Chương 166: Một khi cậu ta đã nghiêm túc với chuyện tình cảm, vậy chắc chắn cả đời này chỉ cần người đó thôi
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 842 chữ
- 2022-02-04 06:46:46
Thẩm Hành nhìn theo bóng lưng của cô, ý cười nơi đáy mắt lại đan thêm vẻ nghiền ngẫm, cân nhắc. Cô em gái này của Cố Chiêu có vẻ không dễ thu8 phục chút nào. Nhưng càng như vậy, lại càng khiến người ta nảy sinh dục vọng muốn chinh phục.
Cho dù nhìn từ phương diện nào thì Gi3ản Thù cũng đều vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của anh ta.
Giản Thù thờ ơ nói:
Không cần đâu ạ.
Nếu như không ngoài dự đoán thì chuyện lần này có lẽ do Cố Chiêu gây ra.
Từ ngày Cố Chiêu rời đi, anh ta đã hoàn toàn biến thành một người mà cô không hề quen biết. À không, nên nói là từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thật sự hiểu anh ta.
Cố Chiêu từ từ buông cô ra, đôi mắt đen láy trong màn đêm trở nên lạnh lùng, bạc bẽo. Anh ta châm một điếu thuốc hút:
Tiểu Thù, yêu thích phải có tiền bạc làm cơ sở mới có thể không ngừng nảy sinh tình cảm được. Thích mà không có gì trong tay thì chỉ có thể gọi là ngu ngốc.
Giản Thù nói:
Tôi có việc đột xuất không đến được, hủy bàn giúp tôi nhé, cảm ơn.
Vâng ạ.
…
Sau khi rời khỏi sảnh lớn, Giản Thù ra đến bên ngoài khách sạn,9 hít thở bầu không khí trong lành, một lúc lâu mới làm dịu được cảm xúc của mình.
Giản Thù tưởng rằng đội trưởng Phó gọi đến, vội vàng vơ lấy điện thoại, kết quả lại phát hiện là một dãy số lạ.
Xin hỏi có phải cô Giản không?
Vâng, tôi đây.
Chào cô, lúc trước cô có đặt bàn ở nhà hàng chúng tôi, tôi muốn hỏi ngày mai khoảng mấy giờ cô đến ạ?
Hai vai nữ phụ của hai bộ phim truyền hình khác cũng vậy, bỗng dưng nuốt lời.
Nguyễn Lan day day huyệt thái dương:
Mặc dù đây cũng chuyện thường thấy trong giới, nhưng mấy bộ phim cùng lúc xuất hiện vấn đề, rõ ràng là có người nhắm vào em. Hay là… em nói với tổng giám đốc Cố một tiếng xem?
Vẻ mặt của Cố Chiêu rất bình tĩnh, anh ta chỉ choàng áo khoác lên vai cô:
Bên ngoài trời lạnh, mặc áo vào trước đã.
Rốt cuộc anh muốn thế nào?
Nguyễn Lan nghe vậy cũng không hỏi thêm, chỉ nói sẽ đi thuyết phục nhà sản xuất một lần nữa.
Cô cúp máy chưa được bao lâu, điện thoại lại reo lên.
Tiểu Thù.
Cố Chiêu túm lấy hai vai cô, hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô,
Không phải anh muốn thế nào, mà là em muốn thế nào. Trước mắt Thẩm Hành là người thích hợp với em nhất, anh đã nói chuyện với cậu ta rồi, cậu ta sẽ không can thiệp vào công việc của em, đồng thời sẽ ủng hộ em tiếp tục thực hiện ước mơ của mình, em sẽ dần thích cậu ta thôi.
Giản Thù bật cười:
Trong mắt anh, rốt cuộc thích một người là như thế nào?
Trên bầu trời đêm tối tăm, tuyết bỗng rơi xuống không hề dự báo trước. Những chấm sáng màu trắng dày đặc mang theo sự giá lạnh đáp xuống mặt đất.
Cố Chiêu nhả một vòng khói thuốc, giọng nói càng lạnh lẽo hơn:
Tiểu Thù, rồi con người cũng vẫn luôn phải cúi đầu trước hiện thực thôi.
Tại sao anh ta có thể nói chữ này ra một cách nhẹ nhàng như vậy được chứ? Tại sao anh ta có thể xem thường tình cảm của người khác như vậy được chứ?
Bây giờ cô thật sự càng lúc càng không hiểu nổi anh ta nữa. Lúc trước ở đồn cảnh sát, cô còn tưởng rằng Cố Chiêu chưa từng thay đổi. Nhưng giờ đây, xem ra cô đã lầm.
Cô thật sự không ngờ Cố Chiêu sẽ dùng cách này.
Tiểu Thù.
Giọng nói của Cố Chiêu vang lên sau lưng, trên tay anh còn cầm theo áo khoác của cô.
Giản Thù quay đầu, ngữ khí rấ5t thờ ơ:
Em tưởng rằng mình đã nói rất rõ với anh rồi.
…
Giản Thù tắm xong lên giường nằm, đang đọc lịch sử trò chuyện với đội trưởng Phó đến thất thần thì Nguyễn Lan gọi điện thoại đến, nói với cô vai nữ chính trong bộ phim chiếu mạng trước đó đã định sẵn là cô, bây giờ phía nhà sản xuất đột nhiên nói phải cân nhắc lại.
Anh ta muốn nói với cô rằng, trong giới giải trí, không có quan hệ, không có chỗ dựa, cho dù là việc tới tay rồi cũng có thể bị người khác cướp đi mất. Những thứ mà cô tốn công tốn sức đạt được chẳng qua chỉ là một câu nói của những kẻ có quyền có thế mà thôi.
Đây chính là hiện thực, là hiện thực mà anh muốn cô phải cúi đầu trước nó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.