• 12,613

Chương 198: Biết mà vẫn không bận tâm sao?


Lý do này làm cho cô không thể nào từ chối được.

Vào ngày thứ năm khi Giản Thù chụp poster xong, bên thương hiệu thông8 báo bắt đầu chính thức tuyên truyền.

Tất nhiên, người ngỡ ngàng sửng sốt nhất, không ai khác ngoài Thẩm Hành đang nằ3m viện dưỡng thương. Lúc thấy tin này trên điện thoại, anh ta suýt chút nữa nghẹn táo mà chết, quay đầu sang hỏi trợ lý:
S9ao cô ấy có thể nhận được tài nguyên này?

Chuyện Giản Thù làm người đại diện cho thương hiệu đồng hồ này tạo một cơn sóng nhỏ trên mạng.
Có người nói rằng rất kỳ vọng vào cô trong tương lai, cũng có người nói rằng với danh tiếng của cô thì không đủ tư cách làm người đại diện cho thương hiệu này.
Giản Thù bận quay phim nên không quan tâm lắm đến những bàn luận trên mạng.
Giản Thù cạn lời. Trong đầu con bé này suốt ngày nghĩ cái gì vậy không biết?
Phương Phương hỏi:
Chị Giản Thù ơi, bây giờ còn mấy tiếng nữa mới tối, em đưa chị về nhà nghỉ ngơi trước, đến tối em qua đón chị nhé.


Ừ.


Không ạ, sao giáo sư Bạch lại ở đây?


Tôi vừa trò chuyện với đạo diễn về vài việc, đúng lúc thấy cô đứng ở giao lộ, nên định đến chào cô một tiếng.
Bạch Trường Châu nói, rồi thoáng nhìn về phía chiếc xe đen vừa lái đi, đã không còn thấy tăm hơi nó đâu nữa. Ông chậm rãi nói:
Mấy năm nay nhiều tài xế không tuân thủ luật giao thông quá, lần sau cô nhớ đứng ở chỗ an toàn hơn đấy.

Chỗ Giản Thù vừa đứng là làn đường dành cho người đi bộ, xét trong tình huống bình thường thì đã rất an toàn rồi.
Trợ lý á khẩu. Làm sao mà tôi biết được!
Thẩm Hành lập tức né6m quả táo trong tay đi, vội vàng thúc giục:
Đi, đi, đi, cậu mau đi điều tra xem rốt cuộc chuyện này là thế quái nào cho tôi!5

Cô nàng chết tiệt đó!!! Lẽ nào anh ta mới vắng mặt vài ngày mà đã có người khác theo đuổi cô ấy rồi sao? Còn ra tay hào phóng đến thế cơ à?
Phương Phương gọi điện thoại cho tài xế bảo anh ta đánh xe sang đây, còn mình thì đi mua trà sữa.
Giản Thù đứng ở giao lộ, gửi một tin nhắn cho đội trưởng Phó, nói rằng tối nay cô có chút chuyện.
Gửi tin nhắn đi xong, cô vừa ngước lên đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen không có biển số lao nhanh vun vút về phía mình. Giản Thù còn chưa kịp phản ứng, thì một bàn tay đã đưa tay kéo cô vào nơi an toàn.

Ok, vậy tôi chờ cô ở chỗ cũ.

Sau khi cúp điện thoại, Phương Phương đang thu dọn đồ đạc ở bên cạnh hỏi cô:
Chị Giản Thù, ai thế chị?


Đạo diễn Giang, anh ta hẹn gặp chị vào tối nay.

Điều duy nhất đáng nói đến là, dạo này Tần Khả Khả càng ngày càng yên tĩnh. Trước kia cô ta còn hay quát mắng nhân viên, bây giờ thì trong thời gian nghỉ cũng chỉ lặng lẽ ngồi ở chỗ mình học lời thoại, thậm chí chẳng nói chuyện với những người xung quanh nữa.
Bộ phim này chỉ còn vài ngày nữa là đóng máy, rất nhiều diễn viên đã lần lượt hoàn thành vai diễn của mình.
Ngày trước Giản Thù đều chỉ đóng mấy vai quần chúng, hay vai cực cực phụ có cảm giác tồn tại cực thấp, cô luôn là người kết thúc sớm nhất, nhưng lần này lại có thể trụ đến cuối cùng.
Thẩm Hành nói:
Chuyện này không bình thường, chắc chắn bên trong có vấn đề gì đó.

Trợ lý trầm ngâm nói:
Thật ra cô Giản quá xinh đẹp, lại còn có khí chất, tuy chưa nổi tiếng lắm, nhưng biết đâu may mắn có được cơ hội này, được M&R đánh giá cao thì sao.


Cậu vẫn còn non và xanh lắm.
Thẩm Hành nện cái chân không bị thương xuống giường, sai bảo:
Làm thủ tục ra viện cho tôi đi.


Đạo diễn Giang ạ?


Tối nay cô có thời gian rảnh không, có tiện tâm sự với tôi một lúc được không?

Giản Thù đáp:
Có ạ.

Phương Phương vừa nghe đã kích động:
Phim của đạo diễn Giang đang tuyển nữ chính đấy, anh ta tìm chị là vì chuyện này sao?

Giản Thù nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
Chắc không phải đâu, lần trước đã gặp mặt một lần vì chuyện này rồi.


Thế thì... chẳng lẽ anh ta cũng muốn theo đuổi chị sao?
Chiếc xe đen ấy lao qua chỗ cô vừa đứng, rồi nhanh chóng rời đi.
Giản Thù quay đầu lại, hơi ngạc nhiên:
Giáo sư Bạch.

Bạch Trường Châu gật đầu:
Có bị thương chỗ nào không?

Nghe vậy, Thẩm Hành càng nhíu mày chặt hơn.
M&R là công ty con lớn nhất của Tập đoàn Hứa thị, chẳng lẽ chuyện này là do Cố Chiêu làm ư?
Hẳn là không phải đâu, nếu Cố Chiêu muốn làm chuyện thế này, thì thời gian trước đã không tạo áp lực với tài nguyên của cô ấy rồi.
Đến ba giờ rưỡi, phân đoạn hôm nay hoàn thành sớm.
Lúc cô đang thu dọn đồ đạc thì điện thoại đổ chuông, là một dãy số lạ.
Giản Thù vừa bắt máy, một giọng nói quen thuộc từ đầu kia truyền đến:
Xin chào cô Giản, tôi là Giang Chi Châu đây.

Thẩm Hành cảm thấy trước đây không nên nghe theo Cố Chiêu tạo áp lực cho cô ấy, chờ khi cô ấy nhận ra con đường này không dễ đi sẽ phải cúi đầu như vậy! Đây đúng là một chiến lược hoàn toàn sai lầm.
Trợ lý đáp một câu rồi đi ra ngoài, đến mười phút sau mới quay lại.
Đáp án cho anh ta là, cách đây không lâu, M&R đã mua quyền đại lý độc quyền của thương hiệu này. Còn về chuyện lựa chọn người đại diện, cũng là do M&R chủ động tìm đến Giản Thù.
Cô khẽ mím môi, mỉm cười:
Cảm ơn giáo sư Bạch.



Đừng khách sáo.
Bạch Trường Châu thấy xe của Giản Thù đến, lại nói,
Vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.



Hẹn gặp lại, giáo sư Bạch.


Giản Thù lên xe. Nhớ lại hình ảnh chiếc xe kia lao về phía mình, cô cảm thấy thái dương giật mạnh, dây thần kinh căng cứng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.