Chương 158: Trong đám đông có một ánh mắt âm u lạnh lẽo đang nhìn cô chằm chằm
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1133 chữ
- 2022-02-04 06:46:33
Hắn vừa mới đứng lên, Phó Thời Lẫm đã đấm tiếp một cú thật mạnh vào mặt hắn. Sự chênh lệch về sức mạnh và khả năng đánh nha8u rất rõ ràng.
Hung thủ biết mình không phải đối thủ của anh, điên cuồng vung con dao găm, đâm loạn xạ trong không3 khí.
Nói thì nói vậy nhưng Giản Thù cũng không định tiếp tục giằng co thêm, vết thương của anh cần phải được xử lý kịp thời nên cô đành xoay người ra khỏi phòng khám.
Bác sĩ hỏi Phó Thời Lẫm:
Bạn gái à?
Giản Thù vừa đến bên cạnh Phó Thời Lẫm, còn chưa kịp nhìn rõ vết thương của anh thế nào, đã bị một lực lớn đẩy ra.
Tần Khả Khả hét ầm lên một cách cường điệu:
Ôi trời ơi, đội trưởng Phó, anh bị thương rồi, các người còn ngẩn ra đó làm gì, mau gọi điện thoại cho xe cứu thương đi!
Không sao, ông cứ băng bó đi, tôi chỉ nhìn thôi.
Cô phải xem thử rốt cuộc trên người đội trưởng Phó có bao nhiêu vết thương, thảo nào tối hôm qua anh còn không cho cô có cơ hội bật đèn nữa.
Lúc này có mặt người ngoài, Phó Thời Lẫm cũng không tiện gọi cô.
Đến bệnh viện, lúc khử trùng vết thương, Giản Thù đứng một bên chăm chú nhìn, nhìn đến nỗi bác sĩ phát ngại, lại thấy trên người cô mặc đồng phục cảnh sát, bèn nói:
Đồng… đồng chí này, hay là cô ra ngoài đợi một chút đi, lát nữa băng bó vết thương phải cởi áo, dù gì nam nữ cũng khác biệt, cô ở đây không được tiện cho lắm đâu…
Đoàn làm phim phái một chiếc xe đưa họ đi. Suốt dọc đường, Giản Thù không nói gì với anh cả, giống như hai người xa lạ không có liên quan đến nhau vậy.
Xem ra… cô giận thật rồi.
Tần Khả Khả tỏ ra thất vọng:
Đội trưởng Phó…
Cô ta nghe được tin hôm nay đội trưởng Phó sẽ đến nên cố ý từ chối mấy buổi tiệc liên hoan để chạy đến đây, thật không ngờ anh ấy vẫn giữ thái độ này.
Tần Khả Khả cũng ở một bên phụ họa:
Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, chảy nhiều máu như vậy, chắc chắn vết thương rất nghiêm trọng. Dù sao tôi cũng không có việc gì, cứ để tôi đưa đội trưởng Phó đến bệnh viện cho.
Không cần.
Giọng của Phó Thời Lẫm rất lạnh lùng, rõ ràng muốn vạch rõ ranh giới.
Vâng.
Đạo diễn bước nhanh tới, nhìn vết thương trên vai Phó Thời Lẫm, chau mày hỏi:
Đội trưởng Phó, vết thương có nghiêm trọng không?
Giản Thù chửi thầm, cô biến m nó đi chỗ khác đi.
Giọng nói lạnh lùng của Phó Thời Lẫm vang lên:
Không sao.
Câu này là nói với Giản Thù.
Lúc này Giản Thù ở bên cạnh mới lên tiếng:
Đạo diễn, để tôi đi cùng đội trưởng Phó đi. Anh ấy vì cứu tôi mới bị thương, nói thế nào cũng nên để tôi đi.
Đạo diễn nghe vậy gật đầu lia lịa:
Ừ, ừ, đúng rồi, cô đi cùng đội trưởng Phó đi, cảm ơn người ta cho đàng hoàng vào nhé.
Phó Thời Lẫm mím môi, chậm rãi lên tiếng:
Giản Thù…
Giản Thù ngắt lời anh:
Bây giờ anh bảo em ra ngoài, về đến nhà em vẫn có thể xem được.
Còn xem rõ ràng triệt để hơn nữa.
Phó Thời Lẫm vô thức nghiêng người đi, không muốn để cô nhìn thấy vết thương của mình.
Đạo diễn nói:
Cho dù thế nào, vẫn nên đến bệnh viện khám chút cho yên tâm.
Tôi biết rồi, cảm ơn đạo diễn.
Dứt lời, cô quay lưng đi, trở về thu dọn đồ đạc.
Đạo diễn lại nhìn Phó Thời Lẫm, trên gương mặt viết đầy hai chữ xin lỗi:
Đội trưởng Phó, anh đừng từ chối nữa, lần này vốn là trách nhiệm của đoàn làm phim chúng tôi. Sau khi đến bệnh viện, anh nhất định phải kiểm tra kĩ lưỡng nhé. Mọi chi phí điều trị lần này đều do đoàn làm phim của chúng tôi gánh hết.
Phó Thời Lẫm nhìn về hướng Giản Thù rời đi, khẽ gật đầu, xem ra lần này không giấu được nữa rồi, cho dù không có chuyện này, sớm muộn gì cô cũng sẽ phát hiện ra thôi.
Hai cảnh sát khu vực trở nên nghiêm túc hẳn, vội vàng đứng nghiêm chào đúng điều lệnh với anh.
Phó Thời Lẫm thu giấy tờ lại, cất vào trong túi áo:
Đưa người về đồn cảnh sát trước, tôi sẽ đến muộn một chút.
Ánh mắt của Giản Thù rơi trên người Phó Th5ời Lẫm, mắt cô mở to:
Đội trưởng Phó, anh bị thương rồi!
Người của đoàn làm phim nghe vậy mới giật mình hoàn hồn lại, đạo diễn cầm chiếc loa hét lớn:
Nhanh, nhanh, nhanh lên, đi xem đã xảy ra chuyện gì rồi!
Giản Thù quay về chỗ của mình lấy điện thoại và áo khoác, vừa định rời đi thì Phương Phương thở hổn hển xuất hiện trước mặt cô.
Vốn dĩ Phương Phương đi mua nước đường đỏ cho cô, quay về lại thấy Giản Thù sắp rời đi, bèn hỏi:
Chị Giản Thù, sao chị đã đi rồi ạ?
Phó Thời Lẫm khống chế cánh tay của hắn ta, đè cả người hắn ngã ra đất, áp chế dùng còng tay còng hắn lại. <9br>
Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, cũng kết thúc quá nhanh chóng.
Mọi người đứng xem xung quanh tưởng là vẫn đang6 quay phim, nhân viên trong đoàn làm phim hoàn toàn không kịp phản ứng.
Xảy ra một chút chuyện, công việc hôm nay kết thúc rồi, em cũng về nhà trước đi, nghỉ ngơi cho khỏe nhé.
Phương Phương chưa hiểu gì mấy nhưng vẫn đáp lại một tiếng, rồi vội vàng nhét ly nước đường đỏ vào tay cô:
Chị Giản Thù, chị nhớ uống cái này nhé, sẽ khỏe hơn nhiều đấy ạ.
Không nghiêm trọng, vết thương nhỏ thôi.
Anh vừa dứt lời thì thấy Giản Thù đang trừng mắt nhìn mình.
Tần Khả Khả đứng một bên, cắn chặt môi, tay siết chặt lại.
Giản Thù, Giản Thù! Lại là Giản Thù!
Không lâu sau, cảnh sát khu vực cũng vội vàng chạy đến, giải hung thủ về thẩm vấn theo thông lệ.
Phó Thời Lẫm lấy giấy tờ ra, đưa cho họ xem.
Giản Thù đón lấy:
Cảm ơn em.
Quả là một cô gái chân thành.
Lúc trước khi cô hỏi Mạnh Viễn, đáp án cô nhận được là vết thương trên người đội trưởng Phó nhiều hơn bất cứ ai trong số họ.
Bác sĩ cảm thấy hơi khó xử.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.