• 2,157

Chương 690: Phân hóa


Giờ ả đang có mình ở một góc phi kiếm để giải trận.

Thiên Sinh ngồi bên cạnh ả, nhìn ả không chớp mắt.
Những tu sĩ tu luyện niệm lực sẽ dần bị niệm lực cắn trả, gây ảnh hưởng tới tinh thần.
Kết cục xấu nhất là trở thành cái xác không hôn, giống như niệm nô chỉ biết ngưng kết ra niệm châu trước đây.
Một lúc sau, hắn quay người ngồi xuống một đầu khác của phi kiếm.
Ý là lần này hắn bỏ qua cho ả.
Ma quân nói không thể để Ma giới bị hủy bởi gió bão, nên đưa bọn y đi lấp kẽ nứt.
Trời đất sụp đổ thì Ma giới cũng không thể thoát khỏi, y nên làm thế nào đây? Thường Huy chạy đi xin gặp Ma quân Phệ Hồn.
Thêm một lúc lâu sau, trán Cổ Lâm đã rịn mồ 5hôi.
Ả cảm nhận được Mục Cẩm Vân đang đứng sát bên.
Hắn là trùng Huyết Duyên.
Trùng Huyết Duyên là loài chuyên tấn công thần thức.
Hắn lơ lửng giữa không trung, không nói một lời nào, trông rất đáng sợ.
Thiên Sinh ngồi co lại một góc, cảm thấy lúc này thứ mình đang cưỡi lên không phải là kiếm mà là băng.
Ả thử vá trời nhưng vừa mới lấp được chút ít thì đã cảm thấy cạn kiệt sức lực, ngã luôn ra khỏi cảnh giới Tri Vi, cả người mệt nhoài mà nằm trên kiếm.
Chẳng trách lúc đó Lăng Vân và Uyển Thu không còn chút sức lực nào để mà phản kháng.
Bọn họ đang cầm vũ khí đối đầu với hắn.
Bên cạnh đôi nam nữ đó còn có một tu sĩ bị thương nặng.
Bọn họ hao tốn rất nhiều sức lực mới lĩnh ngộ được trận pháp Thiên Địa Càn Khôn, nhưng một khi đã lĩnh ngộ được thì việc tiến vào cảnh giới rất đơn giản, chỉ cần thân thức đầy đủ là được.
Vừa rồi Cổ Lâm mới dùng đan dược, nguyên thần đã hồi phục tương đối.
Cổ Lâm cười thê lương, ả cắn răng nói:
Hiện tại ta không thể phá giải trận bàn nhưng ta có thể tiến vào cảnh giới Tri Vi, tu bổ thiên địa.
Cảnh giới TriVi là cách gọi của Thường Huy, cũng đã được Cổ Lâm chấp nhận.
Hẳn nhận thấy trạng thái của Cổ Lâm rất tệ, tinh thần bất ổn.
Thật ra tình trạng này có liên quan rất lớn tới việc ả bị niệm lực cắn trả, thế nhưng ả không hề nhận ra.
Nhỡ đâu dù được hung thủ thật sự giết hại Uyển Thu ra thì ả sẽ liều mạng một lần với gã, biết đầu còn có thể mượn tay Mục Cẩm Vân báo thù thay Uyển Thu và Lăng Vân.
Do đó Cổ Lâm không do dự nữa.
Nhưng nếu giờ không vào thì có khả năng ả sẽ chết ngay lập tức dưới kiếm của gã sát tinh này.
Dù sao cũng chết, chi bằng đánh cược một lần.
Một lần nữa, Thiên Sinh lại che chắn trước Cổ Lâm:
Trong lòng ngươi không có thiên địa, không có chúng sinh.
Bất kể người làm gì cũng không thể lĩnh ngộ được trận pháp Thiên Địa Càn Khôn đâu.

Cổ Lâm uể oải đáp lại:
Là ta.
Sắc mặt Thường Huy tối sầm lại:
Bên cạnh ngươi có ai bảo vệ không?
Cổ Lâm liếc trộm Mục Cẩm Vân, gật đầu một cách khó nhọc:
Có.

Vậy thì tốt.
Thường Huy lại hỏi:
Ngươi có tìm ra hung thủ không?
Cổ Lâm:
Tạm thời vẫn chưa.
Ở thực sự rất mệt, ý thức lúc tỉnh lúc mê.
Thường Huy thấy trạng thái của ả không ổn nên cũng ngại không hỏi nữa, cắt đứt liên lạc.
Giới tu chân xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy từ khi nào? A không khỏi nảy sinh nghi ngờ, không biết cái chết của hai vị nghi chủ có liên quan gì tới hắn hay không.
Mục Cẩm Vân chau mày.
Cũng có thể vì hai nguyên nhân này nên trước sau hắn vẫn không thể vá trời sửa đất, không thể san sẻ gánh nặng với Tô Lâm An.
Nhưng có lẽ, việc cắn nuốt một tông sư trận pháp đã lĩnh ngộ trận pháp Thiên Địa Càn Khôn có thể giúp hắn phá vỡ lớp khoảng cách này.
Một lúc sau cuộc chiến đã dừng lại.
Người đàn ông cầm kiếm cười lạnh lùng:
Hạng người tội ác tày trời, giết không tha.
Tu sĩ bị thương nặng nằm trên mặt đất bèn chật vật bò dậy, chắp tay nói với hắn:
Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối
Nhưng hắn ta vừa dứt lời thì đã bị một đường kiểm đâm xuyên giữa trán.
Nhìn bề ngoài thì rõ ràng thực lực của đôi nam nữ kia cao hơn một bậc, nhưng người đàn ông cầm kiếm lại liên tục phóng ra kiếm khí vượt xa cả thực lực của bản thân.
Hơn nữa, hắn còn giỏi tấn công bằng thần thức.
Cậu bé r8ất giỏi trong việc phá trận.
Mặc dù nó không biết cách suy diễn nhưng chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra được mắt trận qua3n trọng của trận bàn, chẳng qua nó không dám nói ra.
Việc vá trời quả thật có thể vắt kiệt tinh khí thần của con người ta.
Có thể gã hung thủ kia không quá lợi hại, chẳng qua hẳn chọn đúng thời cơ mà thôi.
Ả nín thở tập trung tinh thần, tiến vào cảnh giới TriVi.
Những nét phù tán loạn giữa đất trời đã trở nên nhiều hơn.
Không phải nó đang ngồi trên kiếm mà là ngồi trên sông băng.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Thiên Sinh không dám hỏi.
Lúc này con mắt của nó cũng đã bị tổn hao rất nhiều, nó không dám nhìn Mục Cẩm Vân.
Thần thức của Mục Cẩm Vân quét về phía một cánh rừng ở phía dưới.
Uyển Thu bảo ở đừng vá trời nữa.
Việc tiến vào cảnh giới Tri Vi sẽ dẫn tới họa sát thân.
Thần thức của Mục Cẩm Vân tách ra thành hàng triệu luồng, trải rộng giống như mạng nhện.
Chiếc lá xanh vốn có thể bay đi kia bị nhốt lại trong tấm lưới, sau đó, bị Mục Cẩm Vân túm lấy.
Biến cố này khiến hắn ta không thể tin nổi, chết không nhàm mặt.

Ngươi cũng chẳng phải hàng hiền lành gì? Hắn rút kiểm lại:
Tay đầy máu tanh, Thiên đạo không che chở.

Người của thượng giới đúng là ai cũng biết được.
Hẳn lắc đầu:
Chẳng có kẻ nào tốt đẹp.
Sau khi cây Kiến Mộc bị hủy diệt, thượng giới và hạ giới không còn ranh giới, dần dần dung hòa làm một.
Lúc này, ba người Mục Cẩm Vân đã tới gần Ma giới.
Bọn họ chọn đi đường xa, vòng qua Huyết Nguyệt giới.
Trình độ trận pháp của hắn cũng không hề tầm thường, đến cả việc tu bổ trận pháp thành Thất Tinh mà hắn còn có thể giúp.
Nhưng giữa việc lĩnh ngộ trận pháp Thiên Địa và chuyện vá trời vẫn còn cách nhau một li, như còn bị ngăn cách bởi một lớp màng trong suốt.
Vậy mà người đàn ông này lại giết chết hai người thượng giới kia một cách rất dễ dàng.
Đồng tử Mục Cẩm Vân co lại:
Hắn là ký chủ mới của ấn Công Đức sao?
Vậy Khương Chỉ Khanh đâu? Mục Cẩm Vân mặc kệ đúng sai, tức khắc ra tay.
Cơ thể Cổ Lâm hoàn toàn cạn kiệt sức lực.
Ả ngã xuống, vừa lúc đó thì phù truyền tin của ả phát sáng.
Sắc mặt ả trắng bệch.
À đặt trận bán trên đùi rồi nói:
Tạm thời, tạm thời ta vẫn chưa giải được.
Á cũng là nhân vật đã từng trải qua vô số sóng gió, nhưng kẻ đang đứng trước mặt này mang đến cho ả áp lực tinh thần cực lớn, dường như hắn chỉ cần đứng đó là có thể khiến tinh thần người khác sụp đổ.
Cổ Lâm cố gắng xốc lại tinh thần không để mình bị ngất.
Ả nhìn Mục Cẩm Vân và nói:
Như vậy được rồi chứ?
Tầm mắt của Mục Cẩm Vân di chuyển qua lại giữa Cổ Lâm và Thiên Sinh.
Ấn Công Đức vốn giấu mình bên trong biển ý thức, lá xanh của nó được hóa thành từ thần thức.
Người bình thường vốn không thể lấy được vật phẩm thuộc loại thần hồn này, dù là nghi chủ cũng vậy, nhưng Mục Cẩm Vân thì khác.
Chỉ mong Cố Lâm có thể bình tĩnh phát huy được trình độ bình thườ9ng, đừng vì Mục Cẩm Vân ở bên cạnh nhìn chăm chăm mà quá căng thẳng, rồi bị áp lực mà không giải được.
Cậu bé biết Mục6 Cẩm Vân là một kẻ hung ác, không hợp ý là có thể ra tay giết người luôn.
Ánh kiếm giáng xuống từ trên trời giống như thiên lôi, nổ
âm
một tiếng, khiến cho gã đàn ông đang đắc ý phía dưới kia bị đánh tan thành mây khói.
Có thứ gì đó xanh biếc bay ra từ trong cơ thể hắn, đó chính là một chiếc lá của ẩn Công Đức.
Nhưng nó có thể cảm nhận được sát ý vừa chợt trào dâng trong Mục Cẩm Vân, giống như mây đen cuồn cuộn muốn nuốt trọn ánh mặt trời.
Ánh sáng mà nó từng nhìn thấy ở châu Cẩm có thể ảm đạm đi theo đó.
Việc tu sĩ hạ giới xuất hiện trên thượng giới không còn là chuyện kỳ lạ nữa.
Chỉ có điều thực lực của tu sĩ hạ giới vốn kém hơn nhiều, dù hiện tại linh khí có nồng đậm hơn nhưng trong thời gian ngăn bọn họ cũng không thể có được bản lĩnh đối phó với tu sĩ thượng giới.
Thiên Sinh không biết thân phận thật sự của Mục Cẩm Vân.
Tu vi của cậu bé có hạn, mà giờ đây Mục Cẩm Vân lại quá mạnh, nó không thể nhìn thấy chi tiết đến thế.
Người như vậy thì có năng lực và trời không? Có thể trợ giúp Tổ Lâm An hay không? Chi bằng, hắn nuốt nguyên thần của ả, từ đó chiếm được tài nghệ trận pháp của ả.
Mục Cẩm Vân học gì cũng nhanh.
Trước đây 4 bị thương nặng, lại bị trúng độc nên không thể thi triển linh khí, nhưng nguyên thần của ả thì không bị thương nặng lãm, lúc này tiến vào cảnh giới TriVi cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều, vẫn nhớ lời của Uyển Thu.
Thường Huy:
Có phải ngươi không?
Y vừa mới tiến vào cảnh giới Tri Vi, cũng không có dự định vá trời mà chỉ để xem thử.
Kết quả là y cảm nhận thấy có thần thức của ai đó cũng đang thâm nhập vào, hơn nữa còn thử vá một vết nứt.
Nếu không phải vậy thì với tốc độ hiện tại của Mục Cẩm Vân, bọn họ đã tới biên giới Ma giới lâu rồi.
Rõ ràng bay qua vài ngọn núi nữa là tới địa giới Ma giới, kiếm của Mục Cẩm Vân lại bỗng dừng lại.
Y không biết mình có nên vá trời hay không.
Trơ mắt nhìn thiên địa sụp đổ mà không làm gì thì Thường Huy cũng cảm thấy không dễ chịu.
Không phải khả năng lĩnh ngộ của hắn không đủ mà là thế giới của hắn quá nhỏ.
Trong mắt hắn không có trời đất.
Ở đó có một người đàn ông đang cầm kiếm, vẻ mặt đầy ngạo mạn.
Phía trước hắn có một nam, một nữ.
Nhìn vết thương thì có lẽ hắn ta đã bị đôi nam nữ kia ám hại.

Ta khuyên người đừng xen vào việc của người khác.
Người đàn ông cầm kiểm nói:
Ta đi khắp đất trời, quản lý phép tắc công đức, trừ gian diệt ác.

Hừ, đầu óc có vấn đề!
Hai bên lập tức lao vào đánh nhau.
Thời gian quá ngắn, ngắn tới mức khiến y không dám tin, vì vậy y không thể khẳng định luồng thần thức đó có phải là của Cổ Lâm hay không.
Nhưng bất luận thế nào thì giờ người mà y có thể thương lượng được cũng chỉ có ả.
Trong thế giới của hắn chỉ chứa một người.
Đồng thời hắn cũng rất hẹp hòi, bản thân hắn không hề có ý định cứu đời.
Nhìn thế giới rách nát tả tơi này, Cổ Lâm cũng thấy đau lòng.
Không ai có thể thờ ơ bỏ mặc...
Đúng là lá xanh Công Đức thật.

Xem ra, ấn Công Đức không còn thỏa mãn với sức mạnh do một mình Khương Chỉ Khanh thu thập nữa! Nó còn phân hóa ra vô số lá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.