• 12,781

Chương 105: Trong những tình huống thế này mà đàn ông nói ra ngoài mua thuốc thì đều là viện lý do


Đến khoảng mười một giờ tối thì có tiếng gõ cửa phòng khách sạn.

Lâm Tĩnh vội vã đi mở cửa:
Đội trưởng Phó…

Giản Thù nghe vậy, vội vàng đứng bật dậy.

Cánh cửa được đóng lại, chỉ có Phó Thời Lẫm đi vào phòng, Lâm Tĩnh lại 3trốn thoát thành công.

Anh có thể đứng bên ngoài… với em được không?

Phó Thời Lẫm không biết nói gì.

Em sợ ở một mình…

Cô rụt tay lại, nhảy lên giường.
Phó Thời Lẫm thấp giọng hỏi:
Em không ăn đêm à?

Giọng Giản Thù rầu rĩ đáp:
Em không nuốt được.

Trong đầu anh bắt đầu vô thức phác họa cảnh một cô gái đứng dưới vòi hoa sen…
Cổ họng anh căng lên, sờ hộp thuốc lá, lấy một điếu thuốc rồi châm lửa.
Tận khi thuốc trong bao đã hút gần hết, chỉ còn lại vài điếu thì Giản Thù mới mở cửa đi ra.
Lát nữa lỡ mà vận động thật thì chắc chắn sẽ đói.
Tuy nhiên, cuối cùng Giản Thù vẫn đánh giá quá cao sự hiểu biết của mình về thanh niên thẳng cứng cựa chẳng hiểu chút gì về tình cảm nam nữ này.
Lúc Phó Thời Lẫm quay lại, Giản Thù đi tới ôm chầm lấy anh, nào ngờ cô lại thật sự chỉ sờ thấy đúng một bao thuốc trong túi quần anh thôi.
Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống mấy lần, phải mất một lúc sau mới đáp lại:
Đi đi.

Giản Thù vui vẻ cong khóe môi. Cô sáp lại hôn lên má anh một cái rồi chạy ù vào phòng tắm.
Chỉ cách một cánh cửa nên Phó Thời Lẫm có thể nghe rất rõ tiếng nước chảy róc rách bên trong.
Cô đã bỏ hết quần áo vào máy giặt, chỉ còn mặc một cái áo choàng tắm trắng tinh, bao bọc lấy thân hình đạt chuẩn của mình. Làn da được nước nóng gột rửa nhìn vô cùng trắng trẻo, nõn nà, ánh đèn chiếu xuống lại càng có vẻ mịn màng mềm mại hơn.
Tóc của Giản Thù được sấy gần khô, buông xõa xuống ngang vai, có vài giọt nước chảy dọc theo từng ngọn tóc xuống dưới giữa khe ngực.
Phó Thời Lẫm nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, giọng nói trầm thấp hơi khàn đi:
Anh ra ngoài mua bao thuốc đây.

Giản Thù nắm chặt tay mình, căng thẳng nhìn Phó Thời Lẫm:
Sao rồi anh, đã bắt được hung thủ9 chưa?

Phó Thời Lẫm ôm lấy cô:
Bắt được rồi.

Trái tim treo lơ lửng của Giản Thù cuối cùng cũng được thả 6lỏng.
Cuối cùng, cô cũng đợi được đến ngày này.
Một lúc sau, cô mới rời khỏi vòng tay của Phó Thời Lẫm, tai5 hơi đỏ lên:
Em đi tắm đã, mấy ngày rồi em chưa tắm...

Phó Thời Lẫm nghe ra dường như cô còn muốn nói gì đó, giọng anh trầm thấp:
Sao em?

Giản Thù đang định khuyên Phó Thời Lẫm hút ít thuốc đi thì chợt nhớ ra, hình như trong hoàn cảnh như thế này, đàn ông nói muốn ra ngoài mua thuốc đều là viện lý do cả.
Ai mà biết được thứ họ thật sự muốn mua là cái gì.
Nụ cười trên mặt Giản Thù càng tươi:
Vâng, vậy tiện thể anh mua giúp em một suất đồ ăn đêm nữa nhé.

Lúc nãy ăn tối xong cô chỉ ở yên một chỗ, chẳng vận động gì, giờ còn ăn được thêm nữa mới là lạ.

Phó Thời Lẫm cất đồ vào tủ lạnh, giọng hơi trầm xuống:
Thế thôi, để mai ăn.



Em ngủ đây.


Giản Thù kéo chăn chùm kín đầu, giống như đang giận dỗi vậy.

Phó Thời Lẫm bật cười, anh biết vì sao cô lại dỗi mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.