• 2,159

Chương 689: Có ích


Giờ là lúc nào rồi, cứu người trước được không? Ta thật sự không bước nổi nữa, ngươi ngứa mắt ta à, được, người dẫn Thiên Sinh đi đi! Ả cắn 8răng:
Thiên Sinh có con mắt tiên đoán, người dẫn nó đi đi.



Những kẻ ở phía sau thấy người và ta tiếp xúc với nhau, chắc chắn cũn3g sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Đúng.
Hắn cũng chẳng thèm khống chế mấy kẻ đó mà giết chết luôn, rồi cắn nuốt nguyên thần để hiểu sâu hơn về tình hình của giới tu chân.
Ví dụ như hiện tại, hắn đã biết Cổ Lâm đúng thật là một đại tông sư trận pháp, xác suất ả biết trận pháp Thiên Địa Càn Khôn là rất lớn.
Có Thiên Sinh, cơ hội thoát thân của ngươi sẽ rất lớn.
Ả nhanh chóng nói rõ tình thế, kéo Mục Cấm Vân9 lên cùng thuyền với mình.
A biết, người trước mặt này rất mạnh.
Thế nhưng bây giờ ả đã biết rốt cuộc hắn hung ác cỡ nào, dù là thuốc độc thì ả cũng phải gắng mà nuốt xuống.
Cổ Lâm nhận lấy đan dược rồi nhét thẳng vào miệng, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên.
Trước đó ả bị đánh lén, bị truy đuổi, không có lấy một giây thở lấy hơi.
Ả cưỡng ép dùng đan dược nhưng bởi vì không thế vận chuyển linh khí nên không có hiệu quả gì.
Tu sĩ thượng giới ít dùng đan dược hơn, nhưng cũng không thể hoàn toàn không cần đến chúng.
Đương nhiên đan dược có phẩm chất càng tinh khiết thì càng được hoan nghênh.
Đám truy binh không còn động tĩnh gì.
Một mình hắn quay lại? Chẳng lẽ xong rồi? Trong đầu Cổ Lâm hiện lên một ý nghĩ, nhưng ả không thể tin được.
Ở đã không thể nào thân thiết với Thiên Sinh như trước đó được nữa.

Đi thôi.
Mục Cẩm Vân nói ngắn gọn.
Nét mặt vặn vẹo bởi vì phải nén chịu đau đớn của ả cũng đã giãn ra, giờ phút này ả còn nở nụ cười.

Đây là đan dược gì?
Cổ Lâm hỏi,
Do vị đại sư nào luyện ra vậy? Ta có thể cầu xin được không?

Tục Mệnh Đan.
Mục Cẩm Vân lạnh lùng liếc ả một cái.

Ta cũng có ích
Thiên Sinh trầm giọng nói:
Tuy ta không biết vá trời, nhưng cực kỳ am hiểu việc phá trận.

Mắt của ta có thể nhìn thấu được quỹ đạo số mệnh trên khắp thế gian, trong đó bao gồm cả trận pháp.
Nó yên lặng trong phút chốc rồi mới nói tiếp:
Khương Chỉ Khanh có thể thuận lợi xông qua trận pháp, có thể phá vỡ vô số tầng mê chướng, tìm và phá hủy cây Kiến Mộc cũng không thể thiếu con mắt của ta.

Cổ Lâm tức giận đến mức nhặt trận bàn lên gõ đầu Thiên Sinh,
Chuyện cây Kiến Mộc bị hủy có liên quan đến ngươi?

Ngươi có biết, chính là vì nó bị hủy cho nên bây giờ Thiên đạo mới sụp đổ nhanh như vậy không!
Không ngờ, kẻ cầm đầu đang ở trước mắt ả!
Mà giữa hai người còn có một người phụ nữ xen ngang, có thể nói là ân oán tình thù đan xen nhau, cắt không đứt gỡ càng rối.
Trước đây nó đi theo phương Chỉ Khanh.
Thứ Tô Lâm An cho, hẳn chẳng muốn đưa cho người khác tí nào.
Tục Mệnh Đan, cái tên này khiến Cổ Lâm tê cả da đầu, trong lòng có một dự cảm xấu.
Nó từng thấy chuỗi nhân quả đó, mà chính Khương Chỉ Khanh cũng từng nhắc đến vài câu.
Kết hợp cả hai điều ấy thì có thể phân tích ra được ít nhiều.

Hắn chạy rồi?

Bỏ lại mẹ góa con côi chúng ta mà chạy rồi?
Huyệt Thái Dương của Thiên Sinh giật thình thịch.
Ả Cổ Lâm này rõ ràng là một đại tông sư trận pháp, sao tính tình lại thế này? Chưa kể đến chuyện ả ăn nói ngang ngạnh nhưng lòng dạ mềm yếu, nghĩ một đằng nói một nẻo, bây giờ lại còn thêm cái tội nói năng bậy bạ, có phải ả vẫn say rượu chưa tỉnh không? Mẹ góa con côi gì chứ...
Bây giờ trái lại, ả tính ép độc ra trước.
Những thứ độc đó quá lợi hại, ả thử mấy lần thì đã trở nên mơ màng, ngay cả ý thức cũng hơi mơ hồ.
Nhưng bây giờ ả cũng không dám hỏi nhiều nữa mà nhặt trận bàn lên ngay, nghiên cứu một cách tỉ mỉ.
Mục Cẩm Vân muốn đưa Cổ Lâm đi nhưng không muốn dẫn Thiên Sinh theo kết quả Cổ Lâm lại ném trận bàn đi, nói với thái độ rất cứng rắn:
Ngươi cứu ta, là bởi vì ta biết trận pháp Thiên Địa Càn Khôn.

Ngươi cần năng lực và trời của ra.

Ta chỉ có một yêu cầu, bảo vệ tính mạng của ta và nó.

Thằng bé này không bỏ lại ta để mà chạy trốn.
Cổ Lâm lạnh lùng cười một tiếng,
Ta sống hơn vạn năm, không thể không bằng một đứa trẻ được.
Khóe mắt Thiên Sinh ươn ướt.
Kiểm của hắn có dính máu, nhưng chỉ có một giọt ở mũi kiếm.
Lúc hắn tới gần ả, giọt máu đó đã đông lại thành sương giá, cuối cùng hóa thành khí, biến mất không còn thấy tăm hơi đâu.
Hắn lấy phi kiểm tra, ném một lớn một nhỏ lên.
Cổ Lâm hơi lo lắng,
Đi đâu?
Thoáng cái mà năm tên Thiên Tiên hậu kỳ đã chết, tất nhiên Ân giới chủ sẽ truy xét, tra đến ả là chuyện cực kỳ đơn giản.
Nghi chủ Nam Cung Ly vốn là người có đạn đạo cao thâm nhất.
Hắn nhập đạo từ đan, độ tinh khiết của đan dược do hắn luyện ra gần như đạt đến chín mươi chín phần trăm
Cổ Lâm cảm thấy, rốt cuộc vẫn không trông cậy vào người khác được.
Ả tiếp tục bảo Thiên Sinh chạy đi,
Đường sống mà người nói chạy mất rồi, ngươi cũng chạy đi chứ.
Nhưng Thiên Sinh lại không di chuyển, nó đỡ Cổ Lâm ngồi xuống,
Chúng ta đợi đi.
Cổ Lâm cười khổ,
Chờ chết?
Thiên Sinh lại đặt cái trận bàn mà ả chưa nhận vào tay ả,
Chờ ngươi phá trận.
Thiên Sinh biết về mối thù oán giữa Khương Chỉ Khanh và Mục Cẩm Vân.
Rất nhiều tu sĩ ở hạ giới thích dùng đan dược để trợ giúp cho việc tu hành, thường trong cơ thể sẽ tích lũy một lượng chất độc lớn.
Bọn họ còn tưởng rằng lôi kiếp khi phi thăng là để khử bỏ tạp chất trong cơ thể, là khảo nghiệm của thiên đạo, chứ không ngờ rằng đó không phải khảo nghiệm của thiên đạo mà là quy tắc do các đại năng ở thượng giới cùng nhau lập ra.
Hắn nhìn vẻ mặt thoải mái của ả thì đã thấy phiền.
Ả vui vẻ bao nhiêu thì hắn càng không nỡ bấy nhiêu.
Mục Cẩm Vân không tin tưởng nó là chuyện rất bình thường.
Chỉ khi nào Cổ Lâm giải được trận bán thì mới có thể chứng minh nó không hề nói láo.

Mạng của người nằm trong tay ta.
Mục Cẩm Vân nói với giọng cay nghiệt và vô tình:
Có thể kéo dài tính mạng hay không...

Hắn nhìn xuống trận bàn,
Chờ ngươi giải trận xong rồi nói tiếp.
Cổ Lâm vốn rất lắm lời.
Nó cũng không muốn bị bỏ rơi, nhưng không ngờ Cổ Lâm lại lấy chuyện này để uy hiếp Mục Cẩm Vân.
Bởi vì nó biết, Mục Cẩm Vân không phải người dễ nói chuyện.
Mục Cẩm Vân vốn chỉ là một phân thân của Khương Chỉ Khanh.
Nhưng phần thân này không bình thường, hắn có được thần trí riêng, vả lại còn thoát khỏi sự khống chế của bản tôn.
Trạng thái thế này thì sao phải được trận bàn.
Nhưng mà, vì sao truy binh vẫn chưa tới, ả cũng không hề nghe thấy tiếng đánh nhau? Á đang suy nghĩ thì thấy Mục Cẩm Vân xách kiếm trở về.
Nếu như thế, quả thật hắn phải cứuả.
Trên người Mục Cẩm Vân có rất nhiều đan dược.
Thiên Sinh nói với giọng khô khốc:
Ta biết.
Nó muốn nói, ngay cả việc Khương Chỉ Khanh tìm được biến Tiểu Quỳnh, thuận lợi vượt qua trận pháp xây nên từ các đảo trên biển cũng có liên quan tới nó.
Dù sao chính nó đã đưa một con mặt cho Khương Chỉ Khanh.
Bây giờ thấy ánh mặt của Cổ Lâm, nó lại ấp úng không nói nên lời.
Nó không nói, nhưng Cổ Lâm lại đã đoán được gì đó.
Ngược lại thì Thiên Sinh ngồi khoanh chân trên nền đất, mỉm cười nói:
Bọn chúng đã chết hết rồi.

Nó nói với giọng điệu chắc chắn.
Ánh mắt hẳn rất hung ác.
Cổ Lâm cảm thấy thứ hắn đang cầm không phải đan dược mà là đao.
Mặc dù Mục Cấm Vẫn còn rất nhiều, nhưng hắn cũng có hại không nỡ.
Do dự khá lâu, hắn mới chọn chọn lựa lựa rồi lấy một viên có chút tì vết ra, cau mày đưa cho Cô Lâm.
À nhắm mắt lại trong phút chốc.
Lúc mở mắt ra, ả nhìn thấy Thiên Sinh mím môi thì nói với giọng dửng dưng:
Được rồi, dù sao ngươi mắt mù, đã nhìn lầm người.
Ả nói nhẹ nhàng là thế nhưng suy cho cùng thì trong lòng đã có khúc mắc.
Nghĩ đến đây, Thiên Sinh tiếp tục thúc giục,
Ngươi giải nhanh chút, hắn sắp trở về rồi.

Cổ Lâm chẳng hiểu gì hết nhưng vẫn kiên quyết lấy chút đan dược ra dùng.
Bình thường Tô Lâm An rảnh rỗi là lại luyện đan, rồi đưa tất cả những đan dược có thêm linh dịch của nàng cho hắn.
Đan dược mà nàng tiện tay luyện ra cũng đều là Tiên phẩm, nếu ở giới tu chân thì mỗi một viên đều cực kỳ có giá trị.
Năm người vây kín, dù cho đích thân giới chủ tới đây thì cũng phải tốn không ít s5ức lực mới trấn áp được chúng.

Bọn chúng có năm người, kẻ mạnh nhất ở cảnh giới Thiên Tiên tầng thứ tám.
Ả còn chưa dứt lời thì đã thấy Mục Cẩm Vân bước về phía trước một bước, chớp mắt một cái hắn đã biến mất tại chỗ như quỷ mị.
Mà bây giờ sai khi ả ăn viên đan dược kia vào, dường như như có lượng linh khí tinh khiết cực lớn đang cọ rửa thân thể ả, trong nháy mắt đã quét sạch chất độc và nỗi mỏi mệt trên người.
Hiệu quả sau khi uống đan dược như hấp thu linh khí tinh túy và đậm đặc nhất của đất trời, hệt như đang ở trong huyết động của Sơn Hà Long Linh, mỗi một ngụm linh khí đều có vị ngọt.
Á đã đạt đến tu vi cỡ này rồi, đương nhiên là từng dùng không ít đan dược Tiên phẩm.
Người xưa có câu, là thuốc ba phần độc.
Nhưng kẻ truy sát đằng sau ả cũng không yêu.
Điều 6quan trọng nhất chính là, bọn chúng có năm người.

Ma giới.
Ả phải phản bội Chính Nhất giới rồi lưu vong đến Ma giới luôn sao?
Tính tình Ma quân Phệ Hồn gàn dở thể, chưa chắc ông ta gì sẽ thu nhận ta.
Cổ Lâm ngẫm nghĩ, định liên lạc với Thường Huy xem có thể dò xét ý của ông ta không.


Ta đến Ma Giới đón người.
Mục Cẩm Vân nói tiếp:
Thường Huy!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.