• 12,777

Chương 215: Anh xứng đáng đứng dưới ánh hào quang, được mọi người tung hô tán tụng


Trong phòng làm việc của đồn trưởng, Diệp Thường Lâm đang đọc hồ sơ, thấy có người đột ngột xông vào cũng không hề tỏ ra bất ngờ, lẳng8 lặng ngẩng đầu lên.

Yết hầu của Phó Thời Lẫm không ngừng chuyển động trong cuống họng:
Đồn trưởng Diệp, Giản Thù đã tới tìm3 anh sao?



Đúng là con bé đã tới tìm tôi.
Diệp Thường Lâm đặt xấp hồ sơ trong tay xuống, chậm rãi châm một điếu thuốc rồi n9ói,
Có điều tới tìm tôi thì có ích gì chứ, tôi cũng không thể làm gì được. Nghe nói con bé đã phải đợi trước cửa văn phòng điều tra 6nội bộ một ngày một đêm, lãnh đạo cấp trên mới đồng ý gặp nó một lần. Sở dĩ cuộc điều tra có thể kết thúc nhanh như vậy cũng là nhờ p5hần lớn công sức của con bé đấy.


Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?

Diệp Thường Lâm nhả một hơi khói:
Con bé không muốn gặp cậu.

Phó Thời Lẫm khẽ mím môi, giọng nói khàn hẳn đi:
Đồn trưởng Diệp...

Mấy ngày trước Giản Thù chạy tới tìm anh ta, bảo anh ta giúp cô gỡ sạch những tin đồn trên mạng kia đi, đổi lại, cô sẽ đồng ý giao dịch mà anh ta đã đưa ra lúc trước.
Anh ta vốn cho rằng cô gái chết tiệt này đã nghĩ thông suốt rồi, nào ngờ nội dung của đống tin đồn mà cô đã nhờ anh ta xử lý lại có liên quan tới tên cảnh sát khốn kiếp kia.
Thẩm Hành hơi tức giận. Anh ta vốn cũng không muốn giúp cô chuyện này, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt rõ ràng vừa khóc xong một trận kia của cô, anh ta lại không nỡ lòng từ chối.
...
Phó Thời Lẫm ngồi trên xe, ánh mắt đã hoàn toàn nguội lạnh, thất thần nhìn thẳng về phía trước, điếu thuốc vẫn cháy giữa hai ngón tay, nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng hề đưa lên môi.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại di động của anh bỗng đổ chuông, Phó Thời Lẫm thuận tay nhấn nút nghe.
Thẩm Hành xoa xoa thái dương, cố ý lớn tiếng nói:
Cô đi nói với cô ấy, nếu đã muốn chết thì lúc trước cứ tìm bừa một con sông nào đó nhảy xuống rồi để lại một bức di thư thanh minh đi là được, sao lại còn tìm tới ông đây làm gì.

Phương Phương khẽ nói:
Cậu Thẩm, anh nói lớn tiếng như vậy chị Giản Thù sẽ nghe thấy đấy ạ...


Chẳng lẽ ông đây không biết sao?
Thẩm Hành tức giận lên tiếng,
Rót cho tôi một cốc nước, khát quá rồi.

Phương Phương im lặng nhủ thầm, đúng là giống lắm đấy.
Thẩm Hành đi khập khiễng ngồi phịch xuống ghế sofa, hỏi:
Cô ấy vẫn không ăn không uống gì như cũ sao?


Đúng vậy... Đã gần hai ngày rồi mà một giọt nước chị ấy cũng không chịu uống.

Không biết cô đã ngồi yên trong tư thế này bao lâu rồi.
Thấy Thẩm Hành chống gậy tới, Phương Phương vội vã ngăn anh ta lại, vẻ mặt không đành lòng nói:
Cậu Thẩm này, chị Giản Thù đã như vậy rồi, hay là hôm khác anh hẵng quay lại nhé...


Cô cho rằng tôi sẽ làm gì cô ấy? Ông đây trông giống một kẻ không bằng cầm thú lắm sao?


Tiểu Phó này, Giản Thù suy nghĩ thấu đáo hơn cậu rất nhiều, nếu hai người các cậu vẫn tiếp tục ở bên cạnh nhau thì chẳng có gì tốt đẹp cho cả hai hết. Mấy ngày nay tin tức trên mạng cũng đã từ từ lắng xuống rồi, nhưng vẫn cần thêm thời gian để nó nguội hẳn. Nếu cậu thật sự yêu thương con bé, thật sự nghĩ đến lợi ích của con bé, thì lúc này đừng nên gặp nó nữa. Cậu là cảnh sát, những ảnh hưởng và tác hại mà mấy lời bàn ra tán vào này tạo ra cho cậu chỉ là tạm thời mà thôi, nhưng con bé là nghệ sĩ, những chuyện này có thể bị người ta lôi ra đàm tiếu bất cứ lúc nào. Huống hồ, đến tận bây giờ Tần Khả Khả vẫn chưa tỉnh lại, những gì mà con bé sẽ phải chịu đựng lớn hơn rất nhiều so với những gì chúng ta vẫn nghĩ.

Phó Thời Lẫm không nói lời nào nữa, dáng người thon dài lạnh lùng như bị bóng tối bao phủ.

Nếu hai người các cậu thật sự có cái gọi là duyên phận, thì không cần phải vội một chốc một lát làm gì. Chờ đến ngày cậu thật sự rút lui thì hẵng đi tìm con bé, như thế chẳng phải tốt hơn sao? Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cử người tới bảo vệ Giản Thù, không cho hung thủ có cơ hội ra tay nữa đâu.

Ở đầu bên kia điện thoại, một giọng nữ vang lên:
Chào anh Phó, chiếc nhẫn mà anh đặt ở chỗ chúng tôi đã có thể tới lấy được rồi ạ. Hai ngày trước tôi có gọi điện đến nhưng điện thoại của anh vẫn luôn tắt máy, xin hỏi bây giờ anh có tiện tới đây lấy không?

...
Trước cửa sổ sát đất, Giản Thù ngồi ôm gối, hai mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài.
Có điều, giải quyết chuyện này cũng rất dễ dàng, bởi vì trừ anh ta ra, còn có ba phe thế lực khác cũng đang tạo áp lực với phía truyền thông. Trong đó, có cả anh trai anh ta và Quý Thừa Bắc, xem ra tên cảnh sát kia quả thực có quen biết với bọn họ. Coi như anh ta ngồi không hưởng lợi một lần vậy.

Không lâu sau, Phương Phương mang nước tới.

Thẩm Hành nói:
Đưa sang cho cô ấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.