• 2,167

Chương 661: Bận


Hừm, nói đúng ra là để cho thú Phệ Căn ăn no, bọn họ đã phải làm linh thực đến mức kiệt sức.

Bây giờ con thú Phệ Cắn đó đến 8nương nhờ họ, còn dẫn theo một đám con cháu? Nghe thấy tin này, tinh thần của cả hai đều sắp tan vỡ, một hồi lâu sau mới bình tĩnh 3lại.
Năm ngày sau.
Thành Thất Tinh tiến vào vùng hư không của giới tu chân, gió bão họ phải gánh chịu đột nhiên tăng mạnh.
Sự chú của Tô Lâm An cũng tập trung nhiều hơn vào kết giới bảo vệ.
Nếu kết giới bị gió bão làm hỏng, vậy thì rắc rối lớn.
Lần này gã lại vui vẻ nhận lệnh, nóng lòng muốn xông sang chỗ Tô Lâm An ngay để hỏi cho rõ.
Sau khi Tùng Trúc Kiểm đi, Tùng lão gia tiếp tục vần vò thứ gọi là gà ăn mày trong tay.
Thú Phệ Căn chọn một chỗ có gió bão nhẹ nhàng một chút để dừng lại, đợi bọn Tô Lâm An đến.
Nhưng Tô Lâm An không đích thân đi đón bọn họ được.
Trước đây vì cách xa, sau khi cầu gãy thì họ không còn đường nào để đi sang đó, cũng không có cách nào khác vượt qua hư không để đến báo thù.
Bây giờ trời cho cơ hội, không san bằng giới tu chân thì họ không thể nguôi nỗi tức giận trong lòng.
Vì vậy, mọi người căn bản không cảm nhận được thay thành Thất Tinh đang di chuyển.
Bây giờ họ có thể phát hiện ra, là do một phu tử của trận Thanh Thúy uống quá chén rồi nói nhỡ mồm, bị các đệ tử nghe được.
Nó vẫn luôn rất sợ Mục Cẩm Vân, cứ cảm thấy tên nhóc đó rất quái quỷ, ánh mắt cứ như đóng băng, làm nó thấy khiếp sợ từ tận đáy lòng.
Đám Nam Ly Nguyệt cũng từng tận mắt nhìn thấy Mục Cẩm Vân giết vô số người ở châu Văn Lai, sau đó chết trong tay Tô Lâm An, còn về việc sau này thì bọn họ đều không rõ.
Lúc này, bọn họ đã hiểu mục đích của đại sư tỷ khi muốn dốc hết sức lực hỗ trợ môn trận phù của trường rồi.
Cảm giác có người chia sẻ gánh nặng thật tuyệt.
Bầu trời của giới tu chân bị thủng còn nặng nề hơn ở ngoại vực, các vết nứt nhiều hơn, gió bão kẽ nứt cũng điên cuồng hơn.
Ngay cả thành Thất Tinh - một vùng đất rộng lớn màu mỡ, còn có kết giới phong ấn do các thần viền cổ để lại - cũng chịu ảnh hưởng phần nào từ gió bão.
Tô Lâm An gật đầu:
Đúng là có chuyện này.
Tùng Trúc Kiểm lập tức đập bàn,
Vậy thì tốt! Bọn chúng giết người của tộc ta, giam cầm Nữ vương của ta, đây là mối thù sâu tựa biển, không đội trời chung.
Giờ là cơ hội báo thù mà trời cao ban cho chúng ta, xin người hãy lập tức cho tập hợp ngàn vạn chiến sĩ, báo thù cho Nữ vương!
Các võ giả ngoại vực ai nấy đều hận tu sĩ giới tu chân đến nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn có thể sánh ngang với mối thù với trùng Huyết Duyên.
Nhưng đợi sau khi tiến lại gần giới tu chân, bọn họ tận mắt nhìn thấy tình hình nơi đó rồi thì cũng có thể hiểu được, việc báo thù hay không đã không còn quan trọng nữa.
Kẻ thù của bọn họ đã sớm rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tô Lâm An biết mối thù hận của võ giả ngoại vực đối với giới tu chân lớn thể nào, không phải chỉ một câu là có thể nhẹ nhàng bỏ qua.
Nàng suy nghĩ rồi nói:
Cũng không phải tất cả mọi người trong giới tu chân đều là hung thủ.
Mọi người trong trận đều đang chuẩn bị cho ngày gặp lại, võ giả của cả thành Thất Tinh đều có thể cảm nhận thấy niềm vui sướng của các phu tử trấn Thanh Thủy.
Và bọn họ đều chẳng hiểu ra sao, cũng không hỏi ra được nguyên do, vào lúc họ đang tò mò đến cồn ruột cồn gan thì một tin sốc lại lan truyền ra.
Người xem, các phu tử ở trấn Thanh Thủy cũng là tu sĩ của giới tu chân...
Tùng Trúc Kiểm:
Vậy thì lôi hết kẻ thù ra, từng kẻ, từng kẻ một.


Điện hạ liệt kê ra một danh sách, ta sẽ dẫn người đi.

Bây giờ toàn bộ giới tu chân đều đã hỗn loạn, có lẽ không cần chúng ta ra tay thì giới tu chân cũng sẽ tự hủy diệt.
Tô Lâm An kể ra hết tình hình của giới tu chân cho Tùng Trúc Kiểm nghe.
Không báo thù thì toàn bộ võ giả của cả thành Thất Tinh đều không đồng ý.

Đợi tới khi đến giới tu chân, nhìn thấy giới tu chân rồi, các người hãy quyết định có báo thù hay không, và báo thù thể nào, được chứ?
Tô Lâm An hỏi.

Đi thì không đi được!

Dù đứng im tại chỗ thì cũng có nguy cơ bị thiên thạch đập trúng.

Khó quá!
Ngay cả thú Phệ Căn sống trong hư không, xem hư không là nhà, thì bây giờ cũng không dám ngồi trong nhà nữa.
Tô Lâm An luôn quan sát tình hình của nhà tổ.
Nhà tổ đã không thể tiếp tục di chuyển về phía thành Thất Tinh nữa, dù cho có thú Phệ Căn bảo vệ cũng không được.
Bọn chúng cẩn thận suốt dọc đường, nhưng bây giờ gió bão hư không trở nên phức tạp, thay đổi thất thường, dù là kẻ dày dặn kinh nghiệm cũng bị ảnh hưởng bởi những tình huống bất ngờ.
Sau khi nàng biết được cảnh ngộ hiện giờ của nhà tổ thì định đến đón người.
Vừa lúc vết thương của Liễu Loạn Ngữ vẫn chưa khỏi, nàng còn có thể đem thuốc qua đó trước, chữa mặt cho Liễu Loạn Ngữ.
Nàng nói xong thì Tùng Trúc Kiếm cũng ngớ người ra.

Niệm nô thê thảm đến vậy sao? Chả trách niệm lực lại cắn trả.

Còn cả gió bão từ kẽ nứt, tà vật hoành hành.
Mới đầu gã cảm thấy lòng đầy căm phẫn:
Đó chính là kết cục của chúng khi làm nhiều điều ác.
Tiếp đó gã dừng lại một lát rồi lại nói,
Những người vô tội cũng rất đáng thương.
Tùng Trúc Kiếm rất sầu muộn, tiếp tục nói:
Lẽ nào lần hợp lại này, là gợi ý để chúng ta đến giúp đỡ những sinh linh vô tội đó? Thật ra thành Thất Tinh có đất đai rộng rãi tài nguyên dồi dào, nhưng sự uy hiếp từ trùng Huyết Duyên vẫn chưa được giải quyết...
Nhìn xem, đây chính là võ giả ngoại vực, phần lớn võ giả ngoại vực đều giống Tùng Trúc Kiểm.

Thành Thất Tinh đang di chuyển, chúng ta đang tiến gần đến giới tu chân!
Việc thành Thất Tinh đang đến gần giới tu chân, Tô Lâm An không nói với các võ giả của thành Thất Tinh ngay từ đầu.
Hiện giờ bọn họ mới bắt đầu tu luyện thần thức, khả năng kiểm soát và vận dụng thần thức cũng không đủ.
Cả mảng lục địa đã tiến vào vùng gió bão hư không điên cuồng, nàng bắt buộc phải trấn giữ thành Thất Tinh, canh giữ trận pháp, phòng trường hợp bất trắc xảy ra, dù chỉ là nhỏ nhất.
Nàng không thể đích thân đi, vậy người có thần thức mạnh mẽ, thông thạo hư không và có thể thuận lợi xuyên qua hư không, đến được nhà tổ chỉ còn mỗi Mục Cẩm Vân.
Lúc này Tùng Trúc Kiểm mới bình tĩnh lại, nói:
Vậy rốt cuộc kẻ thù gồm những ai?

Đợi sau khi mẹ ta tỉnh táo lại, người tự đến hỏi bà ấy đi.
Tô Lâm An nói.

Được.
Đã có đáp án, Tùng Trúc Kiểm mãn nguyện rời đi, còn Tô Lâm An thì lắc đầu.
Sau khi thương lượng với các thành chủ khác thì ông ta được cử đi hỏi thăm Công chúa điện hạ.
Ông ta suy nghĩ rỗi đá cháu mình là Tùng Trúc Kiểm ra.

Con đi đi.

Trước đây khi được ông nội giao việc, Tùng Trúc Kiểm thích nhất là đùn đẩy.
Giao nhiệm vụ cho các đệ tử môn thực tu, đồ ăn do ai làm hợp khẩu vị của đám thú Phệ Cân đó thì thêm điểm cống hiến cho người đó.
Con đường thực tu của bọn họ đều do bản thân tự mày mò ra, cho nên cũng không có quy định cứng nhắc gì mà tự phân phẩm cấp cho đồ ăn.
Vậy sau này, cứ tăng một bậc sẽ được thêm mười điểm cống hiến, món bậc chín thì cho ba trăm điểm cống hiến và tặng một bản hướng dẫn cách nấu một món linh thực đặc sắc.

Bậc chín, đám đệ tử đó vẫn chưa thể làm ra được.
Trữ Tần lại nói:
Thế này đi, món bậc chín sẽ được tặng thêm bộ dao quý của ta.

Bộ dao do đại sư tỷ luyện chế ấy à?
Trữ Tần gật đầu:
Đúng vậy, dù sao thì bọn chúng cũng không làm ra được.
Trữ Huy:
...

Thôi được, huynh nói đều đúng.
Hai người họ là phu tử, giao nhiệm vụ cho đám học trò chẳng phải là xong việc rồi sao.
Thực phẩm các thứ thì để các võ giả khác của trường lo.
Không lo thì không cho vào nhà ăn ăn cơm.
Một đồn mười, mười đồn trăm, rất nhanh tin này đã truyền khắp hoàng thành, lại truyền thẳng đến thành Thất Tinh, đến linh mộc bảo vệ các thành cũng biết được tin này.
Tùng lão gia ở ngay trong trường ở hoàng thành Thất Tinh.
Những kẻ lấy oán báo ơn đó đã chú định sẽ chết trong cuộc đấu đá của giới tu chân.
Còn kẻ cầm đầu kế hoạch mai phục giết chết bọn họ là Nam Cung Ly và Thiệu Lưu Tiên thì đã toi mạng, đám còn lại cũng tự đẩy mình tới đường chết.
Bọn họ không rõ tại sao Mục Cẩm Vân sống lại được, còn thành thân với Tô Lâm An, trở thành Phò mã của thành Thất Tinh.
Sau khi họ chia tay, rất nhiều chuyện đã xảy ra, đám Nam Ly Nguyệt đã bỏ lỡ rất nhiều.
Đến thần thức của các võ giả ngoại vực cũng cảm nhận được sự chấn động của mặt đất.
Chốc chốc gió lạnh lại đột nhiên nổi lên xung quanh cứ như chui qua kẽ nứt, rồi lại đột nhiên biến mất không thấy đâu, xuất quỷ nhập thần.
Có lẽ bởi dòng máu lương thiện đang chảy trong huyết mạch của họ, vào lúc này họ đã nghĩ ngay đến chuyện giúp đỡ.
Rồi bỗng, Tùng Trúc Kiểm lại xì một tiếng:
Giúp gì mà giúp, thù lớn vẫn chưa báo!

Công chúa, có phải người không định báo thù cho Nữ vương nữa không!
Tùng Trúc Kiếm hỏi với giọng điệu tức giận.
Rõ ràng phía trước nhìn có vẻ bình ổn lặng gió, nhưng không ngờ đột nhiên một vết nứt lại xuất hiện.
Hơn nữa nó không hề cho họ thời gian giảm xóc, mà như một cái miệng rộng đầy máu bỗng dưng ngoác to ra, muốn nuốt chửng nhà tổ tức thì.
Bây giờ, thời gian mẹ nàng tỉnh tảo không nhiều, gã muốn hỏi rõ ràng thì không biết phải chờ đến khi nào.
Chuyện báo thù, nàng không đè xuống được.
Biết được người đến đón là Mục Cẩm Vân, mọi người đều hơi hoảng hốt.
Trong đó, lão tổ tông của thú Phệ Căn là kẻ hốt hoảng hơn cả.
Mặc dù việc thú Phệ Căn kéo bè kéo lũ đến làm họ đau đầu, nhưng bây giờ họ cũng không phải chiến đấu hai mình, đám thự9c tu do họ bồi dưỡng ra cũng đông hơn rồi.
Chưa nói tới không ít đồ đệ ở trấn Thanh Thủy, đến nay đã có trên ngàn võ giả tr6ong trường lựa chọn môn thực tu.
Trữ Tần:
Một món bậc ba thì cho mười điểm cống hiến, thể nào hả?
Trữ Huy do dự:
Bậc ba chỉ cho mười điểm, vậy bậc một, bậc hai thì sao?
Trữ Tần:
Chắc đám thú Phệ Căn đó không thích mấy món bậc một bậc hai đầu.
Chúng không ăn thì không cho điểm.

Huynh nói rất có lý.
Việc tương lai cũng khó mà đoán trước, sống chết đều có số, ăn thêm mấy con gà mới là chuyện đúng đắn.

Điện hạ, thành Thất Tinh đang tiến gần đến giới tu chân, chuyện này có thật không?
Tùng Trúc Kiểm vừa gặp Tô Lâm An đã hỏi thăng.
Ông ta đã già rồi, dù điện hạ chưa nói ra khó khăn họ phải đối mặt hiện giờ, và khắp nơi đều truyền về tin tốt là trùng Huyết Duyên đã bị áp chế, thì ông ta cũng nhạy bén mà cảm nhận được, thế cuộc đang không hề bình thường.
Trời đất thay đổi rồi.
Sau khi dùng lá sen bọc kỹ lại thì ông ta cẩn thận đắp đất sét lên trên đó, vừa đắp vừa làu bàu:
Người trẻ tuổi đúng là kích động.
Nếu điện hạ và mọi người nôn nóng báo thù thì tình hình đầu có như bây giờ.
Điện hạ bận như vậy, đến giờ còn có việc lớn quan trọng hơn cả chuyện báo thù, liên quan đến sự tồn vong sinh tử của cả ngoại vực thậm chí là chúng sinh trong thiên hạ.
May mà trước đó nàng đã chuẩn bị đầy đủ, lại có sự giúp đỡ của Mục Cấm Vân, suốt dọc đường đi cũng không có sự cố lớn nào xảy ra.
Lúc này, thủ Phê Căn hộ tống nhà tổ tiến lại gần, thân thức của Tô Lâm An cũng đã cảm nhận được phương hướng của nhà tổ.
Bầy thú Phệ Căn đông đảo đều gắng sức, lăn nhà tổ đi như một quả cầu, cuối cùng cũng giúp nhà tổ khỏi bị gió bão nuốt chửng.
Nhưng tình hình xung quanh đang rất bất ổn, vết nứt xuất hiện chằng chịt ở khắp nơi, thi thoảng còn có thiên thạch bay qua với tốc độ cực nhanh, làm bẫy thú Phệ Căn đều kinh hôn bạt vía.
Mặc dù trong mấy ngày nay đã nghe Tô Lâm An nhắc sơ qua, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy khó lòng tin nổi.

Lần này nghe nói Mục Cấm Vân sắp đến, trong lòng mọi người đều rất rối ren.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.