• 2,167

Chương 653: Xương cốt


May mà về cơ bản nàng đã có thể chắc chắn, trước mắt trùng Huyết Duyên không thể chủ động vượt qua hư không để tiến vào giới tu chân.

Năm đó,8 đám trùng ký sinh trên người các võ giả đi cùng nữ vương vào giới tu chân đã đi qua cây cầu bằng máu thịt của Thần hoàng.

Kết quả thì sao? Cây đã bị hủy, đến gốc cũng bị nhổ lên, không còn lại chút rễ nào.
Nó mạo hiểm lang thang trong hư không, vậy mà đến một chút cặn cũng không tìm thấy, trái lại tìm thấy một chuỗi thủ Phệ Cân dài đang ngỡ ngàng hoang mang, con nào cũng hết sức thê thảm.
Rõ ràng hư không là nhà của bọn chúng, gió bão trong hư không chỉ như gãi ngứa.
Kết quả là bây giờ hư không loạn như vậy, chỗ nào cũng có kẽ nứt, gió bão, mưa thiên thạch, đến cả bọn ta cũng sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Nhưng hư không là nhà của bọn chúng, cho dù nhà mình đột nhiên gặp chuyện khó khăn thì bọn chúng cũng không muốn rời bỏ.
Cái này cũng giống như việc cá không rời được nước, chim không rời được bầu trời xanh, thú Phệ Căn cũng không bằng lòng rời khỏi hư không vô tận.
Nàng cho niệm lực giáng lâm không chỉ để quan sát nhà tố bên trong hư không mà còn để nghĩ cách tìm Lý Chiêu Chiêu.
Cũng không biết tin núi Đại Dược bị hủy diệt đã truyền ra ngoài chưa.
Chuyện này là sao đây, sao đám thú Phệ Căn lại xuất hiện hết ra thế này.
Vốn dĩ năng định giáng lâm bức tượng ngọc, nhưng sau đó phát hiện ra việc di chuyển sẽ rất khó khăn nên đã thôi.
Hoa Tang Lam mọc trên người nó cũng thi nhau rung lên.
Nó nhìn thấy Tô Lâm An thì lập tức há hốc mồm,
Ta nhớ người muốn chết.
Tô Lâm An cho niềm lực đáp xuống, bây giờ lại bước ra từ trong tranh nên xem như không có cơ thể thật sự.
Bên ngoài nhà cổ có kết giới, nó không xông thẳng vào mà chủ động nói chuyện với đám Nam Ly Nguyệt.
Sau khi nói rõ thân phận và cho các hậu bối bảo vệ nhà tổ, nó đã tiến vào một cách thuận lợi, cũng được biết không lâu nữa bọn họ sẽ gặp lại Tô Lâm An, thể là nó dự định ở lại.
Chúng ùn ùn theo đuổi nó, khiến nó muốn cắt đuôi cũng không được.
Vốn dĩ thú Phệ Căn không phải loài sống bầy đàn, nó cũng thích hành động một mình, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ vứt đám hậu bối lại, chỉ đành kéo theo một cái đuôi dài, lang thang trong hư không.
Thực ra nàng đã tưởng rằng nhà tổ sẽ hơi trầy trật khi xuyên qua hư không, nào ngờ lúc niệm lực lướt qua, nàng đã phải ngớ người.
Trong nhà tổ có rất nhiều đồ trang sức liên quan đến nàng, còn có một bức tượng ngọc trên đỉnh núi, tầm nhìn rất tốt, có thể quan sát rõ tình hình xung quanh nhà tổ.
Nhưng ai có thể ngờ được, sự tình lại tiến triển theo hướng xấu làm bọn chúng không còn đường nào để đi!
Không biết kẻ nào thất đức đã hủy cây Kiến Mộc!


Bọn ta nấp trong hư không là vì cái gì?
Thú Phệ Căn nói mà giọng rưng rưng,
Chính là vì rễ của cây Kiến Mộc, là vì cái ăn, vì cái ăn...

Khang Khang:
Củ cải đại tiên, khi nào người đến?

Củ cải đại tiên, con nhớ người.

Ngày nào con cũng nhớ đến người.

Dù sao thì con cũng không cần ngủ, không cần ăn cơm.

Con phải nhớ người mọi giờ mọi khác, như vậy người muốn đến là đến được ngay.

Mẹ phải chăm sóc cho cha, cha thường ngủ mê man.
La đại ca cũng không có nhiều thời gian bằng con.
Nếu tin ấy đã lan truyền đi thì hắn là Lý Chiêu Chiêu cũng sẽ có chút động tĩnh.
Thần thức và niệm lực có thể tách rời nhau, đồng nghĩa với việc nàng có thể làm được nhiều thứ cùng một lúc.
Những con trùng H3uyết Duyên đó không bị trận pháp giới hạn, sau khi lọt vào giới tu chân thì bị phong ấn.
Những nơi phong ấn đã trở thành vùng đất cấm đối vớ9i các sinh linh giới tu chân.
Cơ thể nó đã thu nhỏ lại rất nhiều, nếu không thì ngọn núi đó căn bản không đủ cho nó nằm bò ra.
Nó ngủ vừa ngày lại vừa chảy nước dãi, kẽ răng còn ngậm nửa con linh thú đã nướng chín.
Nhưng dù gì cũng là được vẽ ra, sau khi bị thổi một hơi thì nàng cảm thấy đường nét toàn thân nhạt đi phần nào.
Nàng chau mày nói:
Ngươi thổi nhòe ta rồi.

Niềm lực hả?
Thú Phệ Căn quan sát Tô Lâm An một lượt,
Khi nào mới có thể gặp lại các ngươi?

Cuộc sống ở ngoại vực có tốt không? Đồ ăn và sinh linh có nhiều không?

Trữ Tấn, Trữ Huy có khỏe không?

Lúc ngươi trở về thì hỏi thăm bọn họ thay ta nhé, tiện thể nhắc nhở họ chuẩn bị thêm chút đồ ăn.
Thú Phệ Căn kể khổ đủ điều với Tô Lâm An.
Khang Khang đang ngồi trên bàn chân của tượng ngọc.
Bây giờ cậu bé vẫn là một bộ xương, cũng không mặc quần áo tử tế mà chỉ quấn một tấm khăn nhỏ ở hông.
Không ăn gì trong thời gian ngắn thì bọn chúng cũng không đói.
Còn như nó, cả ngàn năm không ăn gì cũng không sao.
Tuổi tác của nó đã lớn nên có nhiều kinh nghiệm hơn những con thú Phệ Căn khác, có thể dự đoán trước nguy hiểm, né tránh những vết nứt đột nhiên toạc ra.
Vì vậy mà nó có được sự tin tưởng và tôn trọng của những con thú Phê Căn khác.

Cuộc sống của bọn ta khó khăn lắm.
Quanh năm sinh sống trong hư không, mắt mũi cũng không tốt, đến chỗ khác cũng không sống nối.
Lúc chia tay đám Nam Ly Nguyệt, nàng đã nói rất rõ, trong số họ phải luôn có người thờ phụng và niệm tên nàng, như vậy mới tiện cho nàng giáng lâm.
Vì thế, không phải tốn quá nhiều công sức, Tô Lâm An đã có thể cho niệm lực giáng lâm nhà tổ một cách dễ dàng.
Nhìn đám hậu bối mất hết tinh thần, hoàn toàn chẳng còn sức sống, nó đang lo sốt vó lên thì đột nhiên nhìn thấy nhà tổ của Nam Ly gia.
Đây chính là người quen có quan hệ sâu xa với nó.

Sao ngươi lại ở đây?
Tô Lâm An hỏi.
Con thú Phệ Căn này tuổi tác đã lớn, thực lực mạnh, được xem là đầu đàn trong tộc thú Phệ Căn, có thể tập hợp lại nhiều thú Phệ Căn như vậy cũng không có gì lạ.
Tiếp đó, nàng bước ra từ một bức tranh treo trong phòng, vừa vặn nhìn qua cửa sổ thì thấy một con thú Phệ Căn đang năm trên một ngọn núi nhỏ của nhà tổ, há miệng ngáy.
Chà, đây là con thú nàng quen! Lúc trước nàng mời nó cùng đến ngoại vực, nó đã từ chối, nói rằng thú Phệ Căn bọn chúng chỉ có ở trong hư không mới thấy tự tại.
Một mình Khang Khang đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là luôn nhắc đến Củ cải đại tiên.
Nó lẩm bẩm nhắc mãi, không hề dừng lại.
Điều này chứng tỏ chỉ cần trận pháp luôn ổn định, dù cho ngoại vực và giới tu chân có áp sát vào nhau thì trùng Huyết Duyên cũng không thể lan rộng đến nơi khác được.
Trong khi nghiên cứu trận pháp, Tô Lâm An cũng đồng thời vận chuyển niệm lực.
Chỉ có điều, tại sao bọn chúng lại ở cùng với đám Nam Ly Nguyệt.
Thú Phệ Căn ngẩng phắt đầu lên.
Nhưng thứ bọn chúng thiếu không phải đồ ăn, mà là hy vọng.
Không có rễ cây Kiển Mộc, đối với thú Phệ Căn thì cũng như không còn hy vọng, không còn tương lai.
Mấy ngày nay, những thứ nó ăn đều do La Phi Diệp nướng, mùi vị chẳng ra làm sao, cũng chỉ đủ nhét kẽ răng.

Ta không thích đồ ăn này lắm
Nó lại thở dài một hơi, nuốt miếng thịt nướng đang nhai trong miệng xuống rồi nói tiếp:
Đám hậu bối của ta cũng chẳng thèm để mắt đến, vẫn ủ rũ mất tinh thần.
Vực Cửu Cực mà Mục Cẩm Vân ở năm xưa cũng là một trong số đó.
Vì cách ly thỏa đáng, hơn nữa trùng Huyế6t Duyên mới được sinh ra từ dục vọng sẽ chỉ xuất hiện ở vùng đất đã bị đám trùng chiếm đóng ở ngoại vực, thế nên chúng không hề bành trướng một cách5 trắng trợn trong giới tu chân.
Chỉ có con, trong lòng chỉ có người.
Nếu Mục Cẩm Vân nghe thấy những lời này thì lại ghen lồng lộn lên.
Nhưng cảm giác có người khác nhớ nhung mình như vậy cũng thật tuyệt.
Chúng tập trung dày đặc phía trên nhà tổ, bao bọc nhà tổ một cách kín kẽ.
Nhìn từ xa, thú Phệ Căn như những sợi dây leo uốn éo, đan xen vào với nhau, vây lại thành một quả cầu.
Còn bây giờ thì sao, gió bão quen thuộc đã trở nên điên cuồng hơn, chất nhầy trên người bọn chúng đã không còn đủ để bảo vệ chúng nữa.
Rất nhiều thú Phệ Căn đã phải chịu nhiều khổ cực bởi gió bão hư không.
Tô Lâm An không trả lời cậu bé ngay mà tập trung quan sát tình hình xung quanh trước.
Trước mắt, nhà tổ vừa hay đang ở chỗ gió bão hư không khá nhẹ nhàng, mà bốn phía của nhà tổ có rất nhiều thú Phệ Căn vây quanh.
Hơn nữa, thú Phệ Căn sinh sống trong hư không quanh năm, có trực giác cực kỳ nhạy bén với những nguy hiểm như kẽ nứt, chúng có thể lựa chọn con đường an toàn nhất.
Như thế, nguy hiểm sẽ giảm xuống mức thấp nhất.
Dịch nhầy quét trên nhà cổ toàn là mùi của nó.
Chắc chắn năm đó, Tô Lâm An đã dùng chất nhầy lấy từ trên người nó để sơn lên trên ngôi nhà cô này.
Nhưng ta đã nói chuyện với chúng rồi, đợi sau khi tụ họp với các ngươi là sẽ có đồ ngon để ăn.

Thật ra, mặc dù tay nghề của Trữ Tần và Trữ Huy rất tốt, nhưng cũng không thể thiếu rễ cây được.
Ít ra thì cỡ ngàn năm phải ăn một lần, nếu không thật sự không chịu nổi.
Trên người mỗi con thú Phệ Căn đều đầy dịch nhầy, nhìn loang loáng mà dính nhớp.
Nhà tổ lơ lửng trong quả cầu một cách vững vàng, đương nhiên cũng ít phải chịu gió bão từ hư không hơn.
Nó thích đồ ăn do huynh đệ nhà họ Trữ làm như vậy, nhưng vẫn kiên quyết rời đi.
Không ngờ, bây giờ nàng lại có thể nhìn thấy nó trong nhà tố.
Thú Phệ Căn tỏ ra rất suy sụp tinh thần, vẫn tiếp tục làm bẩm:
Ta cũng chỉ nói vậy với người, chứ trước mặt đám ranh con ở ngoài kia, ta còn phải tỏ ra phần chân, nói với bạn chúng là có thứ khác còn ngon hơn cả về cây!
.

Nó lại thở dài thườn thượt,
Ta đã là một nắm xương lọm khọm rồi, thật sự rất khó xử.
Tô Lâm An liếc nhìn con cá chạch khổng lồ trước mắt, hỏi đểu:
Ngươi có xương hả?


Thú Phệ Căn phun nước bọt về phía nàng,
Ngươi có biết năm ý chính không hả? Vấn đề ở đây là có xương hay không có xương sao?
Phía đằng xa, Khang Khang đã nhìn thấy động tĩnh ở bên này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.