• 2,157

Chương 673: Tí hon


Một luồng sức mạnh hào hùng truyền từ cán ô vào trong cơ thể Ma quân Phệ Hồn, khiến tinh khí thần của ông ta tăng lên rất nhiều.


Này, ông bạ8n già.
Để khiến nền tảng của Ma giới dung nạp vào thần hồn máu thịt của mình, Ma quân Phệ Hồn đã bỏ ra rất nhiều tinh lực.
Từ khi bắt đầu l3uyện khung xương đầu tiên của chiếc ô, ông ta đã tồn cực kỳ nhiều thời gian cũng như tiêu tốn hết tâm huyết của mình.
Đây là chiêu để dành c9ủa ông ta, có thể giữ cho ông ta ở thể bất bại.
Khoảnh khắc ngọn lửa ấy bay lên trên bầu trời Huyết Nguyệt Giới xa xôi, hoang chủ Hạ hoang Lê Nhã cũng khóc nấc.
Nàng ta là hoang chủ của Hạ hoang, dĩ nhiên có thể cảm nhận được sự biến đổi của Hạ hoang.
Thật ra Lý Chiêu Chiêu không giỏi ăn nói, tính cách lại có phần trầm lặng.
Nhìn thấy hoang chủ Hạ Hoang khóc thê thảm thế này, nàng cũng không biết phải an ủi thế nào để giúp nàng ta nguôi ngoai.

Lên!
Sau tiếng quát của Thường Huy, toàn bộ trận pháp mà bọn họ bày bố đồng loạt khởi động, linh khí tràn ngập khắp cả vùng không gian, vẽ thành một đường viền vàng kim quanh hồ đen kẽ nứt.
Ma quân Phệ Hồn biết đã đến lúc rồi.
Ba người bên cạnh nhìn thấy thế thì đều run rẩy,
Ma quân, xin hãy kiềm chế.
Chỉ cần dùng một Hạ hoang để lấp hố thôi, ngài đừng kéo cả Ma giới vào đấy chứ! Tiếc rằng ba người họ đều đã kiệt sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma quân xông vào.
Tim họ như vọt lên tận cổ họng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì bất trắc.
Ma quân Phệ Hồn sờ chiếc nan ô thuộc về Hạ hoang, nói thầm trong lòng,
Yên tâm, chỉ là tạm thời mấ5t đi chiếc nan ô mà thôi, đợi sau này ta sẽ bù lại cho ngươi.

Ma quân Phệ Hồn nói xong thì xòe ô ra.
Chỉ vừa nhìn qua, Ma quân Phệ Hồn đã nhận ra tòa thành trước mắt.
Thiệu Lưu Tiên là nghi chủ, Ma giới của ông ta cũng nằm trong phạm vi cai quản của Thiệu Lưu Tiên, ông ta trực tiếp nghe lệnh từ Thiệu Lưu Tiên.
Ngọn lửa vừa bay lên cũng dừng lại tại chỗ, trông có phần lúng túng.
Chuyện gì vừa xảy ra, vật gì vừa xông vào thế? Tốc độ của vật đó quá nhanh, ngay cả ông ta cũng không kịp nhìn thấy rõ đó là thứ gì, bây giờ nó đã chui vào hố đen thì lại càng không thể biết được.
Lúc này, bọn họ không khác gì đang đứng ngay mép vực trong khi không hề có linh khí bảo vệ, bất kỳ lúc nào cũng có nguy cơ trượt chân rơi xuống.
May mà hai người đều có cảnh giới Thiên Tiên hậu kỳ, tu vi cao thâm, công lực hùng hậu, luôn có thể kịp thời biến nguy thành an.
Bây giờ chỉ đành nghe theo sổ trời thôi.
Ma quân Phệ Hồn cũng sửng sốt.
Nếu như việc lấp hố gặp vấn đề, liệu đám người Ma quân có xảy ra chuyện gì không? Nếu Ma quân có bề gì thì phải làm sao đây? Tuy nàng ta không nở mất Hạ hoang, nhưng càng không đành lòng dùng cả Ma giới để đánh đổi! Nhưng giờ nàng ta đang ở quá xa, căn bản không biết được tình hình bên đó thế nào.
Trong lòng nàng ta rất bất an, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi.
Nàng muốn nói, nơi có người mới là
nhà
, chỉ cần người thân bạn bè còn đó, nơi đâu cũng là
nhà
.
Nhưng nghĩ lại, toàn bộ tộc của Lê Nhã đã bị tiêu diệt, nàng ta sợ để lộ thân phận Vu tộc của mình nên cũng rất ít tiếp xúc với người khác, bình thường chỉ thích ở Hạ hoang trồng cây chăm hoa, thế nên những lời này càng không thích hợp.
Bất kể là ai cũng sẽ không để Ma giới to lớn này bị hủy diệt.
Nhưng bây giờ, ông ta 6lại muốn tự tay gây tổn hại đến ô xương.
Trước đây, ngay cả tên của Thiệu Lưu Tiên ông ta cũng không dám nhắc đến, bởi chỉ cần nhắc đến thì sẽ khiến Thiệu Lưu Tiên chú ý.

Thành Họa!

Ông ta nhìn thấy một tia sáng bay đến từ phía xa, xuyên thẳng qua lưới ánh sáng, xông vào bên trong hố đen.
Ma quân Phệ Hồn chững lại, lông mày cũng nhíu chặt, ô xương trong tay vẫn nguyên vẹn như cũ.
Ô xương không có mặt ô, lúc xòe ra thì những khúc xương trắng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đỉnh ô còn có một ngọn lửa lập lòe, tựa như ma trơi, trông u ám đáng sợ.
Ở phía trước, Thường Huy với vẻ mặt tái mét đang gân cổ gào lên,
Trái ba, cờ đen, phải bốn, đá trận địa!
Hai ma tu lập tức đặt cờ trận và đá trận đã được chuẩn bị trước theo lời của y.
Ánh sáng xé toang bóng tối, khiến hổ đen thủng lỗ chỗ.
Tiếp đó, một tòa thành nhô lên, đứng sừng sững phía trên hố đen.
Trên mảnh đất màu mỡ ấy, trên những dòng sông ngọn núi ấy, cây cối nhà cửa đều sẽ bị hủy diệt, bị nhào nặn thành bùn, đắp lên hổ đen.

Ta không còn nhà nữa rồi.
Nàng ta đỏ hoe đôi mắt, nói với Lý Chiêu Chiêu.
Lý Chiêu Chiêu chỉ đành ngậm miệng, chìa khăn đến trước mặt Lê Nhã, sau đó yên lặng ngồi nhìn nàng ta khóc.
Đúng lúc này, Lê Nhã bỗng ngẩng phắt đầu lên,
Hử, sao lại ngừng rồi?
Nàng ta biết việc lấp hố diễn ra ngay trong khoảnh khắc khi trận pháp hình thành, Hạ Hoang của cô ta sẽ bị hủy diệt trong tích tắc.
Điều này cũng giống như ném đá vào mặt hổ vậy, sẽ khiến hô đen càng bất ổn và lan rộng nhanh hơn.
Chính vào lúc này, hố đen bỗng bắn ra ánh sáng trắng chói mắt.
Thường Huy mặt mày tái nhợt,
Trận pháp đã thành, ta đã cố gắng hết sức, cũng không có cách nào để bù đắp.
Cũng tức là, bây giờ dù cho thứ bay vào đó là một chiếc lá cây thì trận pháp vẫn vận hành theo quỹ đạo đã thiết lập từ trước.
Dùng lá cây lấp hố đen, hậu quả thế nào thì hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được.
Không chờ Thường Huy lên tiếng, ông ta đã cầm ô bay tới.
Nếu đã quyết định thì không cần do dự.
Nàng ta còn tự an ủi mình, như thế thì nhà của nàng ta, mọi thứ trong nhà của nàng ta sẽ không phải cảm nhận nỗi đau đớn.
Nhưng Hạ hoang chỉ vừa biến động một chút thì đã dừng lại, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ việc lấp hố đã xảy ra vấn đề? Đầu tiên nàng ta cảm thấy rất vui, tiếp theo đó lại hận không thể tát mình một cái.
Bất kỳ từ ngữ nào cũng là vô nghĩa.
Vì Lý Chiêu Chiểu biết, nếu đổi lại là nàng mất nhà, nàng sẽ còn thất thổ hơn cả Lê Nhã bây giờ.
xương chuyển động, nạn ô thuộc về Hạ hoang phát ra ánh sáng vàng kim khác biệt với những chiếc nạn ô khác.
Cùng lúc đó, ngọn lửa trên nạn ô ấy tách ra, rồi bay về phía hố đen.
Chẳng qua một chiếc lá cây không có khả năng xuyên qua lưới linh khí được, vậy thứ vừa bay vào rốt cuộc là gì? Nếu như nó mạnh hơn Hạ hoang thì thật ra có thể lấp hố được, còn lỡ như nó yếu hơn Hạ hoang, vậy thì họ sẽ thất bại ngay trong gang tấc.
Đến lúc đó không chỉ không lấy được lỗ thủng, ngược lại còn giúp hố đen có thêm linh khí, khuấy động gió bão bên trong đó.
Chuyện duy nhất từng khiến ông ta rối rắm trong đời, có lẽ là chuyện có nên nghe theo ý thức của phân thân mà nhận cháu gái hay không.
Ông ta đã làm trái nguyên tắc của mình, kết quả là đứa cháu gái ấy không hề để tâm! Còn xem ông ta là kẻ thù! Cứ nghĩ đến chuyện này là Ma quân Phệ Hồn lại cảm thấy trong lòng khó chịu, động tác nâng ô lên cũng đầy sát khí, giống như muốn xông vào hố đen rồi cùng hủy diệt.
Cả hai qua lại sát rìa kẽ nứt, thân hình di chuyển thoăn thoắt.
Thi thoảng bóng dáng cả hai lại biến mất, đó là do gió bão kẽ nứt tập kích nên họ phải né tránh.
Đó là tòa thành của Thiệu Lưu Tiên.

Sau khi bà ta chết đi, thành Họa cũng biến mất theo.

Ông ta còn cho rằng tòa thành này đã bị hủy diệt theo chủ nhân của nó, thật không ngờ thành Họa lại xuất hiện ở đây, ngay trong hố đen.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.