Chương 124: Đúng là càng ngắm càng thấy đẹp trai, càng nhìn lại càng thấy thích
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 776 chữ
- 2022-02-04 06:45:42
Tần Khả Khả đứng bên cạnh cắn chặt môi, cuối cùng không nhịn nổi nữa quay người đi thẳng.
Nhà sản xuất muốn gọi cô ta, nhưng cũng lại cảm 8thấy rất xấu hổ trước mặt Bạch Trường Châu.
Vì vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt lại tái diễn lần nữa, khán giả bên ngoài đều đang đổ dồn sự chú ý về bộ phim này, do đó, đoàn làm phim mới muốn đi sâu hơn vào những chi tiết nhỏ, tiến hành phân tích tâm lý hung thủ từ góc độ chuyên môn. Thế nên, họ mới quyết định mời Bạch Trường Châu tới.
Là giảng viên đại học ở thành phố Vân, Bạch Trường Châu phải phụ trách rất nhiều bài giảng và cũng là người có lịch giảng dạy dày đặc nhất trong trường. Ngoài việc lên giảng đường thì anh ta còn phải tham gia rất nhiều buổi tọa đàm lớn nhỏ khác. Lần này có thể mời được anh ta về đây đúng là không dễ dàng gì.
Đạo diễn hỏi:
Giáo sư Bạch có quen biết với Giản Thù từ trước sao?
Cũng không hẳn là quen biết, tôi chỉ nghe kể về cô ấy vài lần qua lời một người bạn mà thôi, lần này được gặp cũng xem như có duyên.
Giản Thù khựng lại vài giây. Nếu giáo sư Trần đã kể về cô cho giáo sư Bạch nghe, vậy hẳn là giáo sư Bạch cũng biết... cô là ai nhỉ?
Tần Khả Khả nghẹn ngào, nói bằng giọng cảnh giác:
Ai đấy?
Giản Thù không trả lời mà chỉ xách đồ lên rời đi. Nếu Tần Khả Khả biết người ở gian bên cạnh là cô, rất có thể cô ta sẽ cảm thấy trận khóc lóc vừa rồi không phải là để thỏa nỗi lòng nữa, mà là một sự sỉ nhục.
Cái cô Tần Khả Khả này, đúng là không biết điều gì hết.
Bạch Trường Châu thu tay về, 3mỉm cười nói:
Cô Giản không bài xích gì tôi hết nhỉ.
Mọi người lại nhanh chóng triển khai quay tiếp.
Sau khi kết thúc công việc, lúc đang thay quần áo thì Giản Thù nhận được tin nhắn từ Mạnh Viễn, nói bọn họ đã tới nơi rồi. Hôm nay là ngày cô hẹn ăn cơm với mọi người trong đội của họ.
Anh và giáo sư Trần...
Bạch Trường Châu gật đầu:
Đúng vậy, chuyên ngàn6h của anh ta thiên về tâm lý học, còn tôi thiên về tội phạm học.
Giản Thù khẽ gật đầu:
Được ạ.
Vậy tôi đi trước đây, gặp lại cô sau.
Đúng là càng ngắm càng thấy đẹp trai, càng nhìn lại càng thấy thích.
Giản Thù chạy tới nhào vào lòng anh, nhón chân lên vừa định hôn thì lại bị anh đưa tay ngăn lại.
Bạch Trường Châu trò chuyện với đạo diễn thêm vài câu, nhưng lại không hề nhắc tới chuyện của cô.
Có điều, trước khi rời đi, anh ta cười nói với Giản Thù:
Cô Giản, nếu có dịp chúng ta nói chuyện riêng với nhau nhé.
Giản Thù mỉm cười:
Tạm biệt giáo sư Bạch.
Bạch Trường Châu cười gật đầu.
Giản Thù ngẩn ra.
Tôi là bạn học của Trần Văn Quang. Lúc trước tôi có ngh9e anh ta kể rằng đã gặp được một người bạn rất thú vị.
Giản Thù cất điện thoại, đang định đi ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng khóc phát ra từ một buồng khác. Nghe giọng rất giống Tần Khả Khả.
Cô ta càng khóc càng lớn tiếng, càng khóc càng đau lòng.
Giản Thù khẽ mím môi, đứng lặng mất vài giây rồi quyết định luồn một bịch khăn giấy qua khe cửa phía dưới.
Ngay tại giây phút bịch khăn giấy được luồn vào trong, tiếng khóc lập tức im bặt.
Tuy Giản Thù cũng chẳng phải người tốt lành gì, nhưng cô tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn giẫm đạp lên người khác ngay tại giây phút họ yếu ớt nhất.
Vừa ra khỏi đoàn làm phim, Giản Thù đã nhìn thấy đội trưởng Phó đang đứng tựa vào thành xe, dáng người thon dài thẳng tắp như bút. Điểm khác biệt so với trước đây chính là, anh không còn ngậm điếu thuốc bên môi nữa.
Giản Thù sững người, trố mắt khó tin nhìn anh. Đội trưởng Phó chán cô nhanh đến vậy ư?
Phó Thời Lẫm kéo cô ra khỏi lòng mình. Thấy ánh mắt ấm ức của cô, anh chờ cô đứng thẳng người lại mới thấp giọng nói:
Chẳng phải em đã nói lúc ở bên ngoài phải chú ý một chút sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.