Chương 134: Đội trưởng phó này, anh có hối hận vì ở bên em không?
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 664 chữ
- 2022-02-04 06:45:53
Trong cảnh đêm, đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên sâu sắc hơn, mồ hôi chảy từ vầng trán rộng xuống chóp mũi, đến cằm, cuối cùng rơi và8o đất, tạo thành một vũng nước rất nhỏ.
Một lúc lâu sau, Giản Thù mới bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Động tác của Ph3ó Thời Lẫm hơi khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, mồ hôi nhanh chóng làm nhòe tầm mắt anh. Anh đưa tay lại xoa bừa một cái, hổn hển nó9i:
Em về trước đi, để anh gọi cho Chu Tiến, bảo cậu ta đưa em về.
Lúc chuẩn bị đứng lên, Giản Thù lại lấy một viên kẹo từ trong túi ra, nhét vào miệng anh, bổ sung năng lượng:
Anh chờ em nhé, lúc đến đây em nhìn thấy ngoài cửa có máy bán nước tự động, em sẽ quay lại nhanh thôi.
Gió lạnh từ bốn phương tám hướng ập vào trong tai, trong mũi. Đầu óc của Phó Thời Lẫm hơi trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại câu hỏi kia của cô…
Anh có hối hận vì ở bên em không?
Anh ngửa đầu lên, chai nước nhanh chóng cạn tới đáy.
Giản Thù lại đưa một chai nước cho anh:
Anh muốn uống nữa không?
Em để đó đi, anh làm xong rồi uống.
Không hối hận.
Kể từ khi cô lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh sau năm năm, anh đã có câu trả lời rồi.
Cuộc đời này, điều khiến anh hối hận nhất chính là lần anh bị thương trong một nhiệm vụ của năm năm trước. Nó làm cho anh không kịp quay về, để lại một mình cô đối diện với những chuyện đó.
Phó Thời Lẫm mím môi không nói thêm nữa, cúi đầu làm tiếp.
Giản Thù giữ nguyên tư thế, vẫ5n tiếp tục ngồi xổm trước mặt anh, lẳng lặng nhìn anh.
Động tác chống đẩy của Phó Thời Lẫm càng lúc càng chậm lại, dường như đã đến giới hạn cuối cùng rồi.
Qua vài phút, Giản Thù mới bất chợt lên tiếng:
Đội trưởng Phó này, anh có hối hận vì ở bên em không?
Vì câu nói đó của cô, Phó Thời Lẫm mất hết sức lực một cách triệt để, nghiêng người nằm xuống mặt cỏ nhân tạo, nhìn lên bầu trời đêm không có một vì sao nào.
Anh thở hổn hển vài hơi mới nói:
Mua hộ anh chai nước với.
Giản Thù lắc đầu:
Em ở đây với anh.
Anh còn lâu lắm mớ6i xong.
Em ngồi chờ anh.
Nếu khi ấy anh không bị thương, có thể bầu bạn với cô qua sóng gió, thì có lẽ họ đã ở bên nhau từ lâu rồi, chẳng cần phải chờ đến hiện tại.
Giản Thù cầm chai nước chạy về rất nhanh, căng thẳng hỏi:
Đội trưởng Phó, anh đỡ hơn chút nào chưa? Có cần em gọi điện thoại cho xe cứu thương không?
Phó Thời Lẫm ngồi dậy, đón lấy chai nước trong tay cô, mái tóc đen hơi ẩm ướt:
Anh không sao, nghỉ một lúc rồi làm tiếp.
Giản Thù gật đầu lia lịa, đứng lên đi lấy áo khoác của anh. Cô đang định khoác lên cho anh, nhưng lúc chạm vào quần áo của Phó Thời Lẫm mới phát hiện áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Giản Thù vội ôm áo vào trong lòng, kéo chiếc áo thun ngắn tay trên người anh:
Anh mau cởi ra đi, trời lạnh thế này, lát anh lại cảm mất…
Phó Thời Lẫm giữ lấy tay cô, khẽ cười nói:
Đang ở bên ngoài mà, chú ý chút đi. Tẹo nữa về nhà anh để cho em cởi.
Giản Thù cứng họng, hai vành tai hơi đỏ lên, rụt tay về:
Anh nghĩ linh tinh cái gì thế. Ý em là muốn anh cởi cái áo ướt này ra, cẩn thận không cảm lạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.