• 12,781

Chương 159: Giản thù lẩm bẩm: “cái này gọi là tính sổ sau.”


Phía sau bộ cảnh phục ấy, ngoại trừ quang vinh ra, còn lại chỉ toàn là những vết thương chằng chịt không đếm xuể.

Đợi khoảng mười mấy phút,8 cửa phòng khám bên cạnh mới bật mở.
Hung thủ ngồi ở đó, càng lúc càng lo lắng bất an, thở hổn hển, hai hàm răng run cầm cập, toàn thân vô cùng khó chịu.
Một lát sau, viên cảnh sát vừa đi kia đã quay lại, trên tay cầm một cốc nước ấm, đặt xuống trước mặt hung thủ.
Sau khi đưa hung thủ đến đây, cảnh sát khu vực kể sơ lại tình hình cơ bản của vụ án với Mạnh Viễn rồi mới đi.
Mạnh Viễn dẫn hắn đến phòng thẩm vấn, mở chiếc đèn nhỏ trên bàn, ngồi xuống phía đối diện, hỏi:
Tên gì?

Mạnh Viễn bước nhanh đến:
Đội trưởng Phó.

Giọng nói của Phó Thời Lẫm rất bình thản:
Đã thẩm vấn chưa?


Ngoại trừ hít ma túy, còn có tiền án nào khác nữa không?

Mạnh Viễn trả lời:
Hai năm trước giật đồ của một bà cụ, lúc nãy em liên lạc với cảnh sát hình sự phụ trách trước đó, có lẽ là lên cơn nghiện, không có tiền mới đi cướp.


Thẩm vấn rồi, là một con nghiện ma túy, đúng lúc lên cơn nghiện, không hỏi được gì cả.

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm mím lại, anh nghiêng người nói với Giản Thù:
Đến phòng làm việc đợi anh.

Giản Thù gật đầu.
Phó Thời Lẫm đi đến phía bên kia của phòng thẩm vấn, nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh thấy gã đàn ông đang run lập cập nằm co ro trên mặt đất.
Vương Kiến Quân nắm chặt cốc nước, ngửa đầu uống, nước men theo cổ chảy xuống khắp cổ áo. Chờ đến khi trong cốc không còn nước chảy ra nữa, hắn ta mới vò nát chiếc cốc giấy trong tay, hung dữ nói:
Cảnh sát, cảnh sát đều đáng chết!

Cho dù Mạnh Viễn có hỏi thế nào, từ đầu tới cuối hắn ta cũng chỉ nói có một câu, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó, tinh thần có vẻ không còn minh mẫn nữa.
Giản Thù vội đứng thẳng người dậy. Cô nhìn anh, gương mặt đầy vẻ lo lắng:
Xong rồi à?


Ừm.
3 Phó Thời Lẫm mặc áo khoác vào, đưa tay vuốt tóc cô,
Anh không sao, đừng lo lắng.

Hai tay của hung thủ bị còng lại, ánh mắt vẫn hung dữ như trước, hắn ta lơ đãng nhìn ngó xung quanh, cơ thể vô thức co rúm lại, run rẩy kịch liệt.
Mạnh Viễn vừa nhìn đã biết là hắn lên cơn nghiện. Cậu ta nghiêng người, nói với viên cảnh sát bên cạnh vài câu, người kia khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Phó Thời Lẫm biết lúc này để cô về nhà một mình, chắc chắn cô sẽ không đồng ý. Anh khẽ véo gương mặt cô, nụ cười nơi5 đáy mắt càng rõ ràng hơn:
Không giận nữa à?

Giản Thù lẩm bẩm:
Cái này gọi là tính sổ sau.

Anh ta ngồi xuống bên cạnh Mạnh Viễn, đưa tư liệu điều tra được cho Mạnh Viễn xem:
Người này tên Vương Kiến Quân, ba mươi sáu tuổi, có tiền sử hít ma túy ba năm rồi, tháng chín năm ngoái từng bị bắt, lượng ma túy hắn hít không đủ để cấu thành trách nhiệm hình sự, nên được thả về.

Mạnh Viễn đưa mắt nhìn tư liệu, khẽ gõ mặt bàn, hỏi hắn ta:
Tại sao giết người?


Ở đồn cảnh sát.
Mạnh Viễn đứng lên, nói:
Liên lạc với bệnh viện trước đi, đợi sau khi tình hình ổn định hơn rồi thẩm vấn lại.

Cậu ta vừa đi ra đến sảnh lớn đã nhìn thấy Phó Thời Lẫm bước vào, phía sau còn có cái đuôi nhỏ đeo khẩu trang.
Giản Thù kéo tay anh xuống ôm vào lòng, nhìn vết rách 9trên áo anh, mày cô càng chau chặt hơn:
Đi mua quần áo trước, hay về thẳng nhà luôn?


Không gấp, anh về đồn cảnh sát một chuyến đã.


Em đi với anh.

Ánh mắt của Phó Thời Lẫm lạnh lẽo, anh chống hai tay lên cái bàn nhỏ trước tấm kính, chăm chú nhìn người bên trong. Một lúc lâu sau anh mới nói:
Ở quảng trường, lúc hắn ta ra tay với tôi và Giản Thù thì vẫn chưa lên cơn nghiện.



Có phải do trước đây hắn ta bị bắt hai lần, cho nên trong lòng nảy sinh thù hận với cảnh sát không? Lúc nãy trong miệng hắn liên tục lẩm bẩm, cảnh sát đều đáng chết.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.