• 2,159

Chương 666: Lời thề


Quy tắc đã loạn, mọi thứ đều đã loạn.

Trước mắt thành Thất Tinh vẫn được coi là ổn định, mặc dù di chuyển giữa gió bão hư không song c8ũng chỉ hơi hơi dao động, trận pháp chôn bên dưới trông cũng không chịu ảnh hưởng gì.
Lý Chiêu Chiêu đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng.
Một đóa hoa lê xuất hiện dưới chân nàng.
Vì chuyện đó, không biết bao nhiêu sinh linh Ma giới sẽ mất mạng.
Tô Tiên im lặng một lúc rồi nói:
Vậy thì người phải tới nhanh hơn chút.
Ông ta quay đầu nhìn Lý Chiêu Chiều:
Lời thể vừa rồi hết hiệu lực.
Tô Lâm An và Lý Chiêu Chiêu cùng im lặng.

Ta đã lập lời thề thì nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Lý Chiêu Chiêu.
Người trả ô xương cho ta, ta cần dùng gấp.
Vốn họ đã nói đợi sau khi đám Tô Lâm An tới thì mới một tay giao người một tay giao ô, nhưng gần đây thế cục không ổn, e rằng ông ta phải dùng ô xương rồi.
Lúc trước, Tô Lâm An đã tìm ra được di tích trận pháp và vận dụng phương pháp suy diễn để phục chế, sửa chữa trận pháp ở thành Mai.
Hiện tại, trận pháp ở thành Mai đã thành công dụng hợp lại thành một khối với trận pháp ở những nơi khác.
Nếu làm trái lời thế này, tâm ma quấn thân, chết không yên lành.
Ma quân Phệ Hồn bỗng giơ tay thề khiển Tô Lâm An và Lý Chiêu Chiêu đều sửng sốt.
Đây đúng là lời thề tâm ma, còn khiến thiên địa xảy ra hiện tượng khác thường nho nhỏ.
Mặc dù chiếc ô xương đó rất mạnh, nhưng nếu một mình xuyên qua hư không thì e rằng cũng không thể cầm cự được bao lâu.
Nếu nó may mắn trở lại được với Tô Tiền thì cũng bị hư tổn nghiêm trọng.
Ông ta tăng chút lực tay, kéo đứt sợi dây trên cổ Lý Chiêu Chiêu, tiếp đó nắm chặt miếng ngọc củ cải trong lòng bàn tay.
Nghĩ tới việc niệm lực đáp xuống thì tầm nhìn bị hạn chế, không tiện lợi như thần thức, ông ta bèn nắm tay lại rồi lại xòe ra, năm rồi lại xòe, lặp đi lặp lại mấy lần rồi mới xòe tay ra trước mặt, lạnh lùng nói:
Ngươi tới rồi.

Tô Lâm An không khỏi cầu nguyện với Thiên đạo:
Ông trời phù hộ, nhất định phải trụ vững.

Giờ ông trời tự bảo vệ mình còn khó.
Khoa Đầu Hỏa nói một cách vô tình.
Tô Lâm An:
...
Mặt không cảm xúc, nàng lấy một món trang sức củ cải ra rồi nói:
Củ cải đại tiên phù hộ, nhất định phải trụ vững.
Câu
cầu người không bằng cầu chính mình
, đại khái là dùng như thế này đúng không? Đúng lúc này, Tô Lâm An nghe thấy tiếng Lý Chiêu Chiêu.
Bất kỳ người nào trong này cũng có thể khiến nguyên thần của nàng tan vỡ một cách nhẹ nhàng.
Ngày trước phân thân của ông ta cũng cưng chiều Tô Lâm An quá mức, mới khiến nàng có tính cách coi trời bằng vung như vậy.
Nàng ta nhìn rất trẻ, khuôn mặt ngây thơ non nớt, đôi mắt vừa to vừa tròn, khóe môi hơi cong lên, giống như lúc nào cũng đang làm nũng.
Lê Nhã đi ra khỏi hàng, hành lễ với Ma quân Phệ Hồn, chỉ đáp lại một tiếng rồi lui trở về.
Rõ ràng ông ta muốn nói chuyện với nàng, cho nên mới nhiều lần cướp đồ trang sức củ cải của Lý Chiêu Chiêu.
Nhưng giờ ông ta lại bóp nát nó, thật khiến người ta khó đoán ra.
Nhìn sắc mặt bọn họ, Lý Chiêu Chiêu cảm thấy có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
Nàng thật sự tò mò, cố gắng dùng thần thức để nghe ngóng, kết quả Tô Tiễn quay đầu trừng mắt rồi giật lấy chiếc ô trong tay nàng.
Giống như Ma quân đang đùa giỡn tiểu tiên nữ...
Ma quân Phệ Hồn đã không còn kiên nhẫn nữa.

Hai ngày sau là chúng ta có thể đến giới tu chân rồi.
Tô Lâm An cũng đã mất kiên nhẫn.
Lâu vậy mà ông ta cũng không cần dùng tới ô xương, cầm đồ rởm làm dáng cũng chẳng sao, giờ còn có hai ngày lại phải gấp thể làm gì? Ma quân Phệ Hồn nghĩ, ai mà biết có thể cầm cự nổi hai ngày hay không.
Do đó nàng không dám thả lỏng, chỉ có thể ngày đêm trông chừng, đề phòng có chuyện bất ngờ xảy ra.
Bọn họ đã cách giới tu chân mỗi lúc một gần.
Điều này chứng tỏ lời thề đã có hiệu nghiệm.
Mặc dù quy tắc đã yếu bớt những giờ vẫn chưa biến mất hẳn.
Lý Chiêu Chiêu:
Củ cải đại tiên, Ma quân Phệ Hồn muốn gặp người.
Tô Lâm An chỉ đành giáng lâm bên đó.
Vừa tới nơi, nàng cảm thấy tầm nhìn lại thay đổi.
Lời thề tâm ma cũng có thể tùy ý nói ra, tùy ý xóa bỏ.
Ông ta coi như Thiên đạo không tồn tại sao? Tô Tiễn lại nói:
Trời sắp sụp rồi, còn quan tâm tới lời thề Thiên đạo gì nữa.
Ông ta ngửa mặt lên trời cười lớn, giọng điệu ngang ngược:
Có giỏi thì giờ đánh ta đi.
Là một giới chủ, chẳng lẽ ông ta lại không biết hiện tại thiên hạ đang xảy ra chuyện gì.
Không có một chút lòng tôn kính nào với người ông nội này cả.
Tô Tiễn thu ô lại, sau đó chỉ vào nữ tu ngồi ở hàng sau, nói:
Lê Nhã, người đưa nó ra ngoài.
Nữ tu được gọi tên mặc váy trắng hoa lê.
Tóm lại, chuyện xấu càng lúc càng nhiều, chất chồng lên khiến người ta nôn nóng không thôi.
Lúc này nàng đã rời khỏi hoàng thành Thất Tinh, đang ở trong địa cung của thành Mai.
Trận pháp của thành Mai đã bị những võ giả 5sa đọa phá hủy.
Lý Chiêu Chiêu nhón chân, nói với vẻ mặt đờ đẫn:
Ma quân Phệ Hồn, ông thả ta ra.
Ma quân Phệ Hồn tắm vạt áo Lý Chiêu Chiêu, kéo mặt dây chuyền trên cổ nàng ra.
Do sợi dây rất ngắn nên Lý Chiêu Chiêu không thể không nhón chân, ngẩng đầu nói.
Chẳng qua lúc này ông ta không muốn nói nhiều, chỉ hỏi:
Rốt cuộc ngươi có đưa hay không?

Ta nói rồi, hai ngày nữa ta mới có thể đến sát giới tu chân, giờ muốn đưa thì đưa kiểu gì được?
Tô Lâm An cảm thấy Ma quân Phệ Hồn đúng là cố tình gây sự.
Lẽ nào sau khi bị tâm ma quần thân, nguyên thần hỗn loạn rồi bị sụp đổ nên giờ não ông ta cũng có vấn đề sao?
Ta ném thẳng vào hư không, để nó tự tìm về à?
Tô Lâm An cười mỉa mai,
Nếu người đồng ý thì ta sẽ ném ngay lập tức.
Giờ đây gió bão trong kẽ nứt hư không hung hiểm thế nào, chẳng lẽ Tô Tiễn lại không biết.
Ốc còn không mang nổi mình ốc, Thiên đạo đầu còn tinh lực mà đánh ông ta cho được.
Ông ta cười lớn, bóp nát mặt dây chuyền ngọc của Lý Chiêu Chiêu.
Tạm thời Tô Lâm An không lo lắng cho sự an toàn của Lý Chiêu Chiêu.
Nàng chỉ cảm thấy Ma quân Phệ Hồn rất khó hiểu.
Tô Lâm An:
Có chuyện gì?


Ta bằng lòng lập lời thề tâm ma, bảo vệ Lý Chiêu Chiêu, đưa nó tới chỗ ngươi không thiếu cọng tóc nào.
Nhưng thân thể mẹ nàng càng lúc càng yếu hơn, đ3ã có dấu hiệu dầu hết đèn tắt.
Nhìn vào bản đồ Sơn Hà có thể thấy, gió bão ở giới tu chân đang mạnh lên, đợt gió bão kẽ nứt đã nuốt c9hửng châu Vân có xu thế mở rộng tiếp.
Nhưng rốt cuộc nó có thể trói buộc được trùng Huyết Duyên hay không thì phải đợi sau khi thành Thất Tinh vượt qua hư không, xuất hiện ở giới tu chân thì mới biết được.
Mặc dù Tô Lâm An cực kỳ tự tin vào bản thân, nhưng cũng không bù đắp lại được sự sụp đổ và rối loạn của quy tắc Thiên đạo hiện tại.
Qua thêm một ngày, Lý Chiêu Chiêu phát hiện những tu sĩ Ma giới từng tới trước kia giờ lại tập trung trong đại sảnh nghị sự của Ma quân Phệ Hồn.
Hôm nay đám ma tu luôn đơ mặt ấy đã để lộ biểu cảm.
Niềm lực của Tô Lâm An đang đáp xuống miếng ngọc bị cắt đứt, nàng tạm thời mất đi mối liên hệ với Lý Chiêu Chiêu.
Trên người Lý Chiêu Chiêu vẫn có thứ có liên quan tới nàng, chỉ cần Chiêu Chiêu cần thì vẫn có thể gọi nàng tới.
Tô Tiễn cầm ô xương gõ vào đầu Lý Chiêu Chiêu.

Không có bản lĩnh lại còn muốn nghe lén?
Chút thần thức của nàng đã sớm bị tất cả mọi người có mặt ở đây chú ý tới.
Căm nàng ngưỡng lên để lộ cái cổ thon dài.
Nếu không có biểu cảm đờ đẫn trên mặt nàng thì tình cảnh lúc này có thể khiến người ta tưởng tượng vô ngần.
Nàng còn chưa kịp cảm nhận thấy chút uy áp nào thì cơ thể đã không còn chịu sự kiểm soát của bản thân, bị bông hoa lê kia nâng ra khỏi đại sảnh nghị sự.

Hoa lê chở nàng xuống núi.

Đợi tới khi nàng tới chân núi, Lê Nhã đã đợi dưới đó rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.