• 12,777

Chương 125: Nếu chị dâu không xinh đẹp thì sao có thể tóm gọn được người khó chiều như đội trưởng phó của chúng ta chứ?


Mạnh Viễn ho khẽ một tiếng, sau đó quay sang nhìn Giản Thù hô:
Chào chị dâu.


Có người đi tiên phong, những người còn lại cũng lần lượt 8hô theo một cách nhiệt tình.
Chỉ có đám đàn ông ngờ nghệch này là không nhận ra điều đó thôi.
Ăn được một lúc, có lẽ do đã uống vào không ít rượu, nên chẳng hiểu vì sao mà chủ đề tán gẫu của mọi người lại bắt đầu chuyển hướng sang vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt.
Tất cả mọi người trong đội ai ai cũng đều cảm thấy tò mò về Giản Thù, nhưng vấn đề là không một ai dám lên tiếng hỏi đội trưởng Phó về cô, vì vậy cũng chỉ đành tạm gác chuyện đó sang một bên mà thôi. Đợi sau này có dịp thì lén hỏi Mạnh Viễn cũng được.
Gần hai mươi phút sau, Giản Thù mới trở lại phòng ăn, bê theo hai đĩa trái cây đã được cắt gọt sẵn trong tay.
Mạnh Viễn nói:
Tôi nhớ hình như quán lẩu này không phục vụ trái cây mà nhỉ.

Giản Thù đặt một đĩa xuống trước mặt Phó Thời Lẫm, sau đó đặt đĩa còn lại xuống giữa bàn, nói:
Là tôi mua đấy. Ăn lẩu nhiều nóng lắm, các anh ăn thêm một ít hoa quả vào sẽ tốt cho dạ dày hơn.

Có điều, họ còn chưa nói được mấy câu đã bị Mạnh Viễn cắt ngang:
Được rồi được rồi, cả một bàn đồ ăn thế này mà cũng không chặn lại nổi cái mồm của các cậu.

Ngày hôm đó vì chuyện người nhà nạn nhân kéo tới đồn cảnh sát nên tất cả mọi người đều bận đến mức tối mặt tối mũi. Do đó, ngoại trừ Mạnh Viễn ra, những người còn lại không một ai có thời gian chú ý đến Giản Thù.
Giản Thù biết Phó Thời Lẫm không thích ăn cay, nhưng có lẽ anh và mọi người trong tổ cũng đã ăn quen rồi, vì dù sao vừa ăn lẩu uống rượu vừa tán gẫu cũng là chuyện thoải mái nhất trên đời mà.
Mới ăn được một lúc, Giản Thù đã đứng dậy nói nhỏ với người đàn ông ngồi cạnh mình:
Đội trưởng Phó này, em ra ngoài một lát nhé.

Tất cả mọi người liền khen cô chu đáo không ngớt lời.
Mạnh Viễn nhìn đĩa hoa quả đầy ú ụ trước mặt đội trưởng Phó, thầm nghĩ, dạ dày tốt này nọ chỉ là cái cớ, thật ra là đang ngầm âu yếm nhau đây mà.
Bởi vì hiện giờ, cô đã có được liều thuốc cứu rỗi của riêng mình.
Bàn tay đặt trên bàn của cô được một bàn tay lớn ấm áp khô ráo nắm lấy.
Phó Thời Lẫm gật đầu:
Em cẩn thận chút, bên ngoài nhiều người lắm.


Em biết rồi.

Người vừa lên tiếng là3 Chu Tiến. Buổi liên hoan lần trước của đội cậu ta không tham gia, vì vậy chưa từng được gặp mặt Giản Thù.
Mạnh Viễn tiếp lời:
Nếu chị 9dâu không xinh đẹp thì sao có thể tóm gọn được người khó cưa như đội trưởng Phó của chúng ta chứ?

Bọn họ câu được câu không tán gẫu với6 nhau, rất rõ ràng là thường ngày họ đã quen đùa cợt thoải mái rồi, vì vậy chuyện gì cũng có thể nói được cả. Nhưng Giản Thù nghe lại cảm thấy h5ọ vẫn đang giữ ý trước mặt cô.
Món chính của ngày hôm nay là lẩu.
Giản Thù cười chào lại họ:
Chào mọi người.


Chị dâu đẹp thật đấy.

Sau khi nghe kể lại rằng người may mắn sống sót năm xưa đã đến nhưng lại đi mất rồi thì ai cũng ngậm ngùi tiếc nuối. Trong lòng họ thầm nghĩ, nếu có thể gặp được nhân vật thần bí trong truyền thuyết này, biết được cô ấy tròn méo ra sao thì cũng xem như đáng giá.
Giản Thù ngồi bên cạnh yên tĩnh lắng nghe, khẽ mỉm cười. Cô chợt nhận ra, dường như giờ phút này cô đã có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện đó rồi, không còn cảm thấy như rơi xuống địa ngục mỗi khi nghe tới hay bắt gặp mấy chữ kia nữa.
Giản Thù quay sang nhìn, mắt khẽ chớp một cái.

Sắc mặt của Phó Thời Lẫm vẫn không hề thay đổi. Anh đặt một miếng trái cây vào đĩa của cô, nói:
Tối nay em chẳng ăn được bao nhiêu cả, ăn hết cái này đi.


Cho dù cô có tỏ vẻ kiên cường, nụ cười có thờ ơ đến đâu, thì lòng bàn tay cô vẫn rất lạnh lẽo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.