Chương 693: Sổ lồng
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 2474 chữ
- 2022-02-07 12:46:16
Giới chủ như ông ta phải chịu đựng sức mạnh cắn ngược rất khủng khiếp.
Việc sống ở một nơi như trấn Thanh Thủy chỉ 8có lợi chứ không có hại với ông ta.
Sau khi gầm lên một tiếng thì nó giơ tay ra, chậm rãi đẩy cánh cửa đã hơi hé mở.
Những quy tắc của ngươi, có thể bị phá bỏ dễ dàng đến vậy sao?
Ấn Công Đức:
Có lẽ ngay từ đầu ta đã đi sai đường.
Nó có một bí mật, rất lâu trước đây nó đã từng vi phạm quy tắc.
Lý Chiêu Chiêu:
Không giấu gì ngươi, người đó ấy hả, ngoài Củ cải đại tiện ra, tất cả bọn ta đều sợ hắn.
Lê Nhã tò mò,
Lẽ nào củ cải đại tiện còn tàn nhẫn hơn cả hắn?
Lý Chiêu Chiêu suy nghĩ rồi nói:
Tóm lại thì hắn chỉ cười trước mặt Củ cải đại tiên.
Lê Nhã: ...
Thật ngưỡng mộ, đây là tình yêu thần tiên gì đây! Lý Chiêu Chiêu nhìn khuôn mặt của Lê Nhã, đột nhiên cảm thấy một lời khó nói hết.
Có thể và được chừng nào thì hay chừng ấy.
Ai bảo nắm đấm của người ta to hơn, họ vốn không có sự lựa chọn.
Biết đâu sau này hắn phát hiện ra không và nổi trời thì cuối cùng cũng sẽ từ bỏ.
Trong đám đại sư trận pháp này, có người không muốn cùng đi đến ngoại vực bèn giả vờ không giải được kết quả bị Mục Cẩm Vân nhìn thấu, suýt chút mất mạng.
Hắn từng bị giày vò ngàn năm nên thật ra không sợ đau đớn cho lắm.
Lúc này, mặc dù cả người hắn bị đóng băng trong nước suối, xương cốt khắp toàn thân đều như bị đè nát, nhưng biển ý thức vẫn vô cùng bình lặng.
Khương Chỉ Khanh đã để bản thân hoàn toàn trống rỗng, có điều cơn chấn động trong biển ý thức quá lớn khiến hắn không chịu nổi.
Cơn đau dữ dội làm hằn dân tỉnh lại, ý thức chầm chậm quay trở về.
Nhưng ông ấy đã không có cách nào hủy diệt nó, chỉ có thể phong ấn nó thật nhiều lớp, đế năm tháng từ từ thanh lọc nó.
Nó bị nhốt rất lâu, nằm trong một cái hộp mãi mãi không nhìn thấy được bất cứ tia sáng nào, ngày ngày bị những phù văn vàng kim kia căn nuốt sức mạnh.
Có điều trước sau Khương Chỉ Khanh vẫn cho rằng, dù có quay lại từ đầu một lần nữa thì hắn vẫn sẽ mượn sức mạnh của ấn Công Đức.
Vì vậy, hắn cũng cười nhạo cả bản thân mình.
Mục Cẩm Vân như một bóng ma, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh kẻ đang quỳ.
Kẻ này không thể chết.
Chết một người thì sẽ mất đi một kẻ lao động, An An lại phải vất vả thêm chút nữa.
Cán cân chính nghĩa, trắng và đen trong lòng nó cuối cùng đã bắt đầu nghiêng lệch.
Trên người cự thú Hỗn Độn lại có thêm một sợi xích, còn thực lực của nó thì tăng thêm vài phần.
Chẳng phải là ả trước đây cũng thể sao.
Cổ Lâm:
...
Vì vậy, nhất định phải bắt sống mới được.
Thực lực của đám người đó thế nào?
Tô Tiễn hỏi tới.
Bây giờ, đường phân cách đó đã bắt đầu dịch chuyển lên trên.
Khí đen tràn lên phía trên, ánh sáng xanh cũng theo đó mà giảm bớt.
Sau đó số lượng lá thu được càng lúc càng ít, đến ngày thứ năm thì hoàn toàn không có nữa.
Hắn biết, ấn Công Đức đã ra tay, phản ứng chậm như vậy trái lại làm hắn hơi bất ngờ.
Lê Nhã vốn dĩ còn định bắt chuyện với hắn thì giờ cũng thấy sợ hãi.
Cô ta cảm thấy may mắn rằng lúc trước Lý Chiêu Chiêu đã kéo cô ta lại, nếu không thì, e rằng bây giờ cô ta đã trở thành một cái xác lạnh bằng từ lâu.
Châu Nguyệt Đàm.
Hắn cũng có thể nhanh chóng quay về bên cạnh An An.
Phải bắt sống sao?
Sống.
Tô Tiễn nhìn chằm chằm vào hắn một lúc rồi nói:
Không giết thì không giết.
Tạ ơn Ma quân khoan dung.
Gã đại sư trận pháp như nhặt lại được cái mạng, trước hết khấu đầu với Ma quân rồi sau đó thỉnh tội với Mục Cẩm Vân.
Bắt sống bọn họ, là để tra hỏi sao? Kết quả, mọi người lại thấy Mục Cẩm Vân ra tay giết người luôn.
Hắn gặp kẻ nào giết kẻ đó, không nói thêm câu nào.
Điều này đã làm người ta vô cùng kinh ngạc.
Nhìn thì rõ ràng là thực lực yếu kém, tại sao bọn họ có thể phát huy ra được sức mạnh hơn đến thế? Trên người họ ẩn chứa bí mật gì? Pháp bảo có thể giết người vượt cấp hay là công pháp tu luyện.
Hơn nữa, nếu như cuối cùng thiên đạo không thoát khỏi số kiếp bị tan vỡ, vậy t3hì ngoại vực chính là nơi có thể chống đỡ đến cuối.
Chết, cũng phải chết trễ hơn những người khác một chút.
Mục Cẩm Vân lạnh lùng liếc ông ta:
Đến ngoại vực cũng được, ta cũng có việc cần ngươi làm
...
Phần trên là màu xanh biếc lóng lánh trong suốt, phần dưới thì đen tuyền như có khí đen di chuyển bên trong.
Trắng đen rõ ràng, mỗi thứ chiếm một nửa.
Giọng nói ấy dù nhỏ nhưng lại đầy vẻ châm biếm.
Cười nhạo ấn Công Đức, cũng là cười nhạo bản thân hắn.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng không rảnh rỗi.
Hắn bảo Ma quân Phệ Hồn gọi hết mấy đại sư trận pháp của Ma giới đến, để từng người một giải trận bàn trước mặt hắn.
Cuối cùng, cũng không chỉ có mình , phải nếm trải nỗi sợ khi bị những trận bàn phức tạp chi phối.
Thường Huy hơi thắc mắc, tại sao y không bị bắt giải trận.
So sánh ra thì dường như Ma quân Phệ Hồn còn dịu dàng hơn rất nhiều.
Từ đó về sau, mọi người đều né tránh gã sát thần này, sợ đụng chạm đến hắn.
Gã ta muốn cầu xin Ma quân Phệ Hồn phân xử giúp, ngược lại lại bị dạy dỗ cho một trận.
Ta còn phải xin được đi, ngươi lại không chịu đi?
Nếu đã không bằng lòng, vậy thì khỏi đi.
Ma quân Phệ Hồn mỉm cười,
Ta đưa người đến một nơi tốt hơn.
Sắc mặt của Ma quân Phệ Hồn trước giờ đều trắng bệch, môi lại cực kỳ đỏ như vừa mới uống máu tươi.
Gã ta biết nơi tốt hơn đó nằm ở đâu.
Dưới vực sâu, nơi địa ngục.
Lúc ông ta vừa nói vừa cười, xung quanh dường như có gió lạnh thấu xương nổi lên.
Lưỡi đao gió ấy mang theo cả băng tuyết, đâm xuyên vào tim phổi người ta khiến toàn thân buốt giá như đang ở trong hầm băng.
Sức lực của một mình hắn có hạn, hơn nữa, cũng không có nhiều thời gian để đi bắt người.
Nếu có sự phối hợp của Ma quân Phệ Hồn thì sẽ tiện hơn nhiều.
Các đại sư trận pháp cao quý ngồi quay lại thành một vòng.
Ban đầu về mặt bọn họ hết sức ngạo mạn, nhưng sau đó thì đều toát mồ hôi hột, Cổ Lâm cảm thấy rất quen thuộc với cảnh này.
Ấn Công Đức lắc lư trong biển ý thức của Khương Chỉ Khanh như đang gõ chuông.
Mất đi một hai chiếc lá xanh thì nó cũng không cảm thấy có vấn đề gì, đến khi ngày càng nhiều lá cây mất liên lạc thì ấn Công Đức không thể không thu những chiếc lá đã rải đi về sớm hơn.
Vì thế, gã ta không dám làm qua loa lấy lệ nữa mà dốc hết sức phá trận bàn.
Sau đó, những người tự xưng là kẻ hành tẩu thiên hạ liên tiếp bị các tu sĩ Ma giới bắt sống, đưa đến trước mặt Mục Cẩm Vân.
Vì vậy có thể bắt được bao nhiêu thì bắt bấy nhiêu, chứ hắn không hy vọng bắt mãi không hết.
Hai người thống nhất với nhau rất nhanh, Mục Cẩm Vân quyết định ở lại Ma giới thêm mấy ngày nữa rồi mới đi.
Y cảm thấy những trận bàn đó vô cùng phức tạp, nhưng y lại rất có hứng thú, rất muốn tham gia cùng.
Cổ Lâm:
Ngươi đã từng vá trời rồi, hẳn là hắn không nghi ngờ thực lực của ngươi.
Thường Huy:
Thế là, hắn muốn tập trung mọi người lại để cùng vá trời sao?
E là lúc ấy quy tắc trong lòng nó đã méo mó rồi.
Vì vậy, nó có lòng tham nhưng lại giả vờ như không có, lừa mình dối người.
Nếu ấn Công Đức không lắc lư qua lại thì biến ý thức của hắn cũng không gợn chút sóng nào.
Rời khỏi đây.
Ấn Công Đức nói.
Nước hồ Bão Nguyệt đã đóng băng hắn, làm hắn không thể di chuyển.
Lại tức giận rồi?
Giọng nói cực khẽ của Khương Chỉ Khanh vang lên trong biển ý thức của hắn.
Hắn nói cả chuyện này cho Ma quân Phệ Hồn nghe.
Ma quân Phệ Hồn gật đầu, quay đầu nhìn gã tâm phúc của mình.
Chuyện gì thế?
6 Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Mục Cẩm Vân, Ma quân Phệ Hồn lo rằng hắn sẽ nói,
Ngươi chết rồi thì ta sẽ đưa người đi
.
5
Thiên hạ bây giờ, có một đám người từ phong là kẻ hành tẩu trong thiên hạ.
Bọn chúng lấy danh nghĩa hành hiệp trượng nghĩa, hành thiện tích đức để giết người ở khắp nơi.
Ma giới có nhiều tu sĩ, ngươi hãy truyền lệnh xuống rằng nếu gặp phải kẻ như thế thì nhất định phải bắt sống đem về.
Mục Cẩm Vân không biết ấn Công Đức đã phát tán ra bao nhiêu lá cây như thế và đã phát tán đi những đâu.
Đúng vậy, đi đến ngoại vực là mệnh lệnh của Ma giới, sao gã ta có thể chống lại.
Trong khoảng thời gian trước, máu những tên phản đồ của Ma giới đó đã nhuộm đỏ mặt đất, đến giờ mùi máu tanh vẫn chưa tan hết.
Ngây thơ quá.
Nếu tụ tập lại rồi cùng nhau và trời thật thì phải tiêu tốn nguồn lực lớn đến chừng nào.
Nó tưởng rằng mình có thể che mắt được Thiên đạo đang thoi thóp đó.
Nhưng chẳng ngờ nó vẫn không thể.
Nó nhìn về phía con thú lớn trong cánh cửa Hỗn Độn, sau một lúc do dự thì rung đám lá cây trên thân mình.
Vốn dĩ ẩn Công Đức được chia thành hai phần trên và dưới.
Mục Cẩm Vân chau mày, hắn cũng không biết rốt cuộc ấn Công Đức lựa chọn người ký sinh như thế nào.
Nhưng kẻ mà hắn giết lúc trước là tu sĩ hạ giới, thực lực vốn yếu kém nhưng có thể giết người vượt cấp, liên tiếp giết chết hai người cảnh giới Địa Tiên của thương giới.
Có lẽ việc nó mãi không thể đột phá thành công, từ đầu chí cuối đều thiếu một chút, chính là vì lòng tham lần đó.
Nó nghĩ, nếu đã như vậy thì nó chỉ có thể đi con đường khác.
Phần lớn họ đều có thực lực yếu kém, linh khí trong cơ thể hỗn tạp, rõ ràng là tu sĩ hạ giới.
Có điều để bắt sống bọn họ thì tu sĩ Ma giới đã bị thương không ít, còn có vài người mất mạng.
Ngươi tự đi là được, ta chắc chắn không cản ngươi.
Khương Chỉ Khanh lạnh lùng đáp.
Ấn Công Đức trầm ngâm.
Theo như tình trạng của người lần trước thì một khi họ chết đi, chiếc lá xanh trên người họ sẽ bay ra khỏi cơ thể, chắc chắn nó sẽ quay trở lại chỗ ấn Công Đức.
Những chiếc lá xanh đó do thần hồn biến thành, những người khác không thế nào bắt được chúng.
Chưa và được mấy vết nứt thì bản thân đã bị vắt kiệt sức rồi.
Cố Lâm liếc y với ánh mắt tối tăm,
Đi cũng phải đi mà không đi cũng phải đi.
Lúc đó, nó đã hút một tàn hồn trong sạch vào trong cánh cửa Hỗn Độn.
Người luyện chế ra nó nói khí linh như nó đã có vấn đề, sẽ gây hại cho chúng sinh trong thiên hạ.
Mặc dù bọn họ đều từng giết người, thậm chí còn giết nhiều hơn thế này, nhưng nhìn thấy Mục Cẩm Vân giết người thì họ vẫn cảm thấy hắn rất tàn độc.
Sự tàn độc ấy không ai bì nổi, làm người khác thấy mà run sợ.
Thần thức của nó không thể nào thấy được những chiếc lá đang ở bên ngoài châu Nguyệt Đàm, nhưng nếu muốn thu lá cây về thì rất đơn giản.
Chẳng qua nó thu lá cây về thì sẽ không còn nguồn năng lượng nuôi dưỡng nữa.
Ma quân Phệ Hồn nhìn hắn với vẻ đăm chiêu, ánh mắt lạnh lùng và khát máu.
Dường như Mục Cẩm Vân không cảm thấy áp lực chút nào.
Cự thú Hỗn Độn đang càng lúc càng yên lặng, đã sắp lại bị nó khống chế, ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Khương Chỉ Khanh!
Nó lắc lư trong biển ý thức, phát ra âm thanh như đánh chuông.
Hắn đã tỉnh.
Nhưng hắn vẫn không thể cử động được.
Nghe thấy chưa? Truyền lệnh xuống, bảo bọn chúng đi bắt người.
Tu sĩ từ cảnh giới Thiên Tiên trở xuống cố gắng không đi một mình, ít nhất ba người một tố.
Vâng!
Phải rồi, phải bắt bao nhiêu tên?
Mục Cẩm Vân:
Có thể bắt được bao nhiêu thì bắt bấy nhiêu.
Hắn cảm thấy khi đã chịu tổn thất nhiều rồi thì chắc chắn ấn Công Đức sẽ thu mớ lá xanh đó lại sớm hơn.
Người này, thật sự không giống một hoang chủ.
Từ đầu đến chân, không có chỗ nào giống hoang chủ Hạ Hoang của Ma giới cả, thế nhưng cô ta lại thật sự là hoang chủ! Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, Mục Cẩm Vân đã thu thập được năm mươi bảy chiếc lá xanh.
Sao gã ta có thể quên được nỗi khiếp sợ của cái đêm đó, sau khi làm trái mệnh lệnh còn chạy đến xin Ma quân phân xử! Gã ta quỳ
bộp
xuống đất,
Ma quân tha mạng.
Muộn rồi.
Ma quân Phệ Hồn chậm rãi giơ chiếc ô xương trong tay lên rồi đưa về trước, chỉ thẳng vào đầu của tên đó.
Nhưng ngay lúc mũi ô sắp chạm vào giữa hai chân mày của gã ta thì một vệt sáng sắc lạnh đột ngột xuất hiện, đấy chiếc ô xương ra.
Ma thần, cũng là thần.
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.