Chương 255: Đội trưởng phó, em nhớ anh lắm
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1142 chữ
- 2022-02-06 07:18:35
Chờ khi màn hình tắt hẳn, người dẫn chương trình mới bước lên sân khấu:
Tôi tin rằng vừa rồi mọi người đều đã cảm nhận được bầu không khí8 vô cùng căng thẳng, kịch tính của bộ phim. Tiếp ngay sau đây, tôi xin mời tất cả thành viên của đoàn phim Nhân chứng trực tiếp lên sân k3hấu để giao lưu cùng chúng ta.
Khán giả trong phòng chiếu vỗ tay nhiệt liệt, thi nhau reo hò.
Một người thanh niên trẻ trung tầm hơn hai mươi tuổi đội mũ lưỡi trai đứng dậy, nhìn Giản Thù chằm chằm, hỏi:
Xin hỏi, hiện giờ nữ chính Tần Khả Khả vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, còn cô, cô dựa vào cái gì mà đứng ở đây? Chẳng lẽ cô thật sự có thể làm được đến mức hoàn toàn không thấy hổ thẹn với lương tâm sao?
Người dẫn chương trình không ngờ lại là tình huống này, vội lờ đi câu hỏi đó:
À vâng, tiết mục đặt câu hỏi cho đoàn phim đến đây là kết thúc, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Sau đó, gã thanh niên kia bị vệ sĩ lôi ra ngoài rạp chiếu phim.
Đến phòng nghỉ tạm thời, Phương Phương lo lắng nói:
Chị Giản Thù, chị không sao chứ?
Khi nghe thấy tin này, Giản Thù khẽ cắn môi dưới.
Bạch Trường Châu cũng sẽ đến à…
Trên đường đến khách sạn, Phương Phương nói cho Giản Thù biết, buổi tiệc lần này có mời cả đội trưởng Phó và giáo sư Bạch.
Về mối quan hệ của Giản Thù và Phó Thời Lẫm, lúc trước vì Tần Khả Khả, tuy cũng ầm ĩ trên mạng một phen, nhưng cuối cùng chuyện này cũng không có kết quả gì, càng không có ảnh chứng minh họ qua lại với nhau được tung ra. Thế nên, người trong đoàn phim hoàn toàn không để ý đến, cũng không coi là thật, tất cả đều cho rằng chuyện là do fan của Tần Khả Khả dựng lên, hất đủ thứ nước bẩn vào người Giản Thù.
Giản Thù giấu hết cảm xúc của mình đi, lắc đầu, vặn chai nước ra uống một ngụm.
Tiếp theo đây là họp báo với các nhà truyền thông. Đạo diễn cũng bước tới, vỗ vai cô nói:
Cô đừng bận lòng.
Ngoài ra, ông cũng chẳng biết nói gì hơn nữa.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn. Giản Thù đặt cảnh sát trưởng mèo đen lại trên ghế rồi xuống xe.
Ngoài cửa đã có một đám fan hâm mộ đang tụ tập chờ cô, nhìn thấy cô xuất hiện, tất cả đều reo hò ầm ĩ.
Giản Thù mỉm cười:
Cảm ơn đạo diễn.
Phần họp báo với truyền thông bắt đầu ngay bây giờ, cô không nghĩ quá nhiều, chỉ coi như đây là một khúc nhạc đệm mà thôi.
Trả lời đi chứ!
Gã thanh niên xông thẳng lên nhưng lại bị vệ sĩ chạy tới ngăn lại. Gã gào ầm ĩ,
Đều là do mày cả, là do mày hại Tần Khả Khả thành thế này, người đáng chết thật sự chính là mày, là mày!
Giản Thù mím chặt môi rời đi dưới sự sắp xếp của nhân viên công tác.
Trong chuyện này, người oan uổng nhất là Giản Thù.
Suốt một tháng nay, xung quanh có không ít lời ra tiếng vào, nhưng từ đầu đến cuối, cô ấy chưa từng càu nhàu oán than một câu nào, cũng không thừa cơ ra vẻ thảm thương để đạp thêm cho Tần Khả Khả một cú, có thể nói, đó đã là hiếm có lắm rồi.
Đúng lúc này, một gã đàn ông lao ra từ trong đám đông, tay còn cầm một chai dung dịch hắt lên mặt cô.
Động tác của gã rất nhanh, nhanh đến mức gần như không có ai kịp phản ứng. Xung quanh vẫn còn vang lên những tiếng kêu hưng phấn của fan hâm mộ.
Lần này mời đội trưởng Phó và giáo sư Bạch đến đây, về phương diện đoàn phim là mời thật lòng nhưng đồng thời cũng không ôm hy vọng nhiều lắm về việc họ có thể đến. Dù sao, bình thường công việc của hai người đó thật sự quá bận rộn.
Thế nhưng thật không ngờ, họ không chỉ đến, mà thậm chí cả hai đều đến cả nữa. Điều này rõ ràng đã khiến cho buổi tiệc hôm nay càng thêm phần hứng khởi, khiến mọi người vô cùng mong chờ.
Sau khi công diễn quảng bá kết thúc, buổi tiệc tối được tổ chức ở khách sạn.
Lần này bộ phim thành công vừa là trong dự tính của đoàn, cũng vừa nằm ngoài dự đoán, trong đó, tuyệt đối không thể tách rời được tất cả những người đã cống hiến cho bộ phim này.
Quá nhiều người, chỉ sợ sẽ làm rối loạn trật tự ở khu phố. Giản Thù chào họ một tiếng rồi đi thẳng vào trong, không dừng lại quá lâu.
Con đ chó! Mày chết đi!
Thấy sắc mặt cô hơi bợt bạt, Phương Phương khó hiểu, hỏi:
Chị Giản Thù, sắp được gặp đội trưởng Phó rồi, chị không vui sao?
Giản Thù quay sang, nhoẻn miệng cười:
Vui chứ.
Giản Thù khẽ bật cười, ôm cảnh sát trưởng mèo đen chặt hơn một chút.
Cô sắp được gặp đội trưởng Phó rồi!
Rốt cuộc nguyên nhân vì sao Tần Khả Khả phải nằm trong viện thì người trong giới đều biết rõ cả, chỉ có điều ở bên ngoài giới lại lan truyền quá nhiều thuyết âm mưu thôi.
Hơn nữa, với tình trạng của cô ta hiện giờ, bọn họ cũng không tiện thanh minh gì nhiều, chỉ có thể ngầm liên lạc với các nhà truyền thông, nhưng không thể nào khống chế được ngôn luận của các fan hâm mộ.
Khoảng thời gian này cả cô và đội trưởng Phó đều rất bận, đã gần một tuần chưa gọi điện thoại cho nhau rồi. Cô còn tưởng hôm nay phải muộn lắm mới gặp được anh.
Nhìn cảnh sát trưởng mèo đen trong lòng cô, Phương Phương cảm thán:
Cuối cùng nó cũng có thể vinh quang lui thân.
Giản Thù và đạo diễn cùng 9với nam diễn viên thủ vai hung thủ bước lên sân khấu, chào hỏi mọi người. Chương trình nhanh chóng đi đến phần các fan hâm mộ đặt câu hỏi6. Bình thường, họ đều sẽ hỏi trong quá trình quay phim có gặp chuyện gì thú vị hay nguy hiểm không, có sợ hãi không v.v…
Người dẫ5n chương trình nhìn quanh một vòng:
Vẫn còn một suất cuối cùng, xin mời bạn kia ạ, người hâm mộ nam đó. Vâng, nãy giờ anh ấy vẫn luôn giơ tay rất nhiệt tình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.