Chương 106: Ánh mắt phó thời lẫm tối dần: “em chắc chắn chứ?”
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 723 chữ
- 2022-02-04 06:45:18
Lúc Giản Thù tỉnh dậy, nỗi sợ hãi, buồn bã và đau khổ do cơn ác mộng mang lại đêm qua vẫn còn hằn sâu trong tâm trí cô. Trái tim cô đau đớn và 8khó chịu. Ngẩng đầu nhìn thấy Phó Thời Lẫm đang nằm ngủ bên cạnh, cô mới cảm nhận được rằng mình đã trở về thực tại.
Một thực tại khôn3g có sợ hãi, không có tuyệt vọng, cũng không còn đau đớn, nhưng có anh!
Phó Thời Lẫm vẫn đang ngủ, tiếng hít thở đều đều vang bên tai 9cô.
Ai ngờ khi cô vừa nhấc chân ra khỏi người anh, còn chưa kịp lùi ra sau thì chân đã bị anh chế ngự.
Ngay giây tiếp theo, cả người anh đã đè lên cô.
Lại là một tư thế siêu nguy hiểm.
Khi Giản Thù còn chưa định hình được cái
chỗ khác
mà Phó Thời Lẫm nói đổi là ở chỗ nào, thì đã thấy môi của anh đang hôn dần từ cổ cô xuống phía dưới, cuối cùng nán lại ngay chỗ xương quai xanh.
Tư thế ngủ của Giản Thù không ngoan chút nào, trước khi ngủ áo tắm còn buộc ngay ngắn, nhưng chỉ sau một đêm đã bị nới lỏng lẻo hết cả ra rồi.
Một bên thì vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, còn một bên lại kéo trễ tận xuống vai, để lộ ra nửa bả vai trắng nõn và… dĩ nhiên là cô không mặc đồ lót.
Hôm qua tắm xong, tất cả quần áo cô đều đã quăng hết vào máy giặt rồi, hơn nữa làm gì có ai đi ngủ mà mặc đồ lót bao giờ, chắc chỉ có dở hơi mới như vậy.
Giản Thù cảm nhận được sức ép từ hai cánh tay Phó Thời Lẫm, thử hỏi dò:
Đội trưởng Phó, anh có muốn sờ thử cái chỗ mà cần to thì sẽ không hề nhỏ của em không?
Phó Thời Lẫm lại bị cô trêu đến tỉnh cả ngủ.
Giản Thù cứ nhìn anh như vậy suốt một tiếng đồng hồ, lông mi của người đàn ông trước mặt mới hơi khẽ động, tựa như sắp tỉnh lại.
Bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lên đến gần đỉnh đầu, gần tới trưa rồi.
Để tránh lát nữa lau súng cướp cò khiến đội trưởng Phó lại phải đi giội nước lạnh, nên trước khi anh tỉnh dậy hẳn, Giản Thù định nhanh chóng dịch sang một bên, đi xuống lấy điện thoại đặt đồ ăn.
Giản Thù vươn tay ra, vẽ lại hình dáng của anh trong không trung. Gương mặt này thật sự khiến người ta khó mà quên được ngay sau c6ái nhìn đầu tiên.
Giản Thù nghĩ, có lẽ cô đã bắt đầu yêu thầm anh từ tận mười năm trước rồi, nếu không cô đã chẳng bị ma xui quỷ khiến5 đến mức lén lút đi gỡ trộm ảnh của anh trên giấy chứng nhận xuống như thế.
Có điều, nhắc đến chuyện này thì có lẽ đến giờ đội trưởng Phó vẫn chưa biết người trộm tấm ảnh đấy chính là cô đâu nhỉ.
Thấy Phó Thời Lẫm bắt đầu cúi xuống, Giản Thù vội vàng bịt miệng anh:
Không được, em chưa đánh răng.
Cô nhất định không để cho lịch sử xương máu này tiếp diễn thêm lần nữa.
Hai hàng lông mi của Phó Thời Lẫm khép hờ, cũng không biết anh đã tỉnh hẳn chưa, giọng nói hơi uể oải và khàn khàn vang lên bên tai cô:
Thế anh đổi chỗ khác nhé?
Giản Thù…
Em với Tần Khả Khả ai đẹp hơn?
Giản Thù cũng chẳng biết tại sao trong giờ phút quan trọng này mà cô vẫn còn có thể hỏi tới cái vấn đề vớ vẩn đó được.
Có thể là do cái lần bị rơi xuống nước ấy, việc Phó Thời Lẫm đứng về phía Tần Khả Khả đã để lại một ấn tượng quá sâu sắc cho cô.
Phó Thời Lẫm trả lời:
Em.
Thế em với cô ấy… dáng ai đẹp hơn?
Giản Thù chớp chớp mắt, phóng khoáng nói,
Em cho phép anh đích thân trải nghiệm thử, nhưng với điều kiện trải nghiệm xong không được phép nói không đẹp.
Ánh mắt Phó Thời Lẫm dần tối đi:
Em chắc chắn chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.