• 2,167

Chương 691: Chen ngang


Nếu như có thêm lá xanh thì tốc độ vá trời của các đại sư trận pháp sẽ càng nhanh hơn.

An An sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơ8n chút.
Đợi tìm được nhiều người thế này hơn rỗi tỉnh tiếp...
Hắn cất chiếc lá đi, lại đứng ở đầu mũi phi kiếm5 với khuôn mặt vô cảm.
Hắn ôm kiếm, ngồi bất động dưới đáy hồ.
Hắn không làm gì, cũng không nghĩ gì, không vướng mắc, tất cả trên thế gian đều thành hư vô.
Mặc dù không thể có thể có được sức mạnh cực lớn chỉ trong thoáng chốc như khi giết chết Nam Cung Ly, nhưng con muối dù nhỏ cũng là thịt, tập trung lại thì nó cũng có được không ít năng lượng.
Đợi đến khi cự thú Hỗn Độn hoàn toàn yên phận thì nó tái xuất giang hồ cũng không muộn.
Đợi tới đêm, sương giá ngưng kết lại, cả vùng quanh ngọn núi đều bị băng tuyết bao trùm, thậm chí còn lan ra đến phạm vi trăm dặm.
Kết quả một vùng đất lành tu luyện đã trở thành cấm địa, không có ai dám tới đó nữa.
Nếu như thu thập được nhiều lá cây thì hắn có thể cho ả thử.
Nhưng giờ chỉ có một lá, hắn chỉ muốn để6 cho Tô Lâm An.
Nó nhìn lướt qua cự thú Hỗn Độn đang ném dây xích trong cửa Hỗn Độn, lập tức thấy hài lòng hơn nhiều.
Sau khi hấp thụ những sức mạnh thần hồn kia, giờ nó chỉ ném xích chứ không còn điên cuồng như lúc trước nữa.
Hiện giờ trong toàn thiên hạ, có ai có thể bắt được lá của nó chứ? Tô Lâm An? Thiên Ma? Ma quân Phệ Hồn? Ân Chính? Nó lập tức phóng thần thức ra.
Đám băng sương ở suối Bão Nguyệt có thể cản trở hơn phân nửa thần thức của nó.
Lúc này ả đang nằm3 đó với vẻ mặt yếu ớt, ánh mắt đờ đẫn.
Có nên để ả thử hiệu quả của chiếc lá này không? Suy nghĩ này vừa nảy lên thì đã bị Mục9 Cẩm Vân bác bỏ.
Giờ nó đã bị hạn chế ít hơn, cộng thêm việc cụ thủ Hỗn Độn không còn nghe lời cho lắm nên nó cũng định tránh Tô Lâm An.
Chính vì vậy Khương Chỉ Khanh từ phong bế bản thân cũng chẳng sao, nó cũng không cần hắn làm quá nhiều chuyện.
Châu Nguyệt Đàm được coi là nơi có linh khí dồi dào nhất ở hạ giới.
Ở đây có nhiều tu sĩ phi thăng nhất, cách vài năm lại có năm ba người thông qua đợt khảo nghiệm lôi kiếp phi thăng để tiến lên thượng giới.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Cổ Lâm.
Bởi vì vá trời mà thần thức của ả đã tiêu hao hết.
Trước đây suối Bão Nguyệt bị bốn tông môn lớn của châu Nguyệt Đàm chiếm cứ, để cho những đệ tử ưu tú nhất của bọn họ tu hành, rèn luyện gân cốt.
Sau đó cây Kiến Mộc đột nhiên sụp đổ, linh khí của suối Bão Nguyệt đột ngột gia tăng, sức của thác nước bùng phát tới
Vậy mà bây giờ dưới đáy suối Bão Nguyệt lại có người.
Khương Chỉ Khanh bị đông cứng lại bên trong lớp băng.

Đó không phải chủ nhân, là con rồi mà thôi.
Người trả lời , không phải Thiên Sinh mà là Mục Cẩm Vân, kẻ đang đứng ở chỗ xa nhất.
Hắn lại quay đầu lại rồi, thật sự dọa người khác sợ chết khiếp.
Quy tắc đã bị phá vỡ, mọi hiện tượng đều nằm ngoài dự liệu, không thể suy đoán theo cách thông thường.
Một ngày nào đó, ả có mọc ra thứ gì đó rồi trở thành kẻ không ra nam không ra nữ thì cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Niệm lực cắn trả, Thiên Ma xâm nhập, thiên địa sụp đổ, hung vật thần bí giết người, giờ còn thêm cả một món thần khí giả quấy phá...

Ta nghĩ có lẽ bây giờ tự sát luôn thì tốt hơn, còn có thể xếp được một vị trí tốt ở hồ chuyển sinh, đợi sau khi thói đời ổn rồi thì đầu thai, tránh phải chen chúc.

Không biết có thể chen ngang vào chỗ Uyển Thu không.
Cổ Lâm cười giễu cợt Thiên Sinh:
...
Vị đại năng này, không giống với những vị đại năng mà nó từng gặp cho lắm.
Bên trong biển ý thức, ngoài ẩn Công Đức ra thì hoàn toàn trống rỗng.
Hắn giống như một người mất hồn, không có ý thức.
mức độ khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi, cũng không ai có thể chịu đựng được.
Lúc đó là ban ngày, thác nước chứa đựng sức mạnh hủy diệt xối xuống, nhấn chìm các tu sĩ vẫn đang ở trong suối Bão Nguyệt, đập họ đến tận xương nát thịt.
Không ai có thể cứu bọn họ.
Cũng không ai có năng lực đó.

Lúc này ở châu Nguyệt Đàm, một hạ giới khá nổi tiếng.
Tiêu chuẩn phán đoán thiện ác của ấn Công Đức quá đơn giản, vì thế khiến nó không thấu tình đạt lý và mất đi sự công bằng xác đáng.
Nghe thì có vẻ ấn Công Đức là thứ tốt.
Ngày nay, người làm việc thiện chỉ còn lác đác, kẻ làm chuyện ác thì nhiều vô kể.
Nó đã có thể phân tán lá của mình đi khắp nơi để tìm các cơ thể khác.
Những kẻ đó là công cụ trong tay nó, dễ khống chế hơn nhiều.
Hân ta là kẻ xuất hiện ở thượng giới nhân cơ hội ấy.
Một người như vậy mà có thể giết chết hai Địa Tiên của thương giới.
Đợi khi phi kiếm lại xuất phát, sau khi Mục Cẩm Vân quay người đi thì Cổ Lâm mới nói:
Vừa rồi lời kẻ kia nói nghe thật kỳ lạ.

Cái gì mà đi khắp đất trời, phép tắc công đức? Đầu óc hắn có vấn đề sao?
Mặc dù câu nói ấy khiến người ta nghĩ hắn là kẻ ngốc nhưng thực lực của hắn ta lại khiến Cổ Lâm chú ý.
Thực lực của hắn ta rất thấp, trước mặt một tu sĩ đạt cảnh giới như Cổ Lâm thì không có bí mật gì đáng nói cả.
Nhưng sao đến lượt Mục Cẩm Vân ra tay thì họ lại sợ hãi vô cớ như vậy.
Nói tóm lại, người này có khí thế mạnh mẽ, dù hắn chỉ giết một người nhưng cũng khiến người khác cảm thấy khí thế như giết triệu người, thực sự là một nhân vật không thể chọc.
Ấn Công Đức đang chiến tranh lạnh với Khương Chỉ Khanh.
Khương Chỉ Khanh thả lỏng để ý thức trống rỗng, không muốn bị nó dòm ngó, nó cũng không muốn giao lưu với hắn.
Ả nhìn là biết trong cơ thể đối phương không có niệm lực, hơn nữa cảnh giới tu vi còn chẳng đủ để phi thăng lên thượng giới, linh khí trong cơ thể thì rất hỗn tạp, rõ ràng hắn ta là tu sĩ hạ giới.
Sau khi cây Kiến Mộc bị sụp đổ, thượng giới và hạ giới lại hợp nhất lần nữa nên vô số giới đụng độ với nhau một cách hỗn loạn.
Sau khi phát hiện ra có điều không ổn thì vị đại năng đó đã dốc hết sức lực phong ấn nó lại.


Bản chất của ấn Công Đức là phán đoán thiện ác, trừng phạt cái ác, biểu dương cái thiện

Nhưng muốn tạo ra phép tắc hoàn thiện có thể khiến thiên địa tiếp nhận thì cực kỳ khó.
Áp lực mà Mục Cẩm Vân tạo ra vốn đã quá lớn với ả rồi...
Trong lúc cực kỳ khó chịu, Cổ Lâm bắt đầu suy nghĩ miên man, ả cần tự mình điều tiết.
Nước đổ thẳng xuống từ ba nghìn thước, tựa như sống ngân trút từ chín tầng mây.
Thác nước như đổ xuống từ tận trời cao, hệt như có thiên quân vạn mã đang trỗi dậy.

Đó là bán thần khí do một vị đại năng viễn cổ luyện chế ra.
Hoặc cũng có thể gọi nó là bán thành phẩm.
Đúng lúc này, ấn Công Đức bỗng cảm nhận thấy mình bị mất đi một chiếc lá.
Mặc dù một chiếc lá không gây ảnh hưởng gì nhiều, chỉ như người bị rụng mất một sợi tóc, nhưng nó vẫn sinh lòng cảnh giác.
Cổ Lâm và Thiên Sinh nhìn thấy phi kiếm dừng lại giữa không trung trong thoáng chốc.
Sau đó Mục Cẩm Vân ra tay giết người, mắt không hề chớp.
E rằng muốn ở lại chấp nhận nó thì còn cần một khoảng thời gian dài nữa.

Ấn Công Đức đã là bán thần khí mà lại chọn một chủ nhân vô dụng như vậy sao?
Cổ Lâm lại tỏ ra nghi ngờ.
Cổ Lâm hỏi:
Quy tắc phán đoán của nó rốt cuộc là gì?
Nhân tu, cứ giết người thì là kẻ ác.
Bất kể người ngươi giết là ai, chỉ cần người từng giết người thì ngươi là kẻ ác, là cái ác có thể bị tiêu diệt.
Cổ Lâm kinh ngạc, một lúc sau mới nói:
Vậy chín phần mười tu sĩ thượng giới đều phải chết.
Ả đột nhiên ngả về phía sau.
Có khi một mình phụ nữ cũng có thể sinh con! Ả đang suy nghĩ lan man thì Thiên Sinh bỗng lên tiếng.
Cậu bé giải thích về ẩn Công Đức.
Hành hiệp trượng nghĩa, trừng ác dương thiện, việc tốn sức mà không được cảm ơn như vậy thì ai chịu làm cơ chứ?
Nhưng nhìn sắc mặt Thiên Sinh thì Cổ Lâm cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Nhưng vào đêm trăng, thác nước sẽ ngưng đọng thành sương giữa không trung, hình thành một cột bằng chọc trời giữa núi và hồ.
Dòng suối ở phía dưới thì đóng băng hoàn toàn.
Hai người vốn ngồi co ở một góc bèn nhìn nhau, càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Nghĩ lại thì, phần lớn tu sĩ đều giết người tùy theo ý mình, không hề kiêng dè, họ đã thấy mãi thành quen.
Thói đời loạn hết rồi, những thứ quen thuộc đã trở nên bất hợp lý.
Cái giá của việc quy tắc bị phá vỡ quá lớn, khiến tâm trạng người ta trở nên nặng nề, cảm thấy thở cũng khó khăn.
Mặc dù trên người ả không có ánh sáng cứu thế, cũng không thể nhìn ra chuỗi nhân quả phức tạp, chứng tỏ ả sẽ không tham dự nhiều vào những giây phút vận mệnh quan trọng trong tương lai, càng không phải là người gánh trọng trách cứu đời, nhưng giờ nó lại muốn đi cùng ả.
Ở bên cạnh ả, dùng con mắt còn lại của mình bảo vệ ả.
Dù sao thì ả ăn nói ngang ngạnh nhưng lại mềm lòng, dọc đường luôn bảo vệ nó, đến cuối cùng vẫn hy vọng nó có thể đi trước.
Đáng tiếc giờ đây vì cái chết của Uyển Thu mà trong lòng, có khúc mắc với nó.

Chủ nhân đích thực...
Mục Cẩm Vân hừ khẽ một tiếng:
Ngươi cũng biết đấy, là Khương Chỉ Khanh.
Người giết chết Lăng Vân và Uyển Thu...
Khương Chỉ Khanh.
Thỉnh thoảng bọn họ còn cử phân thân quay lại chăm sóc tông môn của mình, giúp châu này có mối liên hệ rất chặt chẽ với thượng giới.
Châu Nguyệt Đàm có một vùng đất lành nổi tiếng nhất, tên là suối Bão Nguyệt.
Còn cả một ít thần thức đang phân tán ở những chiếc lá khác, nhưng từ đầu đến cuối nó vẫn không phát hiện được gì.

Còn một chút nữa thì nó mới có thể trở thành thần khí, vốn dĩ nó chưa thể dùng thần thức bao trùm khắp thiên địa, giờ còn bị băng sương của suối Bão Nguyệt ngăn cản nên nó chỉ có thể nhìn thấy chầu Nguyệt Đàm và những chiếc lá trong phạm vi ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.