Chương 197: Biết mà vẫn không bận tâm sao?
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 864 chữ
- 2022-02-04 06:47:18
Phó Thời Lẫm khẽ ngước mắt lên khỏi máy tính, thản nhiên nói:
Không cần đâu.
Đinh Du đẩy cửa đi vào, ngồi trên ghế sof8a, lấy hoành thánh ra khỏi túi:
Đừng khách sáo với em thế chứ, anh không ăn thì lãng phí lắm.
Thấy vậy, Phó Thời L3ẫm không từ chối nữa, đóng cửa sổ máy tính lại, rồi đi qua đó.
Ăn được một nửa, đột nhiên Đinh Du nhận được một tin nhắ9n:
Đàn anh ơi, em có một tài liệu cần gửi đi, em có thể dùng máy tính của anh một chút được không?
Được.
Đi6nh Du lau miệng rồi vội đứng dậy, ngồi vào chỗ của anh, nhanh chóng gửi xong tài liệu của mình. Ngay khi cô ta định đứng lên thì5 thấy trên màn hình máy tính có một tập tin tên là
Đơn xin chuyển công tác
.
Phó Thời Lẫm liếm môi một cái, trầm giọng cười:
Chẳng phải em đến để mang cơm cho anh sao?
Vẻ mặt Giản Thù vẫn không thay đổi:
Anh đã ăn rồi còn gì.
Nhưng chưa no.
Câu nói của Đinh Du bị tiếng nói bất chợt vang lên ngoài cửa cắt đứt.
Nhìn thấy cô ta, Giản Thù lập tức im bặt, sau đó khẽ nhoẻn miệng cười:
Đinh Du cũng ở đây à.
Đối phương gật đầu chào cô.
Giản Thù nói xong lại nhìn thấy hai bát hoành thánh trên bàn trà, đôi mắt sáng ngời của cô hơi tối đi:
Hai người ăn rồi à?
Cô còn lo đội trưởng Phó mải tăng ca sẽ bị đói, ở nhà cứ trăn trở không ngủ được, nên quyết định mang cơm tới cho anh. Phải tận mặt nhìn thấy anh ăn cô mới yên tâm được.
Phó Thời Lẫm cũng thấy hộp thức ăn trong tay cô, bèn quay sang nói với Đinh Du:
Cô tan ca trước đi, tôi còn chút việc nữa.
Mấy giây sau, Đinh Du đóng cửa sổ lại, đứng dậy quay lại ngồi xuống đối diện anh, cười nói:
Đàn anh, hôm qua thật sự cảm ơn anh, nếu không nhờ câu nói của anh, có lẽ đến lúc này em vẫn chưa hiểu rõ được vụ án kia đâu.
Không có gì, lần sau có chuyện cứ đến tìm tôi.’
Đinh Du gật đầu:
Sau này chắc chắn em sẽ còn làm phiền đến anh dài dài... À mà em nghe trong đồn nói, đợt đánh giá bình xét năm vừa rồi, đồn trưởng Diệp vốn định cho anh thăng chức, nhưng... anh đã từ chối à. Em nghĩ cũng phải thôi, khi còn ở học viện cảnh sát, em đã biết anh sẽ là một cảnh sát có tín ngưỡng và lý tưởng của riêng mình, vì một xã hội yên bình ổn định rồi mà.
Bên ngoài còn có mấy cảnh sát trực ban tăng ca, Giản Thù sợ không cẩn thận bị ai đó nhìn thấy, làm ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của anh trong đồn cảnh sát.
Giản Thù ơi.
Dạ?
Phó Thời Lẫm cười nhạt:
Tôi không vĩ đại đến thế đâu.
Nhưng...
Đội trưởng Phó, em mang cho...
Nghe thế, cuối cùng cô cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt không tin tưởng lắm:
Thật sao?
Phó Thời Lẫm vươn tay kéo cô vào lòng, khẽ nói:
Thật mà.
Giản Thù ngồi trên đùi anh, bị hormone nam tính đầy trưởng thành của anh vây kín, tai cô hơi ửng đỏ:
Anh bảo anh chưa no cơ mà, ăn đi chứ, ôm người ta làm gì.
Vậy em về trước đây. Đàn anh, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi nhé.
Khi đi ngang qua Giản Thù, cô ta còn gật đầu chào cô.
Chờ Đinh Du đi rồi, Giản Thù mới bước vào, ngồi xuống sofa, im lặng mở hộp thức ăn, lấy thìa đũa rồi tự mình ăn.
Cô ta hơi sửng sốt, liếc nhìn Phó Thời Lẫm một cái. Vị trí anh ngồi vừa khéo quay lưng về phía cô ta nên không hề chú ý tới bên này.
Trời xui đất khiến thế nào Đinh Du lại mở tập tin đó lên, trong đó vẫn chỉ là mấy chữ
Đơn xin chuyển công tác
, chưa có nội dung gì.
Thảo nào muộn thế này mà đàn anh còn chưa về, thì ra là vì vấn đề này.
Phó Thời Lẫm vòng tay ôm cái eo thon nhỏ của cô, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai:
Em có mệt không?
Giản Thù cho rằng anh đang hỏi về công việc gần đây của cô, nên trả lời:
Thời gian trước em có hơi mệt thật, nhưng hai ngày nay đã ổn hơn nhiều rồi. Chờ sau khi quay xong bộ phim này, chắc em sẽ được nghỉ mấy ngày. Đến lúc đó chắc anh cũng lại bận rồi nhỉ?
Năm trước, đội trưởng Phó đã nghỉ hết phép cơ bản để ở bên cạnh cô, mấy ngày tết còn phải đi giải quyết một vụ án đặc biệt. Sở dĩ hai ngày qua không có chuyện gì, cũng là vì anh vừa kết thúc vụ án đặc biệt ấy, nên mới điều chỉnh được chút thời gian nghỉ ngơi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.