• 12,777

Chương 169: Lần này là thật lòng hay chỉ muốn chơi đùa?


Nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu xanh da trời, dẫn Giản Thù đến tầng hai. Trên cầu thang hình xoắn ốc còn có phù điêu được chạm khắc tinh xảo,8 hoa văn khó nhìn ra được, nhưng có thể cảm nhận rõ nét trong lòng bàn tay.

Đến Lan Trúc Hiên, nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, nói:
Mời 3vào.


Tôi không quan tâm, cậu đúng là đồ vô tích sự.

Giang Chi Châu bó tay.
Thẩm Hành mở cửa, chạy ra ngoài đuổi theo cô.
Giang Chi Châu uống trà, nhướng mày, lần này cậu Hai nhà họ Thẩm là thật lòng hay chỉ muốn chơi đùa đây?
Giản Thù do dự một lúc, định quay về nhà hàng mượn sạc điện thoại thì phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, cực kỳ êm tai:
Có cần giúp đỡ không?

Cô bỗng ngây người trong thoáng giây, rồi quay phắt đầu lại, nhìn người đàn ông mặc bộ đồ đen trước mặt.
Đầu Giản Thù vẫn vùi bên ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập của anh. Chỉ có lúc này, cô mới cảm nhận được anh đang thật sự tồn tại, chứ không phải ảo ảnh xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô.
Trên người anh còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, xem ra anh đã ở bên ngoài chờ cô được một lúc rồi.
Cô lục lọi trong túi nhưng chỉ tìm được một ít tiền lẻ, bỗng chốc cảm thấy hơi khó xử.
Chẳng lẽ tối nay phải đi bộ về nhà ư?
Giản Thù ngồi xuống phía đối diện anh ta.

Cô Giản còn xinh đẹp hơn cả ảnh… À không, còn xinh đẹp hơn trên tivi.
Giang Chi Châu đặt ấm trà xuống, mỉm cười,
Cô Giản đã đọc kịch bản của bộ phim này chưa, cảm thấy thế nào?

Giản Thù đã xem hết phim điện ảnh của anh ta, lúc cô nghe được Nguyễn Lan nói người tìm cô là Giang Chi Châu, cô còn ngơ ngác không kịp phản ứng.
Giang Chi Châu rót cho cô một tách trà:
Mời ngồi.

Thẩm Hành hất tay anh ta ra:
Bây giờ nói những lời này vẫn còn quá sớm.

Giang Chi Châu ngơ ngác.
Trên đường đi, Nguyễn Lan đã gửi bản điện tử cho cô, Giản Thù vội vàng xem lướt qua.
Cô nói:
Tôi đã đọc rồi, cảm ơn đạo diễn Giang cho tôi cơ hội này, nhưng tôi sợ mình không đảm đương nổi.

Vẻ mặt Thẩm Hành vô cùng bất mãn:
Sao một chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng không giải quyết được thế?

Giang Chi Châu bị sặc nước, ho sù sụ vài tiếng:
Ôi, ông anh ơi, người ta đã nói vậy rồi, tôi có thể làm thế nào được chứ? Chuyện này cũng đâu thể miễn cưỡng người ta, huống chi, tôi cũng cảm thấy cô ấy nói có lý, bây giờ cô ấy đang đứng giữa đầu sóng ngọn gió của dư luận, nếu như nhận thêm bộ phim này, không bị mắng chết mới là lạ.

Dường như Giang Chi châu không ngờ cô sẽ nói vậy. Anh ta thoáng khựng lại một chút rồi hỏi:
Tại sao?

Nếu như là một bộ phim khác, cô sẽ dùng tất cả sự nỗ lực của mình giành lấy, nhưng Giang Chi Châu thì khác, muốn đóng phim của anh ta, cô vẫn chưa đủ thực lực. Huống chi, cô cũng không ganh đua nổi với những nghệ sĩ kia, chẳng thà ngay từ đầu không ôm hy vọng còn hơn.
Nghe xong suy nghĩ của cô, ánh mắt Giang Chi Châu nhìn cô trở nên hứng thú hơn. Xem ra lần này Thẩm Hành nhặt được bảo bối rồi, thảo nào ra tay hào phóng như vậy.
Cô đã nói như vậy, Giang Chi Châu cũng không miễn cưỡng nữa:
Cũng không sao, vậy bữa cơm này xem như làm quen một người bạn đi. Sau này nếu có cơ hội, chúng ta lại hợp tác.

Giản Thù bước đến gần, nhẹ nhàng nói:
Đạo diễn Giang, chào anh, tôi là Giản Thù.

Giang Chi Châu là đạo diễn mới nổi có quyền có thế trong hai năm gần đây, phim điện ảnh do anh ta làm đều cháy vé và tạo được tiếng vang lớn. Vô số diễn viên tranh đến mẻ đầu sứt trán để được hợp tác với anh ta.
Giản Thù cảm ơn rồi chầm chậm bước vào trong.
Nếu như nói sảnh lớn là sự thiết kế pha lẫn giữa hiện đại và cổ đại thì căn9 phòng này hoàn toàn đi theo phong cách truyền thống.
Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô, thấp giọng hỏi:
Sao điện thoại của em lại tắt máy thế?


Không biết hết pin từ lúc nào nữa.
Giản Thù ôm anh một lúc, từ trên người anh tụt xuống, nhưng vẫn không nỡ buông anh ra, hai tay vòng qua vòng eo tráng kiện của anh, gương mặt nhỏ nhắn ngước lên,
Anh về từ khi nào thế? Sao lại ở đây?


Anh về lúc sáng.

Anh phải làm xong lễ truy điệu, rồi đi báo cáo công việc, hoàn thành xong hết tất cả thì trời đã tối rồi.

Ôi chao, thì ra người ta có bạn trai rồi, thảo nào hôm nay cậu Thẩm chấp nhận bỏ ra năm chục triệu cũng phải hẹn người ta ra. Ái chà chà, cậu thật lòng rồi phải không? Tiếc quá đi mất…
Giọng cười nhạo của Giang Chi Châu vang lên.
Thẩm Hành quay đầu đưa mắt nhìn anh ta, trong ngữ khí như có lửa cháy bừng bừng:
Cậu không nói chuyện không ai nói cậu câm đâu.

Nếu sớm biết hôm nay Phó Thời Lẫm có thể về kịp, thì cô nên đặt bàn trước ở nhà hàng đó, bây giờ nhiều nơi đã kín bàn mất rồi, đành phải còn chỗ nào ăn tạm chỗ đó vậy.
Thẩm Hành từ trong câu lạc bộ đi ra, nhìn thấy cô gái dùng tư thế vô cùng ỷ lại bổ nhào vào lòng người đàn ông, khóe mắt chân mày đều phảng phất ý cười.
Anh ta cho một viên kẹo vào miệng, khóe môi nhếch lên đầy vẻ khiêu khích. Từ trước tới giờ món đồ mà anh ta nhìn trúng chưa từng để vuột mất.
Chờ họ đi khỏi, Giang Chi Châu mới
chậc chậc
một tiếng, vỗ vai người bạn tốt của mình an ủi:
Nhìn thoáng chút đi, người ta hạnh phúc lắm, cậu không có cơ hội đâu.

Khoảnh khắc đó, Giản Thù cảm thấy bản thân mình như đang nằm mơ vậy.
Hình như anh gầy đi một chút, đường nét khuôn mặt rất lạnh lùng và nghiêm nghị, càng thêm rõ ràng hơn, đôi mắt đen láy trầm tĩnh đang nhìn cô.
Giản Thù cũng không quan tâm nơi này là chỗ công cộng nữa, trực tiếp nhảy bổ lên người Phó Thời Lẫm, hai tay vòng qua cổ anh:
Đội trưởng Phó, em rất nhớ anh.

Lúc đón lấy cô, Phó Thời Lẫm khẽ rên một tiếng, nhưng không để cô nghe thấy.
Phía sau bức bình phong vẽ lá trúc, tấm rèm cửa bằng voan trắng kéo dài đến tận đ6ất nhẹ nhàng đung đưa theo cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào.
Trà thuốc lượn lờ tựa như làn khói mỏng vào buổi sớm tinh mơ, trong màn sư5ơng khói lại tăng thêm vài phần thần bí và khó đoán.
Phó Thời Lẫm nói:
Em ăn no chưa? Nếu chưa no thì đi ăn với anh nhé?

Gần đây Giản Thù đang giảm cân, lúc nãy cô cũng không ăn được bao nhiêu, bây giờ nghe anh nói vậy, cô lập tức gật đầu đồng ý.
Giản Thù mỉm cười, một lần nữa bày tỏ lòng cảm ơn của mình.
Ăn xong bữa cơm, sau khi Giản Thù rời khỏi, cánh cửa gian phòng kế bên mở ra.

Không phải, tôi nói này, cậu vẫn còn định làm gì nữa hả, gặp phải tình yêu thật sự rồi sao?

Thẩm Hành không trả lời, lúc nhìn qua lần nữa, phát hiện người đàn ông bên cạnh Giản Thù cũng đang nhìn anh ta, ánh mắt thờ ơ, nhưng cực kỳ có sức xuyên thấu. Có một khoảnh khắc Thẩm Hành cảm thấy bản thân như một tên tội phạm vậy.

Giản Thù đi đến cửa, lấy điện thoại ra định gọi xe, nhưng lại phát hiện điện thoại của mình đã tắt máy tự bao giờ, có lẽ là hết pin rồi.
Anh về nhà nhưng không thấy cô ở nhà, điện thoại cũng tắt máy.
Phó Thời Lẫm sợ cô xảy ra chuyện nên mới tra lịch trình của cô.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh như băng trước mặt anh ta lúc thường ngày.
Thẩm Hành cảm thấy cổ họng hơi khô, cáu kính đến lạ thường.
Cậu ta muốn làm gì?


A lô.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.