chạm vào bất kỳ đường nào.
Thua kém nhiều như thế, khiến gã cảm thấy lời nói vừa nãy của mình quả là có tội.
Ấy vậy mà vẫn có người không sợ chết, lên tiếng hỏi:
Rốt cuộc giữa Công chúa và Phò mã, ai lợi hại hơn ai?
Thật ra bọn họ cảm thấy chẳng ai xứng với Công chúa cả.
Hẳn chuyển đề tài
Nên là các ngươi phải cố gắng tu hành, sớm ngày chia sẻ áp lực với nàng ấy.
Các đệ tử đều gật đầu đáp phải, cảnh tượng vô cùng hài hòa.
Tô Lâm An cười thoải mái tự nhiên, còn trong lòng thì đã thầm mắng Mục Cẩm Vân hàng vạn lần.
Sau đó nàng ném viên minh châu lên đường thẳng ấy,
Ngươi, dùng thần thúc đẩy nó.
Đại sư huynh bị điểm danh bèn sử dụng thần thức bao phủ lên viên linh châu.
Linh châu bị thần thúc đẩy thì dịch về phía bên kia của đường thẳng.
Đồ ăn hôm nay không có tác dụng dưỡng thần, thần thức của ta khô cạn rồi, không vẽ được.
Bây giờ, võ giả ngoại vực dù đang tu hành ở lớp nào cũng phải tu luyện thần thức, cường độ nguyên thần của mọi người đều đã tăng lên rất nhiều.
Pháp thuật của giới chân tu có liên quan đến trạng thái của nguyên thần, thần thức khô cạn thì sẽ không làm được rất nhiều chuyện.
Nhưng ông ấy lại thích thử thách với những món ăn cực kỳ phức tạp, một món có thể hầm trong vài ngày 5hoặc thậm chí lâu hơn, đa số đệ tử đều không được thưởng thức.
Món ăn do những người khác làm thì chỉ tàm tạm thời.
Để đỡ chán thì hai người lập thành một nhóm, vừa rèn luyện thần thức, vừa có thể so bì cường độ thần thức với nhau.
Nếu như thấy hứng thú thì còn có thể đặt cược để kiếm chút tiền thưởng.
Tô Lâm An vẽ một đường thẳng giữa không trung.
Trước đây tu vi của hắn thấp thì nàng còn có chút cơ hội thăng, nhưng hắn đã tu luyện ở khu vực bị chiếm đóng lâu như vậy, còn cắn nuốt trùng Huyết Duyên cấp thống lĩnh, giờ thì nàng chẳng thể chắc được ai thắng ai thua.
Mục Cẩm Vân nói với giọng hờ hững:
Không đâu.
Một luồng uy áp thần hồn vừa được thi triển, những người còn lại đều cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, suýt nữa đã quỳ xuống.
May mà các đệ tử đều rất tự giác, dù không có9 thầy vẫn chăm chỉ tu luyện, chỉ là cơm ở nhà không ngon bằng ở trường, ăn cũng chẳng được nhiều nữa.
Người học thực tu giỏi nhất 6chính là Tùng lão thành chủ.
Thấy đám đệ tử vẫn không ngừng truy hỏi, Tô Lâm An rất lo Mục Cẩm Vân sẽ nổi giận.
Hẳn cáu lên thì người bình thường không chống đỡ nổi đâu.
Đang quen ăn ngon lại đột nhiên phải ăn những món bình thường, nhất thời họ cảm thấy nhạt nhẽo quá.

Các phu tử đi đâu cả rồi?

Họ đều đi cầu phúc cho Củ cải đại tiên,8 nào còn tâm trí đâu mà dạy học nữa.
Chưa kể, bọn họ cũng không để tin tức củ cải đại tiên bị thương truyền ra ngoài, thế nên đệ t3ử trong trường đều rất buồn bực, chẳng hiểu tại sao tự dưng trường lại cho nghỉ học.

Ngươi, đẩy về phía này.
Hai luồng thần thức ra sức tác động lên linh châu.
Viên linh châu cứ di chuyển qua lại hai phía của đường thẳng.
Viên linh châu chợt nổ tung, nhưng nó không vỡ vụn hoàn toàn mà biến thành vô số viên linh châu nhỏ hơn.
Chúng bay rợp trời, dịch chuyển giữa những đường thẳng, nhưng vẫn không hề chạm bất cứ đường nào.
Nhưng chẳng ngờ công chúa lại chọn một tên thư sinh ẻo lả thế này.
Dù rằng hắn đã chiến thắng các dũng sĩ khác trong nghi lễ kết hôn, nhưng trong lòng mọi người vẫn cảm thấy hơi không phục.
Bọn ta thừa nhận là thực lực của dũng sĩ bọn ta không bằng người, nhưng Công chúa của bọn ta mạnh mà.
Nếu ngươi kém hơn Công chúa thì ngươi không xứng với ngài ấy.
Thường ngày linh thực của bọn họ đều do nhóm thấy Trữ làm, có tác dụng tăng trưởng linh khí, bồi bổ nguyên thần.
Đồ ăn hôm nay cũng có, nhưng chất lượng kém xa trước đây.
Nàng là nữ ma đầu giỏi mê hoặc, sao lại xấu hổ vì mấy lời đen tối này được cơ chứ, nhất định là do trời quá nóng! Tô Lâm An vội vã ném lại một túi linh châu rồi rời đi.

Có điều nàng không lập tức quay về theo ý của Mục Cẩm Vân mà còn dạo qua các lớp khác một vòng, phổ biến cách rèn luyện thần thức.

Đợi đến khi sắp xếp xong xuôi, nàng mới ngoắc ngón tay vào lòng bàn tay của Mục Cẩm Vân, khi hắn quay lại thì nàng nhanh chóng ném cho hắn một ánh nhìn quyền rū.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.