• 2,159

Chương 660: Mê tín


Nàng lập tức lần theo nguồn phát ra niệm lực, không lâu sau thì đã tìm thấy Lý Chiêu Chiêu.

Sau khi niệm lực đáp xuống, Tô Lâ8m An lại cảm thấy bị đè nén và khó thở gấp bội.

Chuyện gì vậy, nàng không nhìn thấy gì hết, y như bị kẹp giữa hai bức tường.3
Kẻ mà ông ta từng có thể nghiền ép một cách dễ dàng, bây giờ tu vi lại vượt xa ông ta, đạt đến cảnh giới mà bản thân ông ta có dốc hết sức cũng không với tới được.
Tô Tiên cảm thấy bản thân vốn nên tức giận và không cam lòng, nhưng ông ta nhìn miếng ngọc bội trong tay thì lại đột nhiên nở nụ cười, dường như không bị Tô Lâm An kích động chút nào.
Ông ta nói với giọng tự hào lây:
Không hổ là đứa trẻ do ta dạy bảo.
Tô Lâm An:
...
Tô Lâm An vốn dĩ tức giận đến nỗi hận không thể lập tức giết người, nhưng thấy cặp mắt quen thuộc đó như đang nhìn mình với nụ cười trìu mến, nàng lại hơi ngẩn ngơ.
Tô Tiễn tức đến mức bật cười, nói liền ba tiếng:
Được, được, được.
Tô Lâm An nghiến răng, đang định bóng khung của ô xương thì nghe Tô Tiễn nói:
Ta đồng ý với ngươi, bảo vệ nó bình an.

Cũng tức là ông ta vừa nói, được, ta đồng ý với ngươi.
Tô Lâm An oán thầm:
Nói luôn ngày từ đầu không phải là được sao?
Suýt chút nữa là nàng tưởng rằng Ma quân Phệ Hồn đang khiêu khích, chuẩn bị ra tay lần nữa.
của ông ta vẫn luôn ở chỗ Tô Lâm An.
Nàng không hề phá hủy ô xương, chắc chắn là bởi nghĩ đến Ma giới nên không dám làm càn.
Nếu như vậy, sự uy hiếp của Tô Lâm An không có bao nhiêu sức ảnh hưởng đối với Ma quân Phệ Hồn.
Chốn tận cùng của hư không, thế mà niệm lực của ngươi cũng đáp xuống đây được? Ban đầu Tô Tiễn cảm thấy hoài nghi, nhưng ngẫm lại thì ông ta đã nhớ đến việc, đến giờ ông ta vẫn không thể cảm nhận được vị trí của ô xương, ông ta đã hiểu lời của nàng ít ra cũng có tám phần là thật.
Quả nhiên nàng là người có vận số cực kỳ may mắn.
Năm xưa ông ta lựa chọn Tô Lâm An, sau đó khi quay về địa cung Ma giới dụ Lăng Nguyệt ra cũng muốn dẫn nàng theo, chính là vì lý do này.
Sau khi đưa Lý Chiêu Chiêu tới đó, ông ta sẽ tiện thể ở lại một khoảng thời gian, bồi dưỡng tinh khí thần.
Ma quân Phệ Hồn cực kỳ tự tin, ông ta cảm thấy dù cho bây giờ Tô Lâm An đã lớn mạnh thì cũng không thể giết chết ông ta thật.
Chỉ cần ý thức đó vẫn nảy nở trong nguyên thần của ông ta thì Tô Lâm An sẽ mãi mãi không dám ra tay.
Ông ta thật sự là tín đồ.

Có gì lạ chứ.
Ma quân Phệ Hồn nói mà mặt không đỏ, tim không loạn nhịp,
Năm đó, nếu không phải ta mê tín, tin vào sổ trời, cảm thấy đưa người theo có thể dối trời vượt biển, tránh thoát sự bám riết của tâm ma, thì phần thân cũng sẽ không đưa người đến châu Vân Lai rồi nuôi ngươi khôn lớn.
Dù cho sau đó phân thân đã sinh ra ý thức của riêng mình, nhưng lúc ban đầu thì đâu hề có, đó là ý chí của ông ta.
Vì vậy, bây giờ ông ta thừa nhận ý thức và tất cả hành động của phân thân, thậm chí còn tiếp nhận tình cảm của phân thân.
Lẽ nào Tô Lâm An không ở ngoại vực? Nàng đã quay về?
Thật trùng hợp.
Ô xương trong tay Ma quân Phệ Hồn lập tức chĩa vào giữa chân mày của Lý Chiêu Chiêu.
Hành động này của ông ta làm Lý Chiêu Chiêu ngơ người.

Chắc niệm lực đáp xuống ngọc bội không phát huy được bao nhiêu thực lực nhỉ?
Ông ta cười nhạt một tiếng,
Phẩm chất của ngọc bội này rất thấp, không gánh chịu được bao nhiêu sức mạnh.
Chất liệu còn không tốt bằng tượng gỗ củ cải trong pháp bảo trữ vật của ông ta.
Bọn họ được người đưa qua đó sao?
Tiếng thú gầm ở núi Đại Dược đã làm người trong thiên hạ kinh hoàng.
Tô Tiễn ở Ma giới xa xôi cũng nghe thấy rất rõ.
Âm thanh đó, chính là tiếng của con thú dữ đã giết chết Nam Cung Ly.

Ma giới là cái thá gì!
Tô Lâm An lạnh lùng nói,
Một đám tội ác tày trời.

Đối với ta, cả Ma giới cũng không quan trọng bằng Lý Chiêu Chiêu, ngươi có thể thử.

Ma quân Phệ Hồn hừ lạnh một tiếng,
Nói cứ như ngươi không phải sinh ra ở Ma giới, lớn lên ở Ma giới vậy.
Tô Thừa Vận không phải là chủ Ma giới ở châu Vân Lai sao?
Uy hiếp cũng kiềm chế như vậy, rõ ràng là đã mềm lòng mà miệng vẫn còn nói cứng.
Ông ta có thể không hiểu Tô Lâm An sao? Những ký ức của Tô Thừa Vận, ông ta đều có hết!

Ngươi không xứng nhắc đến tên ông nội ta.
Nghe thấy câu này, Ma quân Phệ Hồn tức đến xanh mặt.
Ông ta đường đường là bản tôn Ma quân Phệ Hồn mà lại không bằng một phân thân.
Thấy Tô Lâm An trong ngọc bội không nói gì nữa, Tô Tiễn cài ngọc bội vào bên hông mình,
Nếu người đã có thể cho niệm lực đáp xuống thì sắp tới cứ ở đây nhìn cho kỹ xem, ta đối xử với Lý Chiêu Chiêu thế nào.
Câu này, nghe có vẻ lại giống như uy hiếp.

Đảm bảo nó sẽ không thiếu dù là một cọng tóc.
Tô Lâm An:
...
Tô Tiễn lấy pháp khí phi hành ra, gọi Lý Chiêu Chiêu lên.
Đợi Lý Chiêu Chiêu ngồi vững, Tô Tiễn nói:
Lý Chiêu Chiêu muốn tìm sư phụ sư nương của mình, bọn họ cũng ở trong hư không.
Giờ Tô Lâm An bảo sắp trở về, muốn trả ô lại, vậy chi bằng ông ta hỏi rõ vị trí rồi đưa Lý Chiêu Chiêu qua thăng đó.
Ông ta cũng rất nhỏ trấn Thanh Thủy.
Cả ngày bị niệm lực trong người cắn trả, quấy rối thần thức của ông ta, ở chỗ của Tô Lâm An thì những niệm lực đó có thể được xoa dịu.
Thế cho nên, ai lương thiện thì người đó chịu thiệt.
Ông ta trả lời với giọng điệu chẳng hề e sợ:
Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta.
Lý Chiêu Chiêu muốn nói chuyện, rõ ràng Ma quân Phệ Hồn đã cứu nàng, còn nói muốn bảo vệ nàng, ông ta còn nói Củ cải đại tiên được ông ta nuôi lớn.
Quan hệ giữa hai người họ hắn là rất tốt mới đúng, sao có thể vừa gặp đã căng thẳng với nhau như vậy.
Lúc trước, khi ở trấn Thanh Thủy, không biết ai đã nhét nó cho ông ta, cũng không biết vì lý do gì mà ông ta vẫn luôn không vứt nó đi.

Chính ta đã cứu Lý Chiêu Chiêu.


Không ngờ lại có được một niềm vui bất ngờ.
Tay ông ta tăng thêm chút sức, mũi ô chọc vào giữa hai chân mày của Lý Chiêu Chiêu tạo ra một dấu đỏ,
Ta có thể cứu nó, cũng có thể giết nó.
Tô Tiễn đưa ngọc bội ra trước mặt,
Bây giờ, chúng ta bàn điều kiện đi
Tô Lâm An:
Ngươi muốn thế nào?
Tô Tiễn nói thầm trong đầu:
Hay là người gọi một tiếng ông nội cho ta nghe thử trước, rồi dập đầu một cái?
Nghĩ lại, ngọc bội thì sao có thể dập đầu, cũng không thể bẻ đôi nó được.

Ngươi không đến được.
Tô Lâm An nói với giọng khinh thường.
Tô Tiễn:
Tại sao?

Nơi đây là chốn tận cùng của hư không.
Với thực lực của ngươi, qua đây thì mười phần chết chín.
Giọng điệu đó của nàng chẳng khác nào đang nói thẳng vào mặt ông ta rằng người kém lăm, thực lực của ngươi quá thấp.
bất kể là chủ gì, đều không bằng một cọng lông của Củ cải đại tiên! Nàng lựa chọn tín ngưỡng là Củ cải đại tiên, đây chính là chuyện đúng đắn nhất và cũng hạnh phúc nhất mà nàng đã
làm.
Có điều nghĩ đến đây, Lý Chiêu Chiêu đột nhiên sửng sốt.
Ở ngoại vực, Tô Lâm An đã lấy ô xương ra, dùng đầu ngón tay gõ lên một trong mười hai thanh khung ô.
Nàng chỉ mới gõ nhẹ mà trên thanh ô đó đã xuất hiện vết nứt.
Hành động này của nàng đủ để làm khu vực tương ứng với khung xương đó xảy ra chấn động nhẹ.
Nàng vẫn ở trong hư không, còn cách giới tu chân một khoảng, nhanh nhất cũng phải mấy ngày nữa mới đến được đó.
Nàng phải khiến Ma quân Phệ Hồn bình tĩnh trước.

Ta đồng ý với ngươi.

Bây giờ ta vẫn còn ở trong hư không.

Phải chăng giữa họ đã có sự hiểu lầm gì.
Nàng cảm thấy trước mặt Củ cải đại tiện, Ma quân Phệ Hồn hơi làm bộ làm tịch, đúng kiểu trong nóng ngoài lạnh.
Ma quân Phệ Hồn vừa nói xong thì sắc mặt đã biến đổi, ôm lấy ngực theo bản năng,
Ngươi!
Không ngờ nàng ra tay với ô xương thật.
Tô Lâm An đến thì lập tức liên lạc với Lý Chiêu Chiêu:
Chiêu Chiêu.
Lý Chiêu Chiêu nhìn ngang nhìn dọc, tưởng rằng tại mì9nh bị ảo giác.

Ta đáp xuống bằng niệm lực, yên tâm, chỉ có tín đồ mới có thể nghe thấy giọng của ta.
Tô Lâm An nhanh chóng6 giải thích, tránh để Lý Chiêu Chiêu căng thẳng.
Lý Chiêu Chiêu giật mình,
Củ cải đại tiên!
Nàng cảm thấy lòng bàn tay hơi5 nóng lên, mở hai tay ra thì thấy ngọc bội đang tỏa ra ánh sáng trắng.
Nàng vẫn chưa kịp nói chuyện thì một cánh tay đã vươn tới, lấy mất ngọc bội trong tay nàng.
Có thể nào Tô Lâm An cũng không ngờ được, nàng lại nhìn thấy Ma quân Phệ Hồn - Tô Tiên đang ở ngay bên cạnh Lý Chiêu Chiêu.
Tô Tiễn cũng không ngờ ông ta lại có thể gặp được niềm lực của Tô Lâm An đáp xuống.

Đợi ta đến giới tu chân, ta sẽ đem ô xương đến.

Trong thời gian này, người phải bảo vệ Lý Chiêu Chiêu cho tốt.
Tô Lâm An nói với giọng nghiêm túc:
Nếu Lý Chiêu Chiêu phải chịu bất cứ tổn thương gì, ta sẽ khiến ô xương của người phải chịu gấp bội.

Ma quân Phệ Hồn luyện chế ô xương trở thành pháp bảo bản mệnh của mình, tính mạng của ông ta gắn kết mật thiết với chiếc ô đó.
Nếu ô bị hư hỏng, mặc dù ông ta không chết được những nền tảng cũng sẽ bị tổn hại.
Đến lúc đó, mọi người sẽ cùng đến đón người về nhà.
Hốc mắt Lý Chiêu Chiêu đỏ lên,
Con biết mà, Củ cải đại tiên không gì là không làm được.
Củ cải đại tiên làm nàng bất ngờ hết lần này đến lần khác.
Vào lúc nàng cho rằng bản thân cần phải trưởng thành, sau đó bảo vệ Củ cải đại tiện, thì người đã đứng ở đỉnh cao của thế giới này.
Dưới vùng trời này, Thiên Tiên, Địa Tiên, Nhân Tiên, nghi chủ, giới chủ, hoang chủ,...
Nàng lại nghe thấy Ma quân Phệ Hồn nói:
Ngươi đang ở đâu, ta đưa người đến thắng đó luôn.
Ông ta có liên kết thần hồn với pháp bảo bản mệnh.
Sau khi Tô Lâm An đem ô xương đi thì ông ta vẫn luôn không liên lạc được với nó, đó cũng là một trong những lý do khiến ông ta đoán Tô Lâm An đã tới ngoại vực.
Chỉ khi cách quá xa thì ông ta mới không cảm ứng được ô xương.
Đám Nam Ly Nguyệt có thể chạy thoát khỏi núi Đại Dược ngay trong hoàn cảnh đó, ban đầu ông ta không nghĩ ra được lý do, bây giờ thì đã hiểu rồi.
Bọn họ được Tô Lâm An cứu.

Đúng thế.
Tô Lâm An nói,
Chiêu Chiêu yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tụ họp với họ.
Hơn nữa ông ta biết Tô Lâm An hận mình, lúc này nhắc đến ông nội gì đó thì chắc chắn sẽ không có gì để bàn tiếp nữa, thể là ông nói:
Ô của ta vẫn ở trong tay ngươi, lúc nào trả lại ta.
Tô Tiễn không nói thì Tô Lâm An cũng sắp quên mất cái ô đó.
Chiếc ô xương đại diện cho nền tảng của Ma giới, trước đây nàng đã đưa hạt giống do nguyên thần của Lăng Nguyệt hóa thành vào đó.
Sau khi nguyên thần của Lăng Nguyệt tan thành mây khói, tác dụng duy nhất của chiếc ô đó là chặn dịch dạ dày trong bụng của thú Phệ Căn.
Sau khi ra khỏi bụng của thủ Phệ Căn, chiếc ô đó không còn dùng được vào việc gì nữa, nàng đã tiện tay vứt nó vào trong pháp bảo trữ vật.

Ta trả ô lại cho ngươi, ngươi thả Lý Chiêu Chiêu ra.
Tô Lâm An nói.
Tình hình bây giờ, hoàn toàn không giống với trước đây.
Ánh mắt đó giống hệt với ánh mắt trong ký ức, lúc ông nội mỉm cười khen nàng bởi nàng học được một phép thuật mới cực kỳ nhanh.
Bất cứ lúc nào, ông ta cũng có thể biến mình trở nên giống với ông nội.
Giống đến mức bây giờ nàng cũng không thể phân biệt được.
Lúc đó nàng bị quy tắc Thiên đạo giới hạn, không thể thi triển phép thuật ở giới tu chân.
Nhưng bây giờ ba giới đã hợp lại, hạn chế không còn nên nàng không cần áp chế thực lực nữa, việc đối phó với Ma quân Phệ Hồn không hề khó.
Thứ duy nhất nàng thiểu là thời gian.
Ma quân Phệ Hồn phán đoán ra được niệm lực của nàng đáp xuống thì cũng không có gì lạ.
Vấn đề là vật mà nàng đáp xuống là một miếng ngọc bội bình thường.
Ông ta nghe thấy cuộc nói chuyện giữa nàng và Lý Chiêu Chiêu, chuyện này chỉ có thể có một nguyên nhân.
Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn:
...

Thứ ta tin không phải nàng ta mà là sổ trời.
Tô Lâm An:
Ha ha.

Được Lý Chiêu Chiêu nhắc nhở, nàng cũng phát hiện ra bản thân đã bỏ sót điểm này.
Trong lúc tức giận, Ma quân Phệ Hồn vô hình trung phát ra uy áp làm Lý Chiêu Chiêu không hít thở nổi.
Nàng mở miệng một cách khó khăn,
An An, thật ra trước đó tiền bối đã nói sẽ bảo vệ con
Tô Tiễn giận dữ hét:
Câm mồm
Tô Lâm An:
Ngươi không hiểu đâu.
Lý Chiêu Chiêu:
...

Có cần ta chứng minh xem bản thân có tư cách bàn điều kiện với người nữa hay không?
Tô Lâm An tiếp tục nói.
Chứng minh thế nào? Đương nhiên là dùng ô xương để chứng minh.
Trong khắp giới tu chân, hành động nà của ông ta chính là ngược đời.
Ông ta đã làm đến vậy rồi, nàng gọi một tiếng ông nội thì đã sao?
Khi ta đến địa cung Ma giới, chẳng phải cũng cảm thấy người là một vật may mắn, nhất định phải dẫn theo bên mình.

Ông ta còn mặt dày, lấy tượng gỗ củ cải trong pháp bảo trữ vật ra,
Nhìn thấy chưa, vật may mắn.
Mê tín thì mê tín, ông ta cũng không cần phải hiến dâng tinh thần, không cần cung cấp niệm lực cho nàng.
Nàng nghiêng đầu nhìn Ma quân Phệ Hồn đang ngồi phía trước, nói nhỏ:
Ma quân Phệ Hồn cũng tín ngưỡng Củ cải đại tiên của bọn ta sao?
Củ cải đại tiên đã nói, người đáp xuống bằng niệm lực, chỉ tín đồ mới có thể nghe thấy giọng của người.
Sau đó người lại liên tục nói chuyện với Ma quân Phệ Hồn.
Ma quân Phệ Hồn cũng có thể nghe thấy lời của người, điều này chứng tỏ, Ma quân Phệ Hồn cũng là tín đồ? Trời ơi, thật ra đến Ma quân Phệ Hồn cũng tín ngưỡng củ cải đại tiên của chúng ta nha...
Vì vậy Tô Lâm An đã dùng ô xương để uy hiếp Ma quân Phệ Hồn.
Tô Tiễn nhướng mày, cười nói:
Ô xương bị thương tổn thì Ma giới cũng sẽ bị tổn hại.
Bây giờ thiên hạ vốn đã đại loạn, châu Vân đã bị nuốt chửng, nếu Ma giới cũng bị hủy, thiết nghĩ hậu quả sẽ khó lường đây.

Với con người của ngươi, lẽ nào còn muốn hủy diệt chúng sinh trong thiên hạ?

Nếu nói Lý Chiêu Chiêu là tín đồ thành kính nhất thì ông ta là tín đồ không thành tâm nhất.

Nhưng bất kể loại nào, thì đều là tín đồ.

Tô Lâm An nghẹn lời mất một hồi lâu.

Tín đồ này, vốn dĩ nàng cũng không cần! Tô Lâm An giận đến mức thu hết niệm lực về.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.