• 2,167

Chương 692: Cướp người


Vậy nên thành chủ các thành của Ma giới đều nhìn thấy có một người xông vào giới mình.

Họ lập tức báo cáo lên trên.
Tốc độ của phi kiếm không chậm hơn tốc độ xé rách hư không để dịch chuyển là bao.
Mặc dù có kiêm khí vờn quanh thanh kiếm giúp bọn họ không bị gió lạnh thôi, nhưng dù sao hai người đều đang bị thương nặng.
Nếu ông ta đã chấp nhận thì nó cũng trở thành một phần trong nguyên thần, chỉ cần không cưỡng ép chém đứt nó thì ông ta cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Đương nhiên, dù ông ta muốn chém đứt nó cũng chẳng được, không những nguyên thân của ông ta sẽ bị tổn hại mà không lâu sau nó sẽ lại mọc lại thôi.
Sao hai người này lại đi cùng Mục Cẩm Vân? Sắc mặt Cổ Lâm và Thiên Sinh đều trắng bệch.
Tốc độ kiểm của Mục Cẩm Vân quá nhanh.
Trong thời điểm hiện tại thì đó là nơi thích hợp nhất để sinh sống trong cả cái thiên hạ này.
Nếu có thể, ông ta muốn đưa cả Ma giới tới đó, nhưng việc này hoàn toàn bất khả thi nên ông ta chỉ có thể tưởng tượng thôi.
Mục Cẩm Vân liếc nhìn Lý Chiêu Chiêu, khẽ gật đầu ra hiệu.
Lý Chiêu Chiêu thở phào.
Nó lóe lên rồi biến mất ngay, hoàn toàn không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
Châu Lan, châu Vũ, núi Thiê6n Môn, cửa sông Sở...
Ông ta chỉ vào từng khối đá lưu ảnh và nói:
Với tốc độ của hắn, cùng lắm nửa canh giờ nữa là có thể tới chỗ ta.

Thực5 lực của kẻ này cực kỳ mạnh.
Sắc mặt gã thuộc hạ tâm phúc của ông ta trở nên nặng nề:
Trong khoảnh khắc hẳn bay qua không trung, chỉ nhìn qua đá lưu ảnh mà ta cũng đã cảm nhận thấy một luồng uy áp vô tận, giống như...
Gã ta thoáng dừng lại rồi mới nói tiếp:
Toàn bộ bầu trời rơi xuống, đè lên người ta.
Áp lực giống như toàn bộ bầu trời sụp xuống.

Hiện giờ Thiên đạo có rất nhiều kẽ nứt, không thể dùng trận pháp truyền tống được nữa.
Đây là quy tắc do bọn họ đặt ra.
Chuyện này liên quan tới sự sống chết của toàn bộ chúng sinh trong thiên hạ nên mọi người đều nghiêm chỉnh chấp hành.
Gõ một lúc, ông ta đột nhiên nói:
Ngươi nói xem ta có nên bảo hắn, đi qua trận pháp truyền tống sẽ nhanh hơn không? Bay làm gì chứ?
Gã tâm phúc:
...
Bọn họ đều đưa đá lưu ảnh tới thông qua các loại trận pháp truyền tống, tốc độ nhanh hơn gã kiểm tu kia.
Đây cũng là lý do bọn họ có thể nắm bắt được toàn bộ tuyến đường của hắn.
Nhắc đến Củ cải đại tiên, hắn có thể gật đầu với nàng thực sự khiến nàng cảm thấy vừa mừng vừa sợ.

Củ cải đại tiên bảo ngài tới đón ta về sao?

Không cần đoán thì Ma quân Phệ Hồn cũng biết hắn tới vì ai.
Hắn tới đón Lý Chiêu Chiêu.
Hơn nữa, ngày nào Lê Nhã cũng kéo nàng đi thay đồ, trang điểm, giày vò nàng, khiến nàng khổ không thể tả.
Nàng chỉ muốn tu luyện chứ không muốn chơi những như này, thế nhưng đành phải bó tay vì nàng không đánh thắng được Lê Nhã.
Lúc này vừa đáp xuống đất, cả hai không khỏi loạng choạng mấy cái.
Họ dìu nhau đi sau Mục Cẩm Vân, nhìn có hơi đáng thương.
Khà khà, đến cả kẻ đó cũng bắt đầu tuân thủ quy tắc, mọi người đều sợ Thiên đạo sụp đổ đây mà.

Bảo Lê Nhã đưa Lý Chiêu Chiêu tới đây.
Kẻ đang tới là Mục Cẩm Vân.
Ma quân Phệ Hồn không gõ bàn nữa.
Vốn dĩ ông ta còn định đợi Mục Cẩm Vân tới thì sẽ chế nhạo hắn một phen, giờ thấy đối phương đang tuân theo quy tắc nên cũng cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa.
Nhìn ông ta như vậy, quả thật không có chỗ nào cho thấy ông ta mê tín, tin tưởng mù quáng vào thứ gọi là số mệnh may mắn.
Tên vô dụng Mục Cẩm Vân vì luôn ở bên cạnh nàng nên giờ tu vi cũng đã tăng lên tới cảnh giới đó.
Câu giới thiệu này ẩn chứa cực nhiều thông tin.
Củ cải đại tiện tìm ta, cùng với, đạo lữ của Củ cải đại tiên.
Khóe mắt cô ta còn có một nốt ruồi son, ánh nhìn lúng liếng đầy quyến rũ.
Sau khi nhìn thấy Mục Cẩm Vân, mắt Lê Nhã sáng lên.
Ma quân Phệ Hồn cũng có chút ấn tượng với hai người này.
Đứa bé là Thiên Sinh, còn người phụ nữ là Cổ Lâm, đại sư trận pháp của Chính Nhất giới.
Lê Nhã nghe nói Ma quân tìm mình nên còn tranh thủ sửa soạn trang điểm lại cho cả mình và Lý Chiêu Chiêu.
Lúc này cô ta mặc một bộ váy màu hồng nhạt, hết sức thướt tha.
Ông ta đã hoàn toàn bỏ cuộc.
Mục Cẩm Vân dẫn hai người đi vào.
Vấn đề là, Tô Tiễn đã cho rằng Tô Lâm An sẽ đích thân tới, nào ngờ nàng không tới mà cử tên khốn Mục Cẩm Vân.
Nàng cũng gan thật, không sợ hai người bọn họ đánh nhau một mất một còn sao? Ma quân Phệ Hồn biết Mục Cẩm Vân luôn muốn giết ông ta.
Mục Cẩm Vân hỏi:
Lý Chiêu Chiêu đâu?
Ma quân Phệ Hồn không đáp mà hỏi ngược lại:
Sao ngươi lại tới, Tô Lâm An đâu?
Sau đó bốn bề bỗng trở nên yên lặng, cả hai người đều không mở miệng nói tiếp, giống như không khí đã đông cứng lại.
Những người khác chỉ cảm nhận thấy có một luồng áp lực vô hình ập tới khiến họ lạnh run, chẳng khác gì rơi xuống hầm băng.
Đây đều là những người đã có tên ở chỗ Tô Lâm An.
Ma quân Phệ Hồn phì cười, không nói gì mà chỉ nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng đang bảo:
Ngươi nằm mơ à?
Mục Cẩm Vân nói tiếp với khuôn mặt vô cảm:
Cô ta, ta cũng muốn đưa đi.
Nhìn theo ánh mắt của hắn, Ma quân Phệ Hồn hơi giật mình:
Lê Nhã?
Ông ta đập tay xuống bàn:
Sao hả? Ngươi dám làm điều có lỗi với cháu gái ta? Đồ khốn!
Lê Nhã cũng kinh ngạc, nụ cười lập tức tắt lịm.
Thật ra cô ta có thể cảm nhận được Mục Cẩm Vân rất mạnh, nhưng lúc này vẫn định tiến tới bắt chuyện.
Cô ta vừa đi được một bước thì đã bị Lý Chiêu Chiêu níu chặt lại.
Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, Mục Cẩm Vân muốn giết ông ta, chẳng lẽ ông ta không muốn giết hắn sao? Hai người đều là cái gai trong mắt nhau thôi.
Tô Lâm An đúng là người may mắn.
Thấy Mục Cẩm Vân tới rồi, còn chuẩn bị vung kiếm phá trận, Ma quân Phệ Hồn nói luôn:
Chém gì mà chém, vào đây!

Ngươi đối xử với trưởng bối như vậy sao?
Mặc dù ông ta không vừa mắt với Mục Cẩm Vân nhưng lại không muốn đánh nhau với hắn.
Nếu đã vậy thì ông ta phải đưa ra con át chủ bài lớn nhất của mình, cũng chính là cái mụn thịt trong nguyên thần mà giờ ông ta đã không còn bài xích nữa.
Ông ta sai người đi gọi Lê Nhã.
Kết quả, Mục Cẩm Vân tới còn nhanh hơn cả Lê Nhã và Lý Chiêu Chiêu.
Cổ Lâm sắp trợn trắng mắt tới nơi.
Các vị đại năng à, các ngài đừng có không nói lời nào đã so đâu uy áp có được không hả? Người bị thương sắp không chịu nổi rồi.
Đó là phần ý thức dập mãi không tắt thuộc về phân thân.
Đúng là cỏ xanh chẳng sợ lửa đồng, gió xuân vừa thổi lại lên xanh rì.
Loại thực lực này, gã ta chỉ từng cảm nhận được từ hai vị nghi chủ.
Và chỉ khi Ma quân nổi giận cũng mới có được khí thế như vậy.
Chỉ một lúc8 sau, toàn bộ thành chủ, hậu chủ, hoang chủ, thậm chí giới chủ Ma quân Phệ Hồn cũng đều biết một gã kiếm tu lợi hại xông vào Ma giới, lao thẳn3g tới hành cung.
Rõ ràng là hắn nhằm vào Ma quân Phệ Hồn! Tô Tiễn nhìn đá lưu ảnh mà thuộc hạ mang tới, trên đó chỉ hiện lên một ánh k9iểm xẹt ngang chân trời.
Cô ta nói với giọng lạnh lùng:
Ngươi tưởng ngươi là ai?
Cô ta là hoang chủ hoang Hạ của Ma giới, chứ không phải tỳ nữ mà ai muốn cướp đi cũng được.
Mục Cẩm Vân chẳng buồn nhiều lời, chỉ nhìn Ma quân Phệ Hồn mà nói:
Không phải ta đang thương lượng với ngươi.
Báo cho một tiếng là đủ rồi.
Mục Cẩm Vân khẽ gật đầu, sau đó nhìn Ma quân Phệ Hồn và nói:
Ta còn muốn đưa cả mấy đại sư trận pháp của Ma giới di.
Hắn nêu ra vài cái tên, người đầu tiên chính là Thường Huy.
Lý Chiêu Chiêu lại hỏi tiếp:
Sư phụ, sư nương vẫn khỏe mạnh chứ?
Nàng hơi kích động, cuối cùng cũng được về nhà rồi.
Thật ra người của Ma giới đối xử với nàng cũng không tệ, chẳng qua nơi đây không phải là nhà.
Ma quân Phệ Hồn đột nhiên không muốn phấn đấu nữa, ông ta quyết định đến trấn Thanh Thủy ở.
Không chỉ vì ông ta tin vào số mệnh, mà còn bởi vì niệm lực ở nơi đó rất tinh khiết, sẽ làm dịu đi nỗi đau đớn do bị niệm lực cắn trả của ông ta.
Nói chính xác thì mỗi một người xuất thân từ châu Văn Lai đều rất sợ hắn.
Chỉ có Củ cải đại tiên mới kiềm chế được hắn.
Đó là Mục Cẩm Vân.
Lý Chiêu Chiêu sợ Mục Cẩm Vân từ tận sâu trong lòng.
May mà đúng lúc này một giọng nữ vang lên, phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo và nghẹt thở.

Ma quân tìm ta?

Nếu Lê Nhã tiến lên chọc ghẹo, chỉ sợ sẽ bị hắn chém làm hai.

Đây là đạo lữ của Củ cải đại tiên nhà ta.
Lý Chiêu Chiêu vẫn còn thiết tha với cuộc đời này lắm, nên giới thiệu ngay.
Có điều, tạm thời chỉ những lối dịch chuyển người mới bị đóng, còn những con đường để dịch chuyển đồ vật thì không bị ảnh hưởng.

Ó.

Khi Tô Lâm An còn ở bên cạnh, hắn đã không thể kiềm chế nổi sát ý.
Giờ nàng không có ở đây, sao hắn có thể không ra tay?
Kẻ ấy là ai? Hẳn xông tới hùng hổ như thế, e rằng không có ý tốt! Gã tâm phúc vô cùng sốt ruột, Ma quân lại rất bình tĩnh.
Ông ta còn gõ tay xuống mặt bàn theo nhịp, xem ra đang rất thư thái.
Ông ta lấy một cái móc treo củ cải ra từ trong ống tay áo, còn lấy tay búng đầu củ cải.
Cái đầu không được đóng cố định mà có thể cử động được, vừa bị ông ta búng thì nó quay tít một vòng, tâm trạng ông ta cũng vui lên một chút.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.