• 2,159

Chương 674: Tri họa


Dĩ nhiên nó cũng nhận ra Tô Tiễn.

Họa linh gọi tên của ông ta,
Tô Tiên.
Không biết vì sao, giọng nói này lại có gì 8đó rất giống Thiệu Lưu Tiên, chỉ là non nớt hơn nhiều, khiến Tô Tiễn vô thức đứng thẳng người lên, tỏ thái độ kính cẩn lắng 3nghe.

Đây là phản ứng bản năng của cơ thể ông ta khi đối mặt với Thiệu Lưu Tiên trong suốt hàng triệu năm qua.
<9br>Ông ta kính sợ người đàn bà ấy.
Thế nên, việc ông ta tin vào đứa con của vận mệnh cũng có lý do cả, đến thời điểm này mà nàng còn có thể giúp bọn họ gặp dữ hóa lành.
Ông ta vuốt ve món trang sức củ cải trong tay, sau đó tiện tay treo nó lên ô xương.

Thông báo đi.
Thật sự thì trông rồng nhỏ quá đỗi ung dung, khiến người ta quên mất sự đáng sợ của gió bão.
Thân hình nó càng lúc càng mơ hồ, nhưng giọng nói non nớt truyền đến bên tai mọi người vẫn có chút vui mừng.

Ta nghĩ ra rồi.

Tên của ta là Tri Họa.
Nhất thời nàng ta không biết nên khóc hay nên cười.
Cuối cùng nàng ta chỉ có thể quỳ xuống trước món trang sức củ cải, ba lạy chín dập đầu,
Tín đồ Lê Nhã, đa tạ tiên linh phù hộ.
Nàng ta không ngờ Củ cải đại tiên lại linh vậy.
Nhưng giờ chuyện đã rồi, nàng ta cũng không thể nuốt lời được.
Ma quân Phệ Hồn nảy sinh sự để phòng, ông ta hạ quyết tâm phải giữ khoảng cách với Tô Lâm An! Lúc này Thường Huy mới thở phào nhẹ nhõm,
Là thành Họa.
Thảo nào nó có thể xuyên qua lưới linh khí để xông vào hổ đen.
Thành Họa, còn mạnh hơn ô xương.
Lần lấp kẽ nứt này đã không còn sơ hở nào nữa, Thường Huy nghĩ đến đây thì nở nụ cười.
Nếu có cơ hội, giúp ta nói với đám Tô Lâm An nhé.
Tri Họa, trời sinh là thế.
Vừa ra đời, đã biết hy sinh.
Tô Tiễn cảm nhận được huyệt Thái Dương của mình giật khẽ.
Không sử dụng ô xương, Hạ hoang không cần phải hy sinh, Ma quân cũng không bị thương, đây là kết quả tốt nhất.
Trước đó bọn họ chưa từng nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi và dễ dàng như vậy, quả thực có thể nói là vận may đi ngược lẽ trời.

Phải, rất may mắn.
Ma quân Phệ Hồn ngẩng đầu nhìn trời.
Thật ra Tô Tiễn không có ác cảm gì với Thiệu Lưu Tiên.
Tu vi của ông ta k6ém hơn Thiệu Lưu Tiên nên ắt phải nghe lệnh bà ta, đấy là do ông ta không có bản lĩnh, không thể trách kẻ khác.
Thế 5nhưng ông ta vẫn luôn liều mạng tu luyện, âm thầm bày mưu, chưa từng từ bỏ tham vọng thay thế bà ta.
Nàng ta rất vui, chỉ muốn lập tức trở về nhà.
Nhưng lúc này Lê Nhã lại thấy cả người trống rỗng, cảm giác cơ thể mệt mỏi và nặng nề vô cùng, như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể khiến nàng ta ngã xuống.
Nàng ta thì người nhìn tay mình, mu bàn tay vốn trắng ngần mịn màng giờ đây nhăn nheo, bên trên còn xuất hiện vài đốm nhỏ màu nâu nhạt.
Tòa thành mà bà ta để lại đã cứu được muôn ngàn chúng sinh.
Nó lấp kín mắt bão, giúp mọi người có thêm nhiều thời gian hơn.
Kẽ nứt này bắt đầu từ vùng trời của thành Họa, nay cũng kết thúc bởi thành Họa, xem như nhân quả tuần hoàn.
mình để cứu lấy chúng sinh? Ông ta lại do dự.
Hay là thôi đi vậy, không cần đứa cháu gái này nữa.
Nói không chừng ngày nào đó ông ta mất não, cũng hy sinh chính mình để cứu nàng.
Trời cũng đã sáng.
Ánh mặt trời đã lâu mới lại xuất hiện, rực rỡ đến chói mắt.
Ba người Thường Huy cùng thở phào nhẹ nhõm,
Ma quân, may quá!
Thành Họa chủ động lấp kẽ nứt, bọn họ cũng chưa cần dùng đến ô xương.
Mọi người nghe thấy tiếng
xoẹt xoẹt
, đó là tiếng vải vẽ bị gió thổi qua bay phần phật.
Gió lớn như đao, muốn cắt rách bức tranh đang lấp kín miệng hố.
Những bức tranh hết sức bền chắc, chặn miệng hồ lại một cách vững vàng.
Ông ta có dã tâm trở thành kẻ đứng đầu thiên hạ.

Ông cũng đến lấp lỗ thủng, cứu Ma giới sao?
Nghe giọng thì có thể nhận ra họa linh đang khá vui, cơ thể giống như khúc gỗ cũng lắc lư qua lại,
Chẳng trách trước đây chủ nhân coi trọng ông thế.
Họa linh tiếp tục nói:
Ông là người tốt.
Ma quân Phệ Hồn không ngờ mình lại được khí linh của tòa thành này khen là người tốt, ông ta dở khóc dở cười, nói:
Nếu không lấp kẽ nứt thì Ma giới sẽ không tồn tại nổi, ta chỉ muốn bảo vệ chính mình thôi.
Con rồng nhỏ trong thành bay một vòng,
Còn có ta mà.
Nó mỉm cười, nói:
Lần này, ta bảo vệ ông.

Sau này, ông cũng phải bảo vệ những người khác đấy.
Trong giọng nói trẻ con ngây ngô ấy có tiếng sụt sịt rất nhỏ.
Nếu như không có âm thanh ấy, bọn họ suýt chút nữa đã quên thành Họa nằm giữa mặt bão đang phải chịu nỗi đau đớn nhường nào.
Da mặt chùng nhão khô héo, sờ vào có cảm giác không phải làn da của mình mà giống như vỏ cây khô.
Nàng ta lắp bắp:
Có phải ta nhìn nhầm không?
Lý Chiêu Chiêu vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, tu vi của nàng không đủ cao để nghe được phù truyền tin của đối phương.
Nhưng nàng rất thông minh, lập tức nhận ra đã có chuyện gì.
Trên bầu trời thành Họa, hình rồng chầm chậm nhạt đi, mờ dần thành sương.
Tiếp đó sương mù cũng tan đi, chỉ trong phút chốc, tòa thành trì rõ nét trước mắt mọi người đã biến thành đường nét phác họa màu mực.
Cuối cùng, nó biến thành một cuộn tranh thật dài, không ngừng trải rộng ra, lấp kín cá hố đen.
Trước đây người trong tộc đều không sống qua ngàn tuổi, nàng ta còn tưởng là vì tu vi của họ thấp.
Nhưng giờ thì nàng ta đã hiểu, hóa ra mọi người đều có số đoản mệnh cả.
Trời sinh đã thế rồi...

Nhà của ngươi không sao nữa ư?

Củ cải đại tiên hiển linh rồi!
Trước đây Lê Nhã từng nói rằng nếu Hạ hoang không sao cả, nàng ta bằng lòng hiến tế ngàn năm thọ nguyên của
mình để phụng dưỡng Củ cải đại tiên.
Bây giờ nàng ta đột ngột già đi, chẳng lẽ lời cầu nguyện đã ứng nghiệm? Những lời này là do nàng ta tự nguyện hứa hẹn, lúc nó ứng nghiệm dĩ nhiên phải thực hiện việc hiến tế.
Hiện tại trận pháp vẫn đang vận hành, phù văn trận pháp làm cuộn tranh và hố đen dính chặt vào nhau.
Sau khi đường phù văn cuối cùng khắc lên vải vẽ, bức tranh và hố đen đã hòa thành một thế, nơi chân trời không còn bất kỳ ngọn gió nào nữa.
Điều này chứng tỏ, hố đen đã bị lấp kín.
Hạ hoang vẫn còn, Ma giới không bị tổn hại, chỉ là mất đi một tòa thành Họa thôi, vẫn may, vẫn may.
Thành Họa là pháp bảo bản mệnh của Thiệu Lưu Tiên,y còn tưởng rằng nó đã tiêu vong cùng bà ta rồi.
Cũng coi như Thiệu Lưu Tiên đã làm được một chuyện tốt.
Cho dù sức mạnh huyết mạch có thể đủ để khống chế sinh linh khác để tu hành, thế nhưng bọn họ đều trốn ở những vùng đất cằn cỗi hoang vắng để lánh đời, nên cũng chẳng khống chế được bao nhiêu sinh linh.
Khu rừng mà họ sinh sống có rất ít linh khí, cây và thú thì nhiều, nhưng số lượng có linh tính rất ít.
Nếu không phải như vậy thì bọn họ đã không dễ dàng bị hủy diệt cả tộc.
Ông ta còn tưởng thành Họa đã đi đâu mất, hóa ra trong khoảng thời gian này nó luôn ở bên cạnh Tô Lâm An? Không thể ở bên cạnh Tô Lâm An được, vì kiểu gì cũng xảy ra vấn đề, phân thân của ông ta chính là một ví dụ.
Rõ ràng nó đại diện cho ý chí của bản thân ông ta, vậy mà cuối cùng lại sinh ra ý chí của riêng mình, không chịu sự khống chế của ông ta nữa, một lòng một dạ vì cháu gái, bị tâm ma quấn lấy khiến thần trí không tỉnh táo, còn nghĩ đến việc báo thù cho cháu gái.
Trước đây thành Họa không có khí linh, bây giờ vừa sinh ra khí linh không được bao lâu thì nó đã muốn hy sinh chính
Lê Nhã cũng đã nhận ra.

Ô, thì ra là vậy.
Ngay sau đó nàng ta lại nói:
Vì sao ta chỉ hiến tế ngàn năm thì đã già nua như vậy, chẳng lẽ số mệnh ta ngắn ngủi thế sao?
Nàng ta đã đạt tu vi Thiên Tiên hậu kỳ, sống thêm mấy vạn năm nữa cũng được, rõ ràng nàng ta chỉ mới mấy ngàn tuổi thôi mà! Sao nàng ta lại không theo quy luật Thiên đạo thế này, chẳng lẽ Vu tộc đều có số đoản mệnh ư? Những tu sĩ khác rất kiêng dè tổ tiên Vu tộc bọn họ, sau khi bị vây đánh, tổ tiên đã dẫn dắt số tộc nhân ít ỏi còn lại đi ẩn cư, và một số truyền thừa cũng gần như đã đứt đoạn.
Tộc nhân Vũ tộc lưu lạc bên ngoài.
Đó là...
Đổi mồi ư? Nàng ta thi triển Thủy Kính Quyết.
Đến lúc nhìn thấy rõ ràng hình dáng của mình trong gương, Lê Nhã dùng đôi tay véo mạnh vào mặt mình.
Nguy cơ đã được giải trừ, bảo những người đã di cư quay về.
Bây giờ ông ta chỉ muốn về thành Tự Tại tắm rửa, nghỉ ngơi cho thật đã đời.
Thường Huy lập tức liên lạc với Lê Nhã.
Y móc phù truyền tin, ra rồi nhanh chóng nói:
Hố đen đã được lấp, Hạ Hoang không bị hư hại, ngươi có thể về nhà rồi.
Lê Nhã nhận được tin thì mặt mày đờ đẫn.
Nàng ta nên nhanh chóng đi tìm ít đan dược làm đẹp thì hơn.

Dù sắp chết thì nàng ta cũng phải chết trong dáng vẻ trẻ đẹp chứ không phải trong dáng vẻ già nua thế này.

Chắc Củ cải đại tiên cũng không muốn có một tỳ nữ già nua hầu hạ bên cạnh đâu nhỉ? Nàng ta hỏi Thường Huy:
Tình hình của Ma quân hiện giờ thể nào, ngươi có đang ở bên cạnh ông ấy không? Hỏi ông ấy giúp ta, nếu bây giờ ta quay về thì đưa Lý Chiêu Chiêu đi đâu đây?
Không phải nói sẽ có người đón à, sao vẫn chưa thấy ai đến? Hay là nàng ta bay về đó đợi.

Bây giờ Ma giới đã yên ổn, dĩ nhiên là Ma giới sẽ an toàn hơn.

Tuy rằng bình thường thì trên bầu trời Huyết Nguyệt giới không có gì nguy hiểm, nhưng ai mà biết liệu có gì ngộ nhỡ hay không.

Giọng nói của Ma quân Phệ Hồn thình lình vang lên,
Đưa về đây đi.
Rõ ràng Tô Lâm An đã đến phạm vi của giới tu chân.

Với thực lực hiện tại của nàng, có thể nói muốn đến đón Lý Chiêu Chiêu thì dễ như trở bàn tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.