• 12,612

Chương 135: Không phải là mơ thấy cô bạn gái nhỏ kia của anh đấy chứ?



Hồi trước có một thời gian em còn chẳng có cả vai quần chúng nên đi học lái xe. Có điều, em thi lấy bằng xong cũng có lái lần nào đâu… Bây8 giờ nửa đêm rồi, đường ít xe, em chạy chầm chậm chắc không sao đâu nhỉ?


Với tình trạng của đội trưởng Phó hiện giờ thì chắc chắn3 anh không thể lái xe được, cô chỉ có thể cưỡi lừa tiễn Phật được thôi.
Sau khi ngồi lên xe, Giản Thù hít sâu một hơi, nắm chặt vô9 lăng rồi khe khẽ đạp ga.
Chiếc xe hoàn toàn không nhúc nhích.
Giản Thù không hề giận dữ, lại tiếp tục khởi động xe một lần nữa.
Lần này, cuối cùng cô cũng thành công rồi.
Ngay khi cô định lôi điện thoại ra gọi xe cấp cứu, Phó Thời Lẫm mới từ từ mở mắt, giọng nói vừa trầm vừa khàn:
Sao thế em?

Giản Thù thở phào một hơi, cất điện thoại đi:
Em còn tưởng anh ngất xỉu rồi cơ. Anh vẫn ổn chứ? Có cần đi bệnh viện khám không?

Nhưng sự thực đã chứng minh, tất cả đều là do cô nghĩ quá nhiều thôi.
Cô khẽ ho khan một tiếng, nói:
Sai lầm quá, sai lầm quá.

Lần trước lúc cô nói đến chuyện đó, anh còn hỏi cô là anh có
cô bạn gái nhỏ
từ bao giờ, mặt còn đầy vẻ vô tội nữa chứ. Giờ thì cũng chịu thừa nhận rồi phải không?
Thấy cô có vẻ ghen tuông, nụ cười của Phó Thời Lẫm lại càng sâu hơn.
Cô vốn muốn để anh ngủ tiếp, nhưng cả tóc và quần áo của anh đều ẩm ướt cả, mặc như thế này chắc chắn sẽ càng lạnh hơn.
Giản Thù gọi hai câu cũng không thấy anh phản ứng gì, trong lòng tự dưng lại hơi lo lắng, chẳng lẽ anh ấy ngất xỉu rồi à?
Hạ phanh tay, gạt cần số, đạp chân ga…
Xe chết máy.
Phó Thời Lẫm nhấc tay lên day ấn đường:
Không cần đâu, anh vừa nằm mơ ấy mà.


Anh mơ cái gì mà không nỡ tỉnh dậy thế hả?
Giản Thù nói xong lại nheo mắt lại, sát khí tản ra,
Không phải là mơ thấy cô bạn gái nhỏ kia của anh đấy chứ?

Chiếc xe việt dã màu đen dùng tốc độ 10km/h, chậm rãi dịch chuyển khỏi cửa đồn cảnh sát.
Giản Thù đã lại tìm thấy cảm giác căng thẳng của lúc học lái xe. Dần dần, cô tăng tốc thêm một chút, cuối cùng ngừng lại ở tốc độ 60km/h.

Thôi để anh lái cho.

Giản Thù quay đầu trừng mắt nhìn anh:
Anh ngồi cho tử tế vào, hôm nay dù em phải dùng tốc độ 10km/h, em cũng sẽ đưa anh về đến nhà an toàn.

Giản Thù giảm tốc độ xuống một chút, duy trì ở vận tốc 40km/h, chạy vừa vững tay vừa ổn định.
Sau khi dừng xe trong tầng hầm để xe, cô cởi dây an toàn ra, ghé sát vào nhẹ nhàng gọi anh:
Đội trưởng Phó ơi, đến nhà rồi.

Cô thò tay ra sờ thử trên trán anh, thấy lạnh như băng vậy.

Đội trưởng Phó, đội trưởng Phó!
Giản Thù gọi to hơn.
Phó Thời Lẫm im lặng một lúc lâu mới nghiêng người sang, vặ6n chìa khóa, khởi động xe.
Giản Thù còn tưởng đội trưởng Phó định hôn mình, để tiện cho anh hơn, cô còn cố tình ghé sát mặt lại mộ5t chút.
Phó Thời Lẫm nhìn cô một cái, thấp giọng cười nói:
Coi như vậy đi.

Giản Thù hừ một tiếng, lùi lại mở cửa xe ra.
Thấy vậy, Giản Thù tươi cười hí hửng, quay đầu sang định đòi khen ngợi, lại phát hiện ra Phó Thời Lẫm đã ngủ thiếp đi rồi, tóc vẫn còn hơi ẩm ướt.
Hôm nay, hẳn là đội trưởng Phó của cô mệt lắm. Đều là vì cô cả.
Giản Thù vốn định nín nhịn xuống không thèm để ý đến anh, nhưng thấy anh xuống xe, cô lại không kìm được, chạy tới dìu anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.